Tình Nhân Nguyện Ý: Nghiệt Duyên Đứt Đoạn

Chương 12: Người thừa kế



Khi mọi người đều đang trông chờ xem Diệp Nguyên sẽ mang tới bất ngờ gì thì Diệp Ngôn lại thản nhiên ngồi yên thưởng rượu.

Cũng khá lâu rồi hắn chẳng còn màng tới thế sự trong cái mục đích, mưu cầu mà Cung Mẫn Giai mong muốn. Quyền thừa kế, đối với anh ta có lẽ từ lâu đã không còn quan trọng.

Lúc này, Diệp Nguyên cuối cùng cũng trở lại, nhưng hắn ta còn đang bế theo một đứa trẻ sơ sinh trên tay. Sự xuất hiện của đứa bé đã khiến Thái Kiều Tư sững sờ, đồng thời là nét mặt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Lẽ nào bất ngờ và cũng là lá bài tẩy của Diệp Nguyên chính là đứa trẻ chưa rõ lai lịch này sao?

Người nôn nóng nhất lúc này có lẽ là Thái Kiều Tư, vì cô ta căn bản chưa từng mang thai sau khi đã hạ sinh hai cô con gái đầu lòng đến nay. Cô ta nhíu mày và hỏi ngay lập tức:

“Nguyên, đứa bé này là thế nào?”

“Bất ngờ lắm đúng không? Nhưng nó là con trai của anh đấy! Là cháu nội đích tôn của ba, là cháu cố của bà nội, và sẽ là người có quyền thừa kế của Diệp gia.”

Diệp Nguyên ngạo nghễ cất lời, khi ai nấy vẫn chưa kịp tiêu hóa sự việc hiện tại thì Cung Mẫn Giai đã lấy lại phong thái kiêu ngạo để đáp trả:

“Khi không lại mang tới một đứa trẻ không rõ lai lịch rồi tự xưng vương xưng bá, cái gì mà người thừa kế? Diệp Nguyên à, dì thấy con bị đưa vào đường cùng nên làm càn đúng không?”

“Haha… hay cho câu nói cuối cùng. Nhưng mà nó hợp với con trai của dì hơn đấy.”

Hắn ta ngông cuồng bật cười phá lên, khiến Cung Mẫn Giai và Tống Tuyết Nghi đã tức điên trong lòng cùng lòng nôn nao khó hiểu.

Bấy giờ, Lý Lan đã đứng dậy, bà bước đến chỗ Diệp Nguyên đang đứng, lẳng lặng đưa mắt nhìn đứa trẻ trong tay hắn ta.

Một cậu nhóc trắng trẻo, ngũ quang sáng lạng, gương mặt phúc hậu, nhìn qua đã biết là người có số phú quý, tài giỏi hơn người. Đó là những gì Lý Lan thầm đánh giá trong lòng, cuối cùng trên môi bà đã xuất hiện nụ cười hài lòng.

“Đứa trẻ này nhìn kĩ sẽ thấy rất có nét tương đồng với tiểu Nguyên, đặc biệt là cặp mắt sáng như sao. Tiểu Nguyên à, con nói rõ mọi chuyện cho bà nghe xem sự tình là thế nào?”

Lý Lan đã khen ngợi, còn nhận định đứa bé có nét giống Diệp Nguyên nên càng khiến hắn ta đắc ý mà nói ngay:

“Thật ra thì trước tiên con phải xin lỗi bà nội, ba mẹ và cả vợ của con. Vì đứa trẻ này là do nhân tình của con sinh ra. Chắc nội cũng biết nhiều năm qua Kiều Tư mãi không sinh được con trai, nên buộc lòng con phải ra ngoài tìm người sinh hộ. Kết quả cũng đơm được trái ngọt, sở dĩ con giấu kín đến tận ngày hôm nay là vì sợ sẽ có kẻ xấu giở trò, giờ thì đã đến lúc cho thằng bé lộ diện để được bà trao lại quyền thừa kế thôi.”

Vừa nói, hắn ta vừa liếc mắt nhìn sang Cung Mẫn Giai, Tống Tuyết Nghi và cuối cùng là dừng lại ở vị trí Diệp Ngôn đang ngồi, nhướng mày tiếp lời:

“Diệp Ngôn, chú thua rồi!”

Anh ta nhếch miệng cười, sau đó nâng ly rượu lên uống cạn một lượt rồi đứng dậy, thẳng thừng đối mặt với người anh cùng cha khác mẹ của mình, lạnh giọng cất lên câu nói đầu tiên:

“Từ đầu tới cuối chỉ có mẹ tôi đấu, nên hôm nay là bà ấy thua cuộc chứ không phải tôi.”

Nói rồi, anh ta đã xoay người định rời đi. Nhưng vừa cất chân lại đột ngột dừng bước, đôi mắt sắc bén nhìn sang đứa trẻ đang được Lý Lan bế, và anh ta lại nhoẻn miệng cười khinh khỉnh:

“Nhớ làm giám định ADN, kẻo lại nuôi ong tay áo.”

Lần này khi nói dứt câu thì Diệp Ngôn mới thật sự rời đi, để lại Cung Mẫn Giai và Tống Tuyết Nghi ngỡ ngàng nhìn theo.

Thế là kết thúc rồi ư? Kẻ thua cuộc cuối cùng vẫn là Cung Mẫn Giai sao? Cả đời bà toan tính đến cùng vẫn không giành được địa vị và tình cảm, lẽ nào là số trời đã định?

Dĩ nhiên một người tham vọng như Cung Mẫn Giai sẽ không thể chấp nhận, bà lập tức tiếp lời Diệp Ngôn vừa để lại:

“Tiểu Ngôn nói không sai, người thừa kế phải thật sự mang dòng máu của nhà họ Diệp. Không biết Diệp Nguyên con đã có gì để chứng minh hay chưa?”

“Cái này thì dì khỏi lo, tôi sẽ không ngu ngốc bị đàn bà cấm sừng sau lưng như thằng em của mình đâu. Nhưng mà để dì tâm phục khẩu phục thì tôi cũng chuẩn bị sẵn cả rồi. Đây, giấy xác nhận huyết thống giữa ba là Diệp Nguyên và con là Diệp Sở.”

Đi cùng câu nói là một tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN được Diệp Nguyên lấy ra từ túi áo, hắn ta giơ lên trước mặt Cung Mẫn Giai rồi lại chuyển sang Tống Tuyết Nghi, để hai người bọn họ tận mắt nhìn thấy, dòng chữ “xác định huyết thống đạt 99,9 phần trăm” được đóng cả mộc đỏ của bệnh viện Quốc tế.

“Thế nào, giờ thì dì tin rồi chứ?”

Cung Mẫn Giai hụt hẫng, sắc mặt đã không còn giữ được nét điềm nhiên đắc ý như ban đầu. Bàn tay bà siết chặt thành quyền đến mức đang run lên vì tức nhưng vẫn phải dằn xuống.

Chuyện đã đến nước này, Cung Mẫn Giai càng không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa nên liền cầm lấy túi xách rồi lập tức rời đi, thấy vậy Tống Tuyết Nghi cũng cúi đầu chào tạm biệt.

“Con xin phép về trước!”

Kịch vui kết thúc và người đắc ý nhất lúc này không ai khác ngoài Diệp Nguyên. Hắn ta nhìn sang đứa trẻ, bất giác hiện ra nụ cười tà mị.

Cuối cùng thì người thắng cuộc là Diệp Nguyên, người có quyền thừa kế cũng là Diệp Nguyên. Ván bài này, hắn ta đã thắng đậm.

– —————

Cuộc tụ họp kết thúc, Lý Lan vui mừng vì Diệp gia đã có đời sau thừa kế. Diệp Lãng trở về phòng cũng bắt đầu điền tên vào di chúc, và dĩ nhiên người hoan hỷ nhất chính là Âu Ái Vương. Con trai bà là người thừa kế, đương nhiên quyền lực sau Lý Lan sẽ do bà nắm giữ.

Cùng lúc này, chỉ có Thái Kiều Tư đang ôm tức giận ngồi chờ trong phòng, khi Diệp Nguyên bế đứa trẻ vào phòng đã liền nhận được ánh mắt lạnh lùng của người phụ nữ ấy, nhưng hắn ta căn bản chẳng hề dè dặt.

“Nhìn cái gì? Mau cho thằng bé uống sữa rồi ru nó ngủ đi.”

Thong thả ra lệnh xong, hắn ta đã đặt đứa bé nằm lên giường.

“Tại sao tôi phải chăm sóc nó, khi nó là con riêng của anh và tình nhân? Diệp Nguyên, rốt cuộc anh xem tôi là cái gì hả?”

*Chát.

Thái Kiều Tư phẫn nộ, cô ta đứng dậy kéo Diệp Nguyên đứng đối mặt với mình để có thể buông lời chất vấn, nhưng kết quả vừa nói dứt câu đã ăn trọn một cái tát vào mặt.

“Muốn yên thân thì ngậm cái miệng lại rồi an phận thủ thường đi. Tôi không tống cổ cô ra khỏi đây là may mắn lắm rồi chứ còn lớn họng to tiếng với ai hả? Cái thứ không biết đẻ con trai như cô căn bản không có quyền đòi hỏi đâu. Nếu muốn được ăn sung mặc sướng, hưởng thụ vinh hoa kể cả giúp đỡ Thái gia của cô thì biết điều một chút, nuôi nấng đứa trẻ này cho tốt vào. Nó mà xảy ra chuyện gì thì cái mạng quèn của cô đừng hòng yên ổn.”

Không tiếc lời cay độc với người phụ nữ của mình xong thì hắn ta cũng rời đi. Sau cùng thứ mà Thái Kiều Tư phải chấp nhận vẫn là cam chịu, an phận và tuân mệnh.

Gò má đau rát vì bị tát cũng không đau bằng biết chồng mình ngoại tình mà không thể làm gì. Giờ lại phải nuôi con riêng của chồng, đúng là chuyện ngộ nghĩnh nhất trên đời này mà…

Một đứa trẻ ngây thơ bị đưa vào hang cọp, liệu rằng có thể bình an trưởng thành hay không, khi xung quanh luôn có nguy hiểm rình rập?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.