Tối hôm nay sau khi tan làm, Mạn Viên Hân được Diệp Ngôn đưa về tận nhà. Trên suốt đường đi luôn có một chiếc xe màu đen dõi phía sau, nhưng họ lại chẳng hề nhận ra.
Và mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, cho đến khi Mạn Viên Hân vào đến nhà, cô vừa kéo cửa đóng lại thì đã có một bàn tay đập vào cánh cửa, dùng lực ngăn cản. Còn chưa kịp đợi cô phản ứng thì một bóng đen cao lớn đã đẩy Mạn Viên Hân vào trong nhà, ngang ngược ấn cô vào vách tường, đồng thời đóng luôn cánh cửa ngăn cách bên ngoài.
Mạn Viên Hân đương nhiên hoảng hồn khi bị tấn công bất ngờ, nhưng cô còn chưa kịp hét lên thì đôi môi non mềm đã bị ai đó thô lỗ chiếm đoạt.
Trong không gian tối om, Mạn Viên Hân bị một người đàn ông bí ẩn cưỡng hôn đến mức choáng ngộp, dù cô có cố gắng chống cự thế nào thì cũng bất thành, vì đầu cô đã bị bàn tay đối phương giữ chặt, một tay cô bị anh ta cố định lên vách tường.
Vừa vào nhà đã bị một thế lực đen tối đè ra hôn đến khó thở, đương nhiên là bất cứ ai cũng sẽ hoảng loạn, kể cả Mạn Viên Hân, sau một lúc bối rối cuối cùng cô cũng nghĩ ra cách kết thúc chuyện điên rồ này, nên cứ theo suy nghĩ mà hành động. Cô nhắm ngay môi dưới của người đàn ông, ra sức cắn thật mạnh một cái, rất nhanh sau mùi máu tanh nồng đã tràn vào khoang miệng cả hai, nhưng anh ta vẫn còn lưu luyến thêm một chút thì mới chịu rời đi.
Vốn dĩ cô định sẽ hét lên ngay sau đó, nhưng chưa gì lại bị người thần bí kia bịt miệng, anh ta vẫn túm chặt tay cô ấn lên tường.
Ở khoảng cách cực kỳ gần gũi hiện tại, dù không có đèn nhưng Mạn Viên Hân vẫn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đối phương, nếu cô không lầm thì anh ta có đội mũ lưỡi trai, sắc vóc cao to, vạm vỡ, và quần áo trên người đều là màu đen.
Đột nhiên cô nhớ tới tài xế taxi và tên nhân viên giao hàng đã tiếp xúc với mình ít ngày trước. Đôi mắt long lanh bất giác mở to lên khi đã khẳng định người đàn ông lúc này với hai người đó chính là một. Giá mà cô đề phòng hơn thì có lẽ đã không có cơ hội cho kẻ xấu lộng hành thế này.
Giờ thì phải làm sao đây? Làm sao đây?”
“Dừng lại đi.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đã khiến mọi suy nghĩ rối loạn trong lòng Mạn Viên Hân chợt ngưng trệ.
Chất giọng này sao lại quen đến thế?
Cô chau mày, cố mở to mắt nhìn thật kĩ xem đối phương thật sự là ai, nhưng vì quá tối nên căn bản chẳng thể nhìn được gì.
“Đừng dại dột tự dâng mình vào tay quỷ dữ, từ giờ tôi không cho phép bất cứ ai chạm vào em nữa. Bấy nhiêu đó là quá đủ rồi, Hân Hân.”
Hai từ “Hân Hân” ngọt ngào này, chỉ có một người duy nhất gọi tên cô như thế. Nhưng đã một năm rồi cô không được nghe thấy, sao lúc này lại có người gọi cô thân mật đến thế? Những gì anh ta vừa nói là sao? Rốt cuộc đối phương là ai? Đó có phải là anh hay không, người đàn ông cô luôn mong nhớ?
Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi đang cùng lúc hiện ra trong đầu, nhưng cô lại không thể cất lời. Thứ cô có thể cảm nhận được là hơi thở nóng hổi của đối phương đang phả đến làn da cô, mùi máu của anh vẫn còn vương vấn bên cánh mũi.
Bấy giờ, người đàn ông đã buông lỏng hai tay, đó là lúc Mạn Viên Hân có thể mở lời, nhưng cô không còn vội vã nữa. Cô để khoảng lặng vô hình vây quanh cả hai, đến khi cảm thấy đã gom đủ dũng khí mới dám đưa ra câu hỏi của mình:
“Là anh sao?”
“Em còn nhớ đến tôi ư?”
Giữa bóng tối, đôi mắt của người đàn ông lại ánh lên nhiều nỗi niềm khó tả, rọi thẳng vào khuôn mặt cô gái, mang đến cho cô cảm giác bí bách vô cùng.
Mạn Viên Hân rít lấy một hơi sâu, và vẫn là câu hỏi cũ dành cho đối phương:
“Là anh thật sao?”
“Đừng chạy nữa, chân tôi đã mỏi lắm rồi, không muốn cứ mãi đuổi theo em. Nhìn em xà vào lòng người khác, tôi sắp phát điên rồi.”
Chỉ có Vương Chính Phàm mới là người có thể nói ra những lời này. Cuối cùng Mạn Viên Hân cũng đã có đáp án cho mình, và rồi cô đã ôm lấy anh, nghẹn ngào bật khóc như một đứa trẻ.
Bao nhiêu nhớ thương, nay cũng được đền đáp. Cứ như vậy, xa nhau rồi lại trùng phùng. Kẻ chạy, người đuổi theo, đến khi cảm thấy đã đạt đến giới hạn không còn chịu được thì buộc lòng phải đối diện.
Họ đã ôm nhau rất lâu, đưa nhau vào tận phòng khách, nhưng vẫn chưa chịu bật đèn nhìn mặt đối phương, vì Mạn Viên Hân không đủ dũng cảm mang gương mặt xa lạ nhìn anh.
Vương Chính Phàm vẫn ôm cô gái của mình trong lòng. Lúc này, anh mới trầm giọng lên tiếng:
“Sao lại bỏ đi?”
“Em…em có lí do riêng…”
“Lí do của em là trở về đây, tự dấng thân vào động quỷ, trước là tìm tung tích của tiểu Hàn, sau là trả thù những người đã từng khiến em tổn thương. Quan trọng nhất là vì không thể tin vào tình yêu của tôi nên mới chọn cách lặng lẽ rời đi?”
Thái độ của anh lạnh nhạt lắm, vì giận mà. Nhưng từ khi gặp lại đến giờ anh chưa từng buông tay cô ấy ra dù chỉ là một phút.
Lúc này, Mạn Viên Hân muốn ngồi dậy, nhích ra xa anh một chút, nhưng lại bất thành vì anh ta cứ cố thủ ôm cô trong lòng không chịu nới lỏng tay, cuối cùng chỉ có thể bất lực hỏi lại một câu:
“Anh đã biết hết quá khứ của em rồi sao?”
“Tôi biết, nên mới theo em trở về đây.”
Bấy giờ, Mạn Viên Hân mới có thể ngồi thẳng dậy khi Vương Chính Phàm đã nới lỏng cánh tay. Cô nhìn anh với đôi mắt chất chứa biết bao điều khó hiểu, rốt cuộc một năm qua anh đã làm gì? Sao có thể biết hết toàn bộ quá khứ của cô? Lại còn theo cô về đây, là vì điều gì chứ?
*Cạch.
Đang chìm trong một mớ thắc mắc hỗn độn thì đèn trong nhà đột nhiên bật sáng, khiến Mạn Viên Hân giật mình, vội chau mày vì không kịp thích nghi với ánh sáng nên cô đã cúi đầu, nhưng sau đó Vương Chính Phàm lại dùng một ngón trỏ của mình, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, lần đầu tiên được đối mặt trực diện sau một năm dài đằng đẵng xa cách.
Chính khuôn mặt này đã từng khiến anh một thời khổ sở.
“Tự ý bỏ đi, tự ý thay đổi dung nhan, em tưởng một mình em thì có thể chiến thắng đám người xấu xa đó sao, Mạn Đình?”
Cái tên Mạn Đình đã rất lâu rồi cô không được nghe, và cũng không bao giờ muốn ai nhắc tới. Nhưng cuối cùng cái tên ấy lại được phát ra từ miệng người cô đã yêu.
Cuối cùng thì cô có chạy trốn thế nào cũng không thoát được anh, và cái quá khứ tồi tệ kia có giấu cách mấy cũng không thể xóa sổ nó ra khỏi cuộc đời của mình.
Nghĩ đến đây, nước mắt trên mi cô chợt lăn dài xuống đôi gò má nhỏ… Âm giọng nghẹn ngào vang lên:
“Nếu anh đến để cười nhạo em, thì bấy nhiêu đó đã đủ rồi.”