Khi nghe Từ Bích nhắc tới tên Tống Tuyết Nghi thì nét mặt của Mạn Viên Hân liền lập tức thay đổi. Vì cô biết trong chuyện này gồm có những ai liên quan tới, nên bấy giờ cô đã không còn giữ được nét bình tĩnh như ban đầu, mà vội vàng hỏi tiếp:
“Tống Tuyết Nghi đã nói những gì với chị?”
“Cô ấy nói cô là mẹ ruột của Mạn Triết Hàn, bảo rằng chỉ có cô mới giúp thằng bé qua lúc khó khăn này.”
Càng nghe Từ Bích nói, Mạn Viên Hân càng không giữ được bình tĩnh.
Đôi mắt của người làm mẹ mòn mỏi chờ tin con đã đỏ hoe, sắp khóc, vì sợ sẽ nhận được tin chẳng lành của đứa con trai đáng thương mà giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào:
“Chị nói thằng bé gặp khó khăn là sao hả?”
“Tiểu Triết…à không, tiểu Hàn bị bệnh rất nặng, cần một số tiền lớn để phẫu thuật, nhưng hoàn cảnh của tôi lại nghèo khó, nên mới tới tìm cô Tống nhờ giúp đỡ, nhưng cô ấy lại bảo tôi tới đây tìm cô. Nếu cô thật sự là mẹ của thằng bé thì xin cô hãy cứu con của mình.”
Nói đến chừng đó, Từ Bích không còn kìm được nước mắt. Trong khi Mạn Viên Hân cũng chẳng khá hơn là bao.
Cô nghe xong mà tim đau nhói, dẫu biết rằng chưa nhìn thấy mặt con, chưa xét nghiệm ADN là chưa thể xác định được điều gì, nhưng sao lúc này tim cô lại nhói đến thế?
Phải chăng là vì mẫu tử liền tâm?
Dù phải hay không thì Mạn Viên Hân cũng không thể ngồi yên được nữa, cô đứng dậy nhìn Từ Bích, cố gắng giữ bình tĩnh rồi nói:
“Chị đưa tôi đi gặp thằng bé đi.”
– —————
•Bệnh viện B…
Sau cuộc gặp gỡ, Mạn Viên Hân được Từ Bích đưa vào phòng bệnh của một cậu thiếu niên khoảng chừng 18 tuổi, đúng với số tuổi của Mạn Triết Hàn mà Mạn Viên Hân vẫn luôn đếm từng năm.
Đôi chân cô ấy đang bất giác run rẩy khi nhìn thấy đứa trẻ nằm trên giường với gương mặt nhợt nhạt.
Cô bước từng bước chân chậm rải cùng lòng hồi hộp đến cạnh đứa trẻ, lúc này cậu ấy đang ngủ nên chẳng hề nhận ra sự xuất hiện của Mạn Viên Hân.
Khi đã đến rất gần rồi, Mạn Viên Hân khẽ nắm lấy bàn tay trái của đứa trẻ, nhẹ nhàng lật lên xem có nốt ruồi son nào hay không, thì sự thật đã khiến cô không còn kìm được giọt lệ trên mi, giọng nói nghẹn ngào vang lên:
“Tiểu Hàn, là con thật sao?”
Cứ như vậy, Mạn Viên Hân lặng lẽ ngồi khóc một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh. Cô lau hết nước mắt, sau đó đặt tay Mạn Triết Hàn xuống rồi quay lại khẽ nói với Từ Bích:
“Tôi cần làm xét nghiệm ADN để xác định quan hệ. Chị sẽ không ngại chứ?”
Từ Bích lập tức ôn hòa đáp:
“Đó là điều cần làm mà!”
Sau đó, Mạn Triết Hàn được lấy mẫu máu để tiến hành xét nghiệm ADN với Mạn Viên Hân.
Trong thời gian chờ đợi kết quả, cô cũng đã gọi về báo cho Vương Chính Phàm biết chuyện. Lúc này, hai người phụ nữ đang ngồi trước cửa phòng bệnh, họ sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, đặc biệt là Mạn Viên Hân, cô có hàng tá câu hỏi dành cho Từ Bích, và cô đã hỏi:
“Chị nhận nuôi tiểu Hàn trong hoàn cảnh như thế nào?”
Nhận được câu hỏi này của Mạn Viên Hân, Từ Bích đã cúi đầu im lặng trong rất lâu, sau đó bà mới khẽ nói:
“18 năm trước, tôi được một người phụ nữ thuê tới để sát hại một đứa trẻ, và đó cũng là tiểu Hàn bây giờ.”
“Vậy tại sao chị lại mang đứa bé đi?”
“Thật ra tôi là người hiếm muộn, vạn bất đắc dĩ mới nhận lời làm ra chuyện ác, nhưng đến phút cuối lại không đành lòng, phần vì muốn có đứa con bầu bạn nên đã quyết định bế đứa bé bỏ trốn. Năm đó tôi bị bọn họ truy đuổi gắt gao lắm, khi tưởng chừng sẽ bị bắt thì may mắn rằng có một người phụ nữ đã giúp tôi trốn thoát. Sau này cô gái đó vẫn hay lui tới chỗ tôi cho tiền lo cho đứa bé, nhưng đến năm tiểu Hàn ba tuổi thì cô ấy không còn lui tới nữa. Đến hôm nay, khi bệnh tình của tiểu Hàn ngày càng xấu đi, tôi cũng không đủ tiền để chạy chữa nên mới tới tìm cô ấy, sau đó thế nào thì cô cũng đã biết.”
Có lẽ nghe đến đây thì Mạn Viên Hân đã không còn cần phải xem kết quả giám định ADN làm gì nữa. Mọi chuyện đã quá rõ ràng, đứa trẻ đó thật sự là con trai ruột của cô đây rồi.
Nhưng sao ông trời lại nhẫn tâm cho cô tìm được con của mình trong hoàn cảnh trớ trêu thế này chứ?
Mạn Triết Hàn đang bệnh rất nặng, nhìn thằng bé yếu ớt mà tâm can cô đau đớn tột cùng.
Cô cố kìm nước mắt, nghẹn lời hỏi về căn bệnh của Mạn Triết Hàn:
“Tiểu Hàn đã mắc phải bệnh gì vậy chị?”
Nhắc tới bệnh tình của con trai, thì Từ Bích lại bật khóc, bà nói trong nước mắt:
“Ba tháng trước thằng bé cứ hay bị ho rồi khó thở, tôi có bảo lên bệnh viện khám mà nó cứ chần chừ không chịu đi, vì sợ tốn tiền. Đỉnh điểm là ba ngày trước nó đột nhiên ngất xỉu nên tôi với hàng xóm mới vội vàng đưa nó lên bệnh viện tuyến huyện, nhưng ở đó họ bảo không thể điều trị, buộc phải chuyển lên thành phố. Lúc tới đây thì mới biết tiểu Hàn đã mắc ung thư phổi giai đoạn cuối rồi.”
Nghe xong mà Mạn Viên Hân hoàn toàn chết lặng.
Cô đang tự hỏi chính mình rằng, phải chăng kiếp trước cô ở ác nên kiếp này phải gánh lấy hậu quả hay không? Sao cuộc đời cô lại lắm biến cố đau thương thế này cơ chứ? Nếu cô có sai thì xin ông trời hãy trừng phạt một mình cô, chứ đừng khiến những người cô yêu thương đau khổ.
Nhưng suy cho cùng, cô cũng chỉ biết tự gào thét trong lòng mà thôi.
“Cô Mạn, đây là kết quả xét nghiệm ADN.”
Lúc này, bác sĩ phụ trách xét nghiệm đã mang kết quả tới. Bàn tay cô run run cầm lấy tờ giấy, đến khi nhìn thấy dòng chữ xác nhận huyết thống quan hệ mẹ con đạt 99,99 phần trăm thì trái tim cô như vỡ vụn.
Nơi lồng ngực trái đang vô cùng ngột ngạt đến mức khiến cô không còn thở nổi. Cô ôm lấy ngực trái, nước mắt vẫn rơi nhưng cổ họng nghẹn cứng chẳng thể thốt thành lời.
Tại sao cuộc đời cô lại nghiệt ngã như thế? Ngày bé con ra đời, nhưng vì biến cố phải cách biệt con thơ tận 18 năm trời. Suốt bao năm xa cách, vẫn luôn mong một ngày mẹ con tương phùng. Nhưng dòng đời cay nghiệt lại lần nữa mang tới bi thương, khi lại cho cô tìm được đứa con thất lạc của mình trong tình trạng thập tử nhất sinh thế này?
Từng cơn đau quặn thắt trong tim hòa lẫn nước mắt đắng cay của người phụ nữ đáng thương. Vì có nỗi đau nào bằng việc thấy con mình đau đớn mà chỉ có thể bất lực đứng nhìn.