Hôm sau thứ bảy, Tiêu Cảnh Vũ đến nhà Ngư Tranh theo yêu cầu của cô trước đó về việc thi bằng lái. Thêm nữa, sau khi suy nghĩ suốt cả đêm, anh cũng muốn nhân cơ hội nói chuyện rõ ràng với cô về vấn đề tiền bạc.
Tiêu Cảnh Vũ đến nơi tầm khoảng tám giờ sáng, lúc người giúp việc nhà Ngư Tranh mở cửa cổng, thấy anh người này bỗng ngạc nhiên thốt lên: “Sao con đến đây?”
Trước câu hỏi khó hiểu của người phụ nữ giúp việc ngoài năm mươi, Tiêu Cảnh Vũ có hơi khựng người, bất an đáp: “Mấy ngày trước Ngư Tranh nói thứ bảy con đến…”
“Vậy con bé chưa báo với con à? Khuya qua nó bị trúng thực phải nhập viện, mới nãy tài xế mang cháo lên cho nó đấy.”
Nghe những gì người giúp việc kể, Tiêu Cảnh Vũ sững sờ bất động, ngay cả con ngươi cũng dừng một điểm. Không cần phải suy nghĩ anh vẫn thừa biết, Ngư Tranh là vì ăn đồ lề đường cùng anh tối qua nên mới xảy ra chuyện.
Lấy được thông tin bệnh viện cùng khu vực và số phòng Ngư Tranh nằm, Tiêu Cảnh Vũ từ nhà cô đến thẳng bệnh viện.
Suốt quãng đường đi, Tiêu Cảnh Vũ có cảm giác nóng ruột không yên, bởi chính anh cũng đã biết trước, một cô tiểu thư được bao bọc kỹ lưỡng như Ngư Tranh sẽ không thể nào ăn uống tùy tiện như anh, thế nhưng anh lại chủ quan khiến sức khoẻ của cô bị ảnh hưởng.
Trong phòng bệnh dịch vụ cao cấp, không gian phòng rộng rãi thoáng đãng vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ Ngư Tranh đang nằm trên giường bệnh chỉ có ông bà Ngư túc trực bên cạnh.
Khi Tiêu Cảnh Vũ đặt chân vào tới phòng bệnh của Ngư Tranh thì cô vẫn đang ngủ do mệt mỏi cả đêm. Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô, trong lòng anh liên tục dồn dập những cơn áy náy lẫn tự trách.
Thấy anh, ông bà Ngư chỉ hơi bất ngờ một chút, tuy nhiên đã quá tỏ mọi việc nên không hỏi gì nhiều. Dẫu vậy, bà Ngư vẫn thăm dò thử: “Hôm qua hai đứa đi ăn bên ngoài à?”
Tiêu Cảnh Vũ bất giác lén thở ra một hơi, cứng nhắc gật đầu thừa nhận: “Dạ phải, Ngư Tranh nói muốn con mời một bữa ở quán con hay ăn, cho nên là…”
Nghe đến đây, ông bà Ngư chợt xoay đầu nhìn nhau trong ngờ vực, âm thầm trao đổi qua ánh mắt.
Sự yên ắng kéo dài không quá lâu, bà Ngư chợt hắng nhẹ giọng một cái, đứng lên khỏi ghế đơn gần giường Ngư Tranh đang nằm. Bà đi đến chỗ Tiêu Cảnh Vũ đang đứng ở phía cửa ra vào, tiếp đó khẽ vỗ lên vai anh, ẩn ý nhắc nhở: “Là Ngư Tranh tự làm tự chịu, nhưng người chịu trách nhiệm bên ngoài cho nó là con, con phải biết mình nên làm gì rồi chứ?”
Tiêu Cảnh Vũ lần nữa gật đầu trong căng thẳng, bà Ngư thấy vậy liền ngoắc tay ông Ngư hối thúc: “Lão già, về nhà thay quần áo đi làm, hôm nay em có hẹn với khách lớn ở cửa hàng.”
Nói rồi bà Ngư lấy túi xách rời đi trước, ông Ngư cũng theo ngay sau đó. Có điều lúc ngang qua Tiêu Cảnh Vũ, ông cố tình vỗ rồi bóp mạnh vai anh như một hành động đe doạ.
Đợi khi tiếng đóng cửa vang lên, Tiêu Cảnh Vũ lúc bấy giờ mới có thể thở ra nhẹ nhõm. Mất thêm vài giây lấy lại tinh thần, anh nhẹ chân bước đến bên cạnh giường của Ngư Tranh, lặng lẽ nhìn gương mặt có chút mềm yếu của cô.
Giữa giây phút cảm xúc hối hận dâng lên, trong trí nhớ của anh chợt thoáng lên những chuyện đã xảy ra tối qua. Hôm nay vốn định sẽ đến gặp sẵn tiện nói chuyện rõ ràng với Ngư Tranh, không ngờ lại bị đẩy vào tình huống khó khăn này.
Bất chợt, Ngư Tranh tỉnh giấc mở mắt, biểu cảm mơ màng của cô sau một hồi nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Vũ đột nhiên chuyển sang bừng tỉnh. Cô giật mình mở to mắt, dù cổ họng đang khô rát vẫn vội gượng hỏi: “Sao cậu đến đây? Chẳng phải tôi nói với cha nhắn cậu không cần đến nhà tôi…”
Càng nói âm thanh Ngư Tranh phát ra càng khản đặc, Tiêu Cảnh Vũ bình tĩnh rót nước để trên tủ đầu giường ra ly, tiếp đó vừa giơ tay đỡ cô ngồi dậy vừa đưa ly nước đến.
Suốt quá trình Ngư Tranh uống nước, Tiêu Cảnh Vũ luôn giữ đáy ly, mặc dù bàn tay anh có to lớn nhưng vẫn luôn ý tứ không lợi dụng động chạm vào tay cô. Thậm chí, khi ngón tay của Ngư Tranh chạm vào ngón tay của Tiêu Cảnh Vũ, anh liền theo phản xạ co lại.
Đợi Ngư Tranh uống xong, Tiêu Cảnh Vũ đặt ly rỗng trở lại vị trí cũ. Còn cô tự giác ngồi tựa lưng vào thành đầu giường, nhanh chóng nghĩ ra lý do biện minh cho việc bị trúng thực, tránh để Tiêu Cảnh Vũ nghĩ do liên quan đến anh.
Nhưng không ngờ, những gì Ngư Tranh đang nghĩ cũng là điều Tiêu Cảnh Vũ đang nghĩ đến. Hơn nữa, cô còn chưa ngẫm xong lý do biện minh thì anh đã mở lời trước: “Cậu biết rõ bao tử không tốt, sao còn muốn cùng tôi ăn món lề đường?”
“Bởi vì…” Ngư Tranh ngập ngừng không thể thẳng thắn đáp, bởi ngay chính cô cũng không hiểu được cảm xúc khác thường đã hình thành trong mình.
Giữa lúc Ngư Tranh vẫn đang ấp úng, những ngón tay đang buông lỏng của Tiêu Cảnh Vũ từ khi nào đã lặng lẽ siết chặt. Anh âm thầm hít sâu một hơi, sau một hồi đắn đo cũng quyết định nói ra những suy nghĩ trong đầu: “Quả thật ban đầu tôi cảm thấy nhẹ gánh nặng tiền bạc khi có sự giúp đỡ từ cậu. Nhưng càng về sau, tôi nhận ra sự thương hại của cậu dành cho tôi càng lúc càng lớn.”
Tâm mắt của Ngư Tranh dừng một điểm không chớp, cô nhìn thẳng vào Tiêu Cảnh Vũ, thứ cảm xúc kỳ lạ trỗi dậy bị đè chặt ở giữa ngực, ngoài mặt cô vẫn giả vờ điềm tĩnh hỏi lại: “Ý cậu là gì?”
“Tôi cần tiền, nhưng tôi không cần sự thương hại. Giữa tôi và cậu, tốt nhất chỉ nên dừng lại giữa người thuê và người được thuê, kết bạn… là điều không cần thiết.”
Bên dưới lồng ngực của Ngư Tranh sau câu nói vô tình của Tiêu Cảnh Vũ đột nhiên co thắt, thậm chí sự dao động dữ dội đều biểu thị hết trong đôi mắt đang mở to kinh ngạc của cô.
Sự hụt hẫng vừa nhen nhóm đã bị cơn giận lấn át, chưa bao giờ Ngư Tranh rơi vào trạng thái tức đến muốn phát khóc như hiện tại. Từ ngày đầu tiên bắt đầu tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cô vẫn luôn cẩn trọng lời nói và hành động của mình dành cho Tiêu Cảnh Vũ, tất cả đều là vì sợ động đến cái tôi và lòng tự tôn của anh.
Sau khi phát hiện giữa cả hai đã có duyên quen biết từ trước, khẳng định anh là một người con trai đáng tin tưởng, Ngư Tranh đã sẵn sàng hạ mình để bước vào thế giới của Tiêu Cảnh Vũ, trở thành bạn và người có thể giúp đỡ anh trong cuộc sống.
Nhưng đến cuối cùng, điều cô nhận lại từ anh chỉ là những lời lạnh lùng đầy xa cách kia.
Ngư Tranh bỗng nhếch môi cười nhạt dù hai dòng nước mắt đã chảy dài, rồi lại dứt khoát dùng tay lau đi giọt lệ vương trên cằm. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nét mặt có phần mềm dịu của Ngư Tranh đã quay về trạng thái lãnh đạm vô cảm, từ ánh mắt đến lời nói đều tràn ngập sự chán ghét.
“Ra ngoài, đến khi có sự đồng ý của tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”