Khoét Vách Trèo Tường, Leo Giường "Đẽo" Em

Chương 52: Vượt qua cảm xúc



Dùng năm năm đổi lấy một tương lai yên bình lẫn tươi sáng ở bên nhau, cái giá này thật sự quá rẻ. Nhưng song song với những khát khao hy vọng, đó là những cám dỗ thử thách mà chẳng ai dám nói trước.

Đá cứng còn bị nước chảy làm mòn, lòng người mềm yếu liệu chống chọi được bao lâu?

Tuy rằng tỏ ra ủng hộ Tiêu Cảnh Vũ, nhưng trong lòng Ngư Tranh vẫn luôn tồn tại cảm giác không nỡ. Sau cùng cũng vì để Tiêu Cảnh Vũ an tâm xây dựng tương lai, thế nên cô vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được làm anh vướng bận.

Buổi tối cả nhà cùng nhau ăn cơm, Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh mang chuyện lúc sáng kể lại. Ban đầu ông bà Ngư vì nghĩ cho cảm giác của Ngư Tranh nên có hơi e ngại, chỉ sau khi biết cô đồng ý ông bà mới thể hiện sự nhiệt liệt tán thành.

Đứng với cương vị là phụ huynh, nhìn thấy con cháu biết chăm lo học hành nghĩ đến tương lai, ông bà Ngư dĩ nhiên vui mừng. Đừng nói chỉ là tinh thần, mà ngay cả tiền bạc ông bà cũng chẳng ngại mà đầu tư.

Trong lúc trên bàn ăn rộn rã tiếng cười nói dự tính cho ngày tháng sau này, cảm xúc trong Ngư Tranh trầm xuống rõ rệt, tuy nhiên cô cũng không để lộ ra ngoài mặt bởi sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến Tiêu Cảnh Vũ.

Đêm muộn nằm trên giường, Ngư Tranh trằn trọc không cách nào chợp mắt. Hiện tại đầu óc cô vô cùng nặng nề, cả lòng dạ cũng tràn ngập những lo âu không thể giải bày.

Không phải Ngư Tranh sợ yêu xa, cô chỉ sợ sẽ vụt mất Tiêu Cảnh Vũ.

Cùng lúc ở phòng bên cạnh, Tiêu Cảnh Vũ mãi cũng chẳng thể chìm vào giấc ngủ. Anh cảm nhận được Ngư Tranh đã giấu cảm xúc thật đi, giống như không muốn để anh bận lòng mà thay đổi quyết định.

Thực tế mà nói, nếu so với Ngư Tranh thì Tiêu Cảnh Vũ mới là người sợ mất đối phương hơn. Một kẻ tay trắng, không tiền không gia đình cũng không địa vị xã hội như anh, Ngư Tranh không có anh cũng sẽ tìm được người khác tốt hơn. Trái lại Ngư Tranh có tất cả những gì mà anh không có, nếu mất đi cô thì anh chẳng khác nào một kẻ vô dụng, chỉ đơn giản là giữ lấy một người mình muốn bảo vệ cũng không làm được.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Tiêu Cảnh Vũ lại càng đắn đo về suy nghĩ thật sự của Ngư Tranh. Ngay khi anh vừa trở người quay lưng, cảnh tượng đầu tiên va vào mắt anh lại là hình dáng của cô.

Cách gần nửa cánh tay, Ngư Tranh nằm ở rìa giường quay mặt về phía Tiêu Cảnh Vũ. Dưới ánh trăng sáng xuyên qua kẽ hở của rèm cửa sổ, đôi mắt cô nhắm nghiền, tay chân đặt sát vào người, trông như không có ý tiếp cận hay muốn gây sự chú ý.

Mọi khi Ngư Tranh đều muốn gì làm nấy, nếu có giận dỗi cũng sẽ cố ý tỏ ra xa cách để Tiêu Cảnh Vũ phải chủ động dỗ dành trước. Nhưng lần này cô lại âm thầm giữ chừng mực, chứng tỏ cô đã phải chôn giấu tâm tư vì không muốn anh phát hiện.

Một Ngư Tranh dù có kiêu ngạo bao nhiêu, tình cảm dành cho Tiêu Cảnh Vũ lại vô cùng dịu dàng, vô cùng rộng rãi bao dung bấy nhiêu.

Nghĩ đến Tiêu Cảnh Vũ khẽ cười, chợt cất giọng trầm ấm nhắc nhở: “Còn giả bộ, lọt xuống giường anh không bế lên đâu.”

Nói rồi Tiêu Cảnh Vũ giơ tay nắm lấy cánh tay Ngư Tranh kéo cô lại gần, sau đó cánh tay rắn chắc của anh dịch xuống ôm ngang eo cô, dùng một lực mạnh nhấc người cô lăn một vòng qua người anh để chuyển vào giữa giường.

Khoảnh khắc bị Tiêu Cảnh Vũ nhấc bay, Ngư Tranh giật mình mở to mắt, thậm chí trái tim trong lồng ngực cũng đập thình thịch vì hoảng hồn.

Nửa người phía trên của Ngư Tranh bị Tiêu Cảnh Vũ ôm chặt trong vòng tay, còn hai chân của cô cũng bị kẹp giữa hai chân anh. Thoáng chốc hơi ấm đã phủ lấy, sự bất an trong cô cũng dần lắng dịu, nước mắt tưởng chừng có thể dồn nén lại từ từ rơi ra khỏi khóe mi.

Trôi qua một lúc, khi Ngư Tranh bình tĩnh lại cảm xúc cũng không nói gì, thay vào đó là lặng lẽ vùi mặt vào ngực Tiêu Cảnh Vũ. Tuy nhiên, bàn tay cô đang gác trên người anh chợt luồn dưới vạt áo sờ lên tấm lưng rộng.

Bị động chạm, Tiêu Cảnh Vũ vì nhột lẫn vì hơi lạnh từ tay Ngư Tranh mà lập tức thẳng người, đến khi cô vuốt đến nửa tấm lưng thì anh không kịp nghĩ ngợi mà vội giả vờ ho sặc sụa.

Quả nhiên, nghe Tiêu Cảnh Vũ ho Ngư Tranh liền rút tay về, chiêu này của anh mặc dù có hơi lộ liễu nhưng cũng rất có tác dụng.

Nhưng Tiêu Cảnh Vũ càng không ngờ tới, sở dĩ Ngư Tranh rút tay lại không phải là chịu thua, mà cô còn bạo gan luồn những đầu ngón tay qua lưng quần ở mông anh.

Tình huống quá bất ngờ, Tiêu Cảnh Vũ hoảng hốt vội nằm ngửa ra nhằm chặn tay Ngư Tranh lại. Thế nhưng tư thế này của anh lại thuận lợi cho cô bật dậy, tay túm gọn lấy hàng nút áo ngủ trên người anh kéo mạnh.

Hai tiếng “Pặc” nối tiếp nhau vang lên, đồng nghĩa với hai nút áo trên cùng của Tiêu Cảnh Vũ bị đứt ra. Không thể phản kháng trước hành động táo bạo của Ngư Tranh, trong lúc gấp rút anh chỉ kịp dùng chăn phủ lên cô, hai tay vội vàng quấn cô cuộn tròn trong chăn.

Bị khống chế, Ngư Tranh không nhịn được mà gầm gừ tức giận: “Tiêu Cảnh Vũ, bây giờ anh không cho em đụng vào anh, từ nay sắp tới em không thèm đụng nữa!”

“Anh có nên mừng không?”

Nghe Tiêu Cảnh Vũ thản nhiên hỏi lại một câu, Ngư Tranh hừ lạnh không đáp.

Chọc giận cô xong, anh không những không biết điều mà còn cố ý giơ tay chạm vào mặt cô trêu tức. Nào ngờ, Tiêu Cảnh Vũ chỉ mới chạm tay vào tóc Ngư Tranh, cô đã lên giọng nạt: “Đừng có đụng vào em! Đồ nhát gan! Đồ giữ thân như ngọc! Chúc anh sớm ngày tan nát áo quần dưới tay em!”

Rõ ràng là bị Ngư Tranh mắng, thế nhưng Tiêu Cảnh Vũ không nhịn được mà bật cười hắc hắc thành tiếng. Đến cuối cùng, anh cũng chỉ ôm lấy cuộn chăn đang bọc lấy cô, hoàn toàn không có ý định tự dồn bản thân vào đường chết… ngay trong tay cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.