Dịch giả: Ma Đạo Tử
“Âm dương nhị khí diễn sinh ngũ hành vạn vật. Ngũ hành đầy đủ là vật sống, ngũ hành khuyết thiếu là vật chết. Nhân trùng điểu thú đầy đủ ngũ hành, là sống. Cây cỏ nham thạch ngũ hành khuyết thiếu, là chết. Thân người phải chú ý ngũ hành, nếu là bị bệnh thì phải phân biệt triệu chứng mà điều trị. Trước tiên phải rõ ngũ tạng tương ứng ngũ hành, bên trong ngũ tạng, tỳ thuộc thổ, phế thuộc kim, thận thuộc thủy, can thuộc mộc, tâm thuộc hỏa (1). Lấy bệnh ho gà làm ví dụ, chứng này thường là do hỏa vượng mà sinh, lang băm thì lấy ngay dược thạch (2) trực tiếp công vào phổi mà giảm hỏa, phương pháp này giống như hắt nước dập lửa, cực kì tổn hại đến thân thể. Mà thánh thủ thì lại dùng dược thạch đểtạm áp thổ ở tỳ, dùng phươngpháp phủ để trừu tân (3), ngăn cản tì thổ sinh ra phế kim, sau đó lấy dược thạch ôn bổ (4) làm thận thủy sing túc, nhờ đó mà hỏa phổi tạm dừng, chỉ cần như vậy hỏa khí ở phổi liền ổn định, bệnh chứng cũng khỏi hẳn.” Ngọc Linh Lung nêu ví dụ.
Mạc Vấn nghe vậy thì thầm gật đầu, hắn cũng từng xem qua một ít sách về y. Ngoại trừ ngũ tạng tương ứng ngũ hành có thể thấy được ở trong sách thì những giải thích khác của Ngọc Linh Lung cũng không có ghi trong sách. Mà phương pháp chữa bệnh của Ngọc Lung Linh cũng phức tạp hơn phương pháp thông thường rất nhiều, độ khó để thực hiện cũng tương đối cao, đây chắc chắn là phương pháp của thánh thủ rồi.
Thấy trừ Mạc Vấn ra thì mọi người đều sắc mặt khó hiểu, cúi đầu nhíu mày, Ngọc Linh Lung bèn mỉm cười nói. “Trong lúc nhất thời không hiểu được cũng không sao, bần đạo đã vì các ngươi màchuẩn bị tam thiên dược tịch (5). Một là giải thích về biện chứng, hai là giải thích về chữa bệnh, ba là giải thích về luyện đan. Bachương có hơn ngàn chữ, chỉ giảng pháp không giảng thuật.”
Ngọc Linh Lung nói xong liền lấy ra mấy quyển sách từ trong ngực, cách không đưa cho bảy người. Sách rất mỏng, chỉ có hai ba tờ giấy, bên trên ghi chi chít chữ nhỏ, chữ viết rất đẹp, hẳn là Ngọc Linh Lung tự viết.
“Dược lý trong sách tương đối thâm sâu, nếu rơi vào tay kẻ phàm phu, chẳng rõ được lý mà lại dùng dược lung tung thì e sẽ hại đến mạng người. Nhớ kĩ rồi thì đốt đi.” Ngọc Linh Lung mở miệng nói.
“Vâng.” Mọi người liền đáp lại.
“Thượng Thanh Tông tuy không cấm ăn mặn nhưng theo bần đạo, ăn ít vẫn là tốt hơn. Máu thịt từ trên người chim thú trùng cá, vốn là ngũ hành đầy đủ nhưng sau khi chết đi lại bị dơ bẩn, đối với tu hành bất lợi. (6)” Ngọc Linh Lung lên tiếng lần nữa.
Mọi người cũng gật đầu, thực ra từ khi tới Vô Lượng Sơn, bọn họ cũng không ăn mặn, cơm cháo đủ ăn cũng được rồi.
“Không cần câu nệ, cứ tùy ý đặt câu hỏi, việc đối đáp sẽ giúp việc học hỏi sẽ nhanh hơn.” Ngọc Linh Lung hướng về mọi người, khoát tay áo.
Dạ Tiêu Diêu là người đầu tiên đứng lên hỏi. “Xin hỏi chân nhân làm cách nào để xác định một người có bị bệnh tật hay không?”
“Ai ăn ngũ cốc tạp vật (linh tinh) thì đều có tật nhỏ ở thân. Nếu đã phát bệnh có thể vọng, văn, vấn, thiết (7) tứ chẩn để phát hiện bệnh tật. Nếu đã Luyện Khí thành công thì cũng có thể dùng Linh Khí nhập thể để xét bệnh.” Ngọc Linh Lung trả lời.
“Vậy làm thế nào để phát hiện bệnh trước khi nó bùng phát?” Dạ Tiêu Diêu hỏi.
“Tại sao ngươi lại muốn biết trước?” Ngọc Linh Lung hỏi lại.
“Phát hiện sớm thì có thể chữa sớm, nếu không thì chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội tốt, nuôi hổ thành họa sao?” Dạ Tiêu Diêu nói.
“Trước khi phát đã biết bệnh cũng không khó, có điều bần đạo sẽ không dạy các ngươi.” Ngọc Linh Lung xuân thông tả thủ nâng lên (8), bấm đốt ngón tay. “Có ba nguyên nhân, một là ai cũng có tiểu tật, nếu ngươi cứ gặp người liền chữa, cũng chỉ là kẻ tầm thường. Hai là, người đời ngu dốt, nếu bệnh chưa phát mà ngươi đã chữa cho hắn thì sẽ bị coi là kẻ lừa gạt bất lương. Ba là, các ngươi là đạo sĩ không phải đại phu, người nào việc nấy, các ngươi lại vượt quá chức phận như vậy thì đại phu trong thiên hạ chẳng phải sẽ chết đói hết hay sao?”
“Xin hỏi chân nhân, nếu không phải vì trị bệnh cứu người thì chúng ta tại sao còn phải học Kì Hoàng chi thuật?” Mạc Vấn đứng dậy hỏi.
“Nếu không thông dược lý làm sao tự khám tự chữa bệnh cho mình, làm sao luyện đan bổ khí tu hành. Ngoài ra hiểu được dược lý rồi thì có thể trừng ác dương thiện, tích lũy phước đức.” Ngọc Linh Lung trả lời.
Vừa nghe vậy, mọi người liền giật mình, Ngọc Linh Lung đã nói thẳng ý ra, học tập Kì Hoàng chi thuật chủ yếu là giúp mình tu hành, cứu người chỉ là thứ yếu, hơn nữa học được y thuật không chỉ để cứu người mà còn để giết người.
“Xin hỏi chân nhân, ý người là chúng ta phải tiên kỉ hậu nhân?” Mạc Vấn cả gan hỏi khẽ.
“Đúng vậy.” Ngọc Linh Lung mỉm cười gật đầu. “Đời người thật ngắn, cầu đạo đường xa (9). Nếu cứ vì tiểu thiện mà phân tâm thì khó thành việc lớn. Các ngươi phải nhớ, khi yếu, trong tâm chỉ nghĩ đến đền đáp quê hương, khi mạnh, lòng chứa thiện niệm lại trùm khắp chúng sinh. (10)”
“Chân nhân dạy bảo rất đúng, nhưng vãn bối vẫn còn một chuyện không rõ, chân nhân ngụ ý cũng có thể dùng Kì Hoàng chi thuật để giết người, đây có phải đã trái với y đức?” Mạc Vấn khom người đặt câu hỏi.
“Đạo nhân làm việc, chỉ cần tuân theo thiên đạo, y đức còn lớn hơn thiên đạo sao?” Ngọc Linh Lung cười hỏi.
“Mạc Vấn, bà mẹ nó chứ, ngươi dây dưa như vậy thì sao không dứt khoát theo tổ nghiệp làm đại phu đi!” Bách Lý Cuồng Phong cười nói.
Mọi người nghe vậy cũng cười vang lên, Ngọc Linh Lung thần sắc ôn hòa, thái độ hiền lành làm cho mọi người chẳng chút câu thúc.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không tranh luận, trầm mặc ngồi xuống. Hắn chung quy vẫn thấy dùng y thuật đi giết người thật không ổn, dù là kẻ ác cũng phải xử theo pháp luật, đâu có thể ở sau lưng hạ đọc mà giết.
Sau khi ngồi xuống, A Cửu ở cạnh liền đứng dậy. “Vãn bối trong lòng có nghi vấn, không biết có nên hỏi hay không.”
“Cứ nói đừng ngại.” Ngọc Linh Lung gật đầu nói.
“Chân nhân thân là thầy dạy, lại mặc áo mỏng như vậy đến đây giảng dạy cho chúng ta, làm cho Ngọc Hành Tử và Thiên Cơ Tử
nghĩ hươu nghĩ vượn, không thể vững tâm, điều này liệu có ổn không?” A Cửu giơ tay chỉ Bách Lý Cuồng Phong cùng Dạ Tiêu Diêu nói.
Vừa dứt lời, đại điện lập tức yên lặng như tờ. A Cửu lời này cực kì vô lễ, chẳng những phê bình Ngọc Linh Lung mà đến Bách Lý Cuồng Phong cùng Dạ Tiêu Diêu cũng bị lôi vào đó.
Mạc Vấn nghe vậy liền cảm kích nhìn A Cửu, đối tượng công kích của nàng chính là Bách Lý Cuồng Phong, còn Ngọc Linh Lung cùng Dạ Tiêu Diêu chỉ là bị kéo vào thôi.
“Thiên địa càn không khác biệt, âm dương nam nữ không giống. Nữ tử đều yêu thích cái đẹp, bần đạo sử dụng sa y này một là vì nó có thể bảo vệ thân thể, hai là vì thích cái đẹp của nó. Ngọc Hành Tử cùng Thiên Cơ Tử sinh lòng ngưỡng mộ cũng là từ bản tính nam tử, huống hồ chỉ là từ xa mà xem chứ không tới gần khinh loạn, không hề thất lễ.” Ngọc Linh Lung chẳng những không tức giận mà ngược lại còn vui vẻ hơn.
“Cám ơn chân nhân đã giải thích nghi hoặc, chân nhân vô tư tự tại, vãn bối thụ giáo.” A Cửu khom người nói.
“Bần đạo cũng có lời muốn hỏi, Thiên Tuyền Tử ngươi cũng phải vô tư mà trả lời,” Ngọc Linh Lung chỉ tay về Mạc Vấn. “Ngươi lúc trước hỏi câu đó là vì muốn giúp hắn trút giận?”
Ngọc Linh Lung vừa nói xong mọi người lại cười vang lên, Bách Lý Cuồng Phong cùng Dạ Tiêu Diêu vừa bị A Cửu công kích nghe vậy càng thoải mái cười to. A Cửu trên mặt đeo khăn, không nhìn thấy sắc mặt nhưng thần thái khẩn trương của nàng đã cho thấy Ngọc Linh Lung nói đúng.
“Vâng.” A Cửu rơi vào đường cùng, đành dứt khoát lớn tiếng thừa nhận.
Ngọc Linh Lung nghe vậy mỉm cười gật đầu, đưa tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
A Cửu ngồi xuống thì Mạc Vấn cũng đã đỏ bừng cả mặt, do dự một chút rồi hướng A Cửu chắp tay bái tạ, làm người phải biết và nhớ ân tình của người, không thể làm như không nghe không thấy.
Hành động lễ tiết của Mạc Vấn lại làm A Cửu rất vui mừng, thấy vậy hắn không ngừng kêu khổ, A Cửu nhất định đã hiểu lầm ý hắn. ( hiểu ra gì đây:v)
“Đã gần trưa, tạm nghỉ ngơi, tới giờ Mùi lại tiếp tục.” Ngọc Linh Lung rời ghế cất bước ra khỏi điện thờ. Mọi người vội vàng đứng dậy cung tiễn.
Ngọc Linh Lung đi đến cửa điện bỗng nhiên ngừng lại. ” Còn một chuyện nữa muốn nói với các ngươi, bảy người các ngươi lúc trước thông qua được sáu cửa sàng lọc tuyển chọn còn phải qua ba cửa nữa mới được Tổ Sư thân truyền. Sau khi các ngươi đã học xong, thì sẽ tiến hành khảo nghiệm lần bảy, do bần đạo chủ khảo. Ai đứng thứ nhất thì được thưởng một luyện đan bảo đỉnh.”
“Tạ chân nhân.” Mọi người lại nóilời cảm tạ.
Ngọc Linh Lung khoát tay, chậm rãi đi khỏi điện thờ. Lúc này mặt trời giữa trưa, ánh nắng mặt trời xuyên qua sa y của Ngọc Linh Lung, hình thể lại càng nhìn rõ hơn, yểu điệu thướt tha, bộ dáng thùy mị mê người.
“A Cửu ngươi cô nàng này còn chưa về nhà chồng mà đã muốn bảo về phu quân sao. Ta chưa từng để ý tới chân nhân.” Bách Lý Cuồng Phong nói với A Cửu.
“Mạc Vấn diễm phúc thật sâu, cố gắng hưởng thụ nha.” Dạ TiêuDiêu cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn bên ngoài cửa điện, xen vào.
A Cửu không muốn cùng bọn họ nói nhiều, ra khỏi điện thờ. Mạc Vấn sau đó cũng ra.
“Mạc Vấn nhà ngươi có làm nghề y, ngươi từng nhìn qua bảo đỉnh chưa?” Đám người Bách Lý Cuồng Phong cũng đi theo.
“Tiệm bán thuốc đều là dùng bình thuốc mà sắc thôi, ta chưa từng nhìn thấy luyện đan bảo đỉnh. Có điều, Huyền Dương Tử tiền bối khi giảng Tham Đồng Khế từng đề cập tới thứ này, hẳn là một cái tiểu đỉnh nghũ hành cân đối.” Mạc Vấn nói. Huyền Dương Tử từng ở kinh văn nói về lí luận cùngphương pháp luyện ngoại đan. Dụng cụ thông thường rất khó luyện ra đan dược, chỉ dụng cụ nào ngũ hành cân đối mới bảo vệ cho dược thảo không bị nhiệt độ cao đốt cháy, nên khả năng thành đan khá cao.
“Thứ này bọn ta cũng không tranh đoạt với ngươi, để cho ngươi. Sau này nếu có cần chữa thương, bổ khí đan dược thì cứ tìm ngươi là được.” Dạ Tiêu Diêu vỗ vai Mạc Vấn.
“Các ngươi lấy được cũng tốt, ta không cần đâu.” Mạc Vấn nghĩ một đằng nói một nẻo, thực ra với y dược hắn còn cảm thấy hứng thú hơn là võ nghệ pháp thuật, nhưng hắn lại không muốn chịu ơn người.
Ngọc Linh Lung trẻ tuổi xinh đẹp, đối với mọi người hiền hòa, có thể được nàng truyền thụ Kì Hoàng chi thuật mọi người đương nhiên là rất vui. Ăn cơm trưa xong liền trở lại đông điện chờ đợi.
Mạc Vấn trong thời gian chờ liền lấy dược tịch Ngọc Linh Lung phân phát cho, quyển sách nhỏ gọn này không miêu tả tỉ mỉ về chứng bệnh hay phương pháp dùng thuốc, tất cả đều là dược lí khó hiểu, trúc trắc. Có điều với kĩ xảo và chi tiết luyện đan thì lại vô cùng cẩn thận. Từ dược thảo và linh vật luyện ra đan dươc có thể chia làm ba loại, một là chữa thương, hai là chữa bệnh, ba là bổ khí. Phần miêu tả về luyện đan nhắc tới bảo đỉnh có ngũ hành cân đối không chỉ một lần. Đọc xong chỗ này Mạc Vấn đột nhiên có ý tưởng, con người cũng là ngũ hành đầy đủ, nếu lấyngười làm đỉnh thì sẽ xuất hiện kết quả ra sao. Có điều ý nghĩ hão huyền này nhanh chóng bị hắn hủy bỏ. Thứ nhất, cho đến nay các giáo phái tu hành đều là dùng ngoại đan, pháp thuật, tu hành cũng để tồn trữ Linh khí trong Khí Hải, mà cũng không có phương pháp lấy người làm đỉnh luyện nội đan. Thứ hai thân thể không thể chịu được nhiệt độ cao trong lò lửa, hơn nữa nuốt dược thảo vào dạ dày sẽ bị tiêu hóa làm sao lưu lại trong thân thể.
Buổi chiều giờ Mùi (1-3 h chiều) Ngọc Linh Lung đến. Có điều nàng không phải từ chánh điện đi tới mà là từ sườn đông leo tường vào, trong tay mang theo một cái bao to.
“Mang hai cái bàn lớn đến đây.” Ngọc Linh Lung tiến vào điện thờ rồi nói với mọi người.
Bách Lý Cuồng Phong cùng Dạ Tiêu Diêu nghe vậy liền giành ra cửa trước, Mạc Vấn sau đó cũng đi theo ra. Có điều hắn cũng phải là đi chuyển bàn tới mà là ra khỏi đây để nôn mửa, bơi hắn thấy cái bao Ngọc Linh Lung mang tới đang rỉ máu, cũng đã đoán được tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra…
_____
(1) tỳ là lá lách, phế là phổi, can là gan, tâm là tim..
(2) dùng dược thảo và đá (đá đặc biệt, gọi là biêm đá) để trị bệnh. Được ghi trong Hoàng Đế nội kinh. Tại hạ không tra được rõ ràng, nhưng có tìm được một chút. Đá này là khai thác từ thiên thạch rơi xuống, ở dưới nhiệt độ cao, trạng thái plasma mà hình thành. Có những tác dụng: mát xa, làm nóng, sinh học, tác động tới hệ thần kinh, cải thiện dạ dày, tim mạch, thận,…
(3) Nghĩa là rút củi dưới đáy nồi. Một trong tam thập lục kế, khi giải quyết một vấn đề, thì chú ý đừng để nó bộc phát (làm lửa dịu lại), nếu nó đã bùng phát thì tìm cách làm nó dịu đi không để nó tiếp tục ác liệt.
(4) bồi bổ nhưng từ từ.
(5) sách y gồm ba chương
(6) Hơi ngoài lề một chút, về thức ăn có thể xem răng người mà xác định. 4 răng nanh ứng với thịt, 8 răng cửa ứng với rau, 20 răng hàm ứng với ngũ cốc. 1/8 bữa ăn là thịt, 1/4 là rau còn lại là ngũ cốc.
(7) Tứ chẩn để xem bệnh trong Đông Y. Nhìn nghe hỏi và bắt mạch
(8) Xuân thông là hành tây. Ở đây xuân thông thủ ý nói đến bàn tay xinh đẹp của người nữ.
(9)Nhân sinh khổ đoản, cầu đạo lộ viễn. Đời người đã ngắn lại khổ, đường cầu đạo thì lại xa
(10) Nhược thì tâm trung tồn nhân chích năng ân cập hương lý, cường thì tâm hoài thiện niệm tắc khả trạch bị thương sinh