Lời của Vinh Tuệ Khanh đã mạnh mẽ động chạm đến cái tôi cao ngất của Đóa Linh phu nhân.
Trong đôi mắt của Đóa Linh phu nhân hằn đầy tia máu, sắc mặt bà ta tái mét. Bất chợt bà ta hợp nhất hai tay lại với nhau để gia tăng linh khí thúc đẩy.
Đóa Bích Ngọc Liên Hoa trên đầu của3Vinh Tuệ Khanh theo đó xoay tròn càng nhanh khiến cho thứ ánh sáng xanh ngọc kia cũng thêm phần mạnh mẽ. Dần dần, từng tia ánh sáng xanh tím chầm chậm lộ ra từ trên đầu của Vinh Tuệ Khanh như thể muốn bay khỏi cơ thể của cô.
Gương mặt của Vinh Tuệ Khanh ngày càng trắng bệch, đôi mắt vằn1đỏ như sắp phun lửa ra đến nơi nhìn chằm chằm Đóa Linh phu nhân đang đứng trên bậc thềm rồi phẫn nộ nói: “Bà đừng hòng được toại nguyện!” Dứt lời, cô liền rút một cây kéo nhọn từ trong tay áo ra, dứt khoát muốn cứa lên cổ mình! Đóa Linh phu nhân thất kinh, vội vã thu hồi lại3đóa Bích Ngọc Liên Hoa một chút rồi quay sang công kích cánh tay đang cầm chiếc kéo của Vinh Tuệ Khanh.
Một lực mạnh mẽ từ ngoài tiến đến đâm thẳng vào cánh tay của Vinh Tuệ Khanh. Từng đốt ngón tay của Vinh Tuệ Khanh như bị một con dao nhọn cửa qua, cô nhịn không được kêu lên một tiếng,3tay phải nhẹ buông chiếc kéo ra khiến nó lăn theo chiếc váy dài của cô rơi xuống đất.
Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết trông thấy một màn này thì đều vô cùng run sợ, cũng muốn học theo Vinh Tuệ Khanh nhưng đáng tiếc toàn thân lúc này không sao cử động được. Sắc mặt Đóa Linh phu nhân đen9như đáy nồi, bà ta hừ một tiếng rồi nói: “Nếu ngươi ngoan ngoãn để ta rút hết linh căn thì ta đây sẽ cho người được chết toàn thây. Còn nếu vẫn tiếp tục không biết tốt xấu thì ta còn nhiều thủ đoạn để khiến người sống không bằng chết!”
Gương mặt của Vinh Tuệ Khanh lộ ra một tia cười khổ. Chuyện đã đến nước này, cô cũng chẳng thể làm gì thêm được nữa, chỉ đành khàn giọng nói từng câu từng chữ như định chém sắt: “Ta tin lưới trời tuy thưa mà khó lọt! Ta tin công lý rõ ràng, biết đợi chờ thời cơ! Ta tin ác giả ác báo! Ta tin tà không bao giờ có thể thắng chính! Ta càng tin nhất định sẽ có một ngày tất cả những người từng bị bà sỉ nhục, chèn ép, hãm hại sẽ liên hợp với nhau rồi tính sổ với bà! Nợ máu chỉ có thể trả bằng máu! Bà đừng vội đắc ý, rồi sẽ có ngày bà cũng được nếm thử mùi vị những chuyện mà bản thân bà đã gây ra thôi!”
Đóa Linh phu nhân liền biến sắc, phất tay áo nói: “Tiểu tiện nhân vẫn dám nói càn! Cẩn thận bị đày xuống Địa Ngục! Ô, đúng rồi, sau khi người chết đi thì hồn bay phách tán nên làm gì có Địa Ngục nào để cho ngươi bị đày xuống nữa đâu?! Như vậy xem ra, ta khiến cho ngươi hồn bay phách tán, vĩnh viễn không thể đầu thai lại thành ra tốt cho ngươi rồi!”
Đóa Ảnh lại có chút bất an, cơ thể lại tránh sang bên cạnh một chút rồi liếc mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh đang bị ánh sáng xanh ngọc của đóa Bích Ngọc Liên Hoa bao phủ. Nàng ta quay đầu nói với Đóa Linh phu nhân ở trên bậc thềm: “Tổ cô cô, có được linh khí bằng cách này thì thời điểm đạt tới Trúc Cơ vẫn sẽ mất mạng sao?”
Đóa Linh phu nhân tức giận quở mắng: “Con đừng có mà nghe con bé đó nói bậy nói bạ! Lão tổ của Đóa gia chúng ta đã Kết Anh rồi, ta cũng đã Trúc Cơ nhưng có hề hấn gì đâu!” La Thần hơi ngẩn người rồi tiếp tục cười nói: “Lão tổ của Đóa gia cũng đi cướp linh căn của người khác cơ đấy! Đây đúng là chuyện đáng kinh ngạc…” Không chỉ là một chuyện đáng kinh ngạc mà còn là một chuyện đáng xấu hổ nữa. Lão tổ của Đóa gia là một trong hai người duy nhất của nước Đại Sở đạt tới Nguyên Anh, thế nhưng lại là một kẻ đi cướp đoạt linh căn của người ta! Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn đâu là mặt mũi, còn đâu là sĩ diện của tu sĩ Đại Sở nữa.
La Thần vỗ tay cười lớn: “Ta rốt cuộc cũng hiểu rồi. Cái gì mà sơn trang Đóa Linh chứ, rõ ràng phải là sơn trang Đoạt Linh mới đúng! Các ngươi nào có họ Đóa, các ngươi nên là họ Đoạt mới đúng! Đoạt trong cướp đoạt!”
Đóa Linh phu nhân không muốn để La Thần trở thành nhân chứng sống nữa liền thách thức cười một tiếng: “Như vậy thì sao? Khéo khen cho sự hiểu biết của ngươi, lão tổ Đóa gia chúng ta đã đến Nguyễn Anh hậu kỳ, sắp đột phá Hóa Thần rồi. Sau này sẽ có thể phi thăng lên Tiên giới! Người đời đều nói linh căn không thể chiếm đoạt vì chiếm lấy sẽ bị sét đánh. Nhưng Đóa gia chúng ta cướp đoạt linh căn không biết bao nhiêu lần rồi mà trước giờ đầu có thấy sét đánh! Cũng chỉ có lúc Trúc Cơ gặp một chút khó khăn mà thôi, những chuyện này cũng chẳng sá gì. So với những kẻ không thể tu chân hay tình trạng không có linh căn thì có cơ hội đột phá Trúc Cơ cũng không tệ. Mà nếu không thể Trúc Cơ thì họ cũng có thể sống lâu hơn những người không có linh căn, cũng đâu có thiệt thòi gì?”
La Thần bình tĩnh nói: “Hóa ra là vậy. Xem ra, Đóa gia các ngươi thật sự có thần linh bảo hộ, giữa ban ngày ban mặt như vậy cướp đoạt linh căn của người khác mà cũng không có Thiên Kiếp giáng xuống. Đãi ngộ như vậy thì chỉ có kẻ ngu mới không đi cướp đoạt.”
Trên gương mặt của Đóa Linh phu nhân bỗng hiện ra thần sắc quỷ dị, bà ta trầm lặng một lúc rồi cười ha ha nói: “Sơn trang Đóa Linh của chúng ta có dị bảo che trời nên ông trời làm sao có thể biết chúng ta đang làm gì
đây được?”
Vinh Tuệ Khanh đang nhắm mắt chờ chết liền không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn trời. chi chít những đóa Bích Ngọc Liên Hoa kia đã che kín cả bầu trời, khiến khoảng không phía trên đen đúa một màu bao phủ toàn bộ sơn trang Đóa Linh.
Dù bông hoa rất lớn nhưng không để lộ một chút linh khí nào cả, thật sự quá kỳ dị. Vinh Tuệ Khanh lưu luyến nhìn lên bầu trời lần cuối. Như đã cách cả một đời, cô đã từng có tự do, từng có chính nghĩa, từng có công đạo, thậm chí còn có cả một gia đình hạnh phúc, với cha mẹ, bạn học và bạn bè tốt…
Cha, mẹ, con muốn về nhà!
Vinh Tuệ Khanh nhắm nghiền hai mắt lại, những chùm ánh sáng xanh tím trên đỉnh đầu của cô mỗi lúc một rực rỡ hơn, từng chút từng chút một chui ra đỉnh đầu của cô như thể sắp rời khỏi cơ thể đến nơi rồi. Ngay chính lúc này, một luồng linh khí cực đại lan rộng từ ánh sáng xanh tím trên đỉnh đầu cô khuếch tán ra bên ngoài.
La Thần ở gần Vinh Tuệ Khanh đang nói chuyện thì đột nhiên cảm nhận được linh khí của Vinh Tuệ Khanh truyền đến, toàn thân y chấn động, nét kinh ngạc không rõ ràng xuất hiện trên gương mặt của y.
Trong lòng của La Thần hỗn loạn, lồng ngực dấy lên đau đớn. Bỗng chốc y há miệng phun ra một ngụm máu đen khiến cho trước ngực nhuốm một màu loang lổ. Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết từ đầu đến cuối đều mở to mắt trông thấy tất cả sự việc, bọn họ đều biết rằng tiếp theo đây sẽ tới lượt mình thì chỉ cười khổ rồi nhìn chăm chú Vinh Tuệ Khanh ở phía xa nói: “Tuệ Khanh, muội cứ đi trước, chúng ta sẽ đi theo sau. Muội đừng sợ, hãy đợi chúng ta…”
Linh khí trên đỉnh đầu của Vinh Tuệ Khanh như đã bị lôi ra rồi bổ nhào về phía La Thần.
La Thần nhanh chóng trấn tĩnh lại, vội vàng nhắm mắt bất động hấp thụ thứ linh khí thuần khiết đó. Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, Đóa Linh phu nhân trên bậc thềm không khỏi trợn trừng mắt lườm La Thần, đôi bàn tay đang hợp lại liền tách ra hai bên lớn tiếng nói với Đóa Ảnh: “Mau ngồi xuống bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, khoanh chân thiền định, ngũ tâm hướng thiện. Đế ta truyền linh khí!”
Đóa Ảnh lập tức chạy đến ngồi xếp bằng bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, hai tay làm động tác thành hình bông hoa lan, nhắm mắt ngước lên trời, bình tĩnh thu nạp vào người.
Linh khí của chùm ánh sáng xanh tím trên đỉnh đầu của Vinh Tuệ Khanh lại phân thành một đường rồi bay đến chỗ của Đóa Ánh.
Đóa Linh phu nhân trông thấy linh căn của Vinh Tuệ Khanh sắp rời khỏi cơ thể thì biết rằng chỉ cần đẩy một chút là có thể rút được cả tận gốc linh căn của Vinh Tuệ Khanh, sau đó sẽ chuyển vào cơ thể của Đóa Ảnh. Vì thể bà ta nhanh chóng lấy một viên linh đan trong túi càn khôn ra uống vào, ngay lập tức lấp đầy cơ thể đang cạn kiệt linh lực của mình. Đóa Linh phu nhân giơ tay phải ra, trong nháy mắt một luồng khí từ đan điền đột nhiên được sinh ra, thuận theo gân mạch của bà ta bay lên như tên bắn rồi tràn ra gang bàn tay hối thúc những đóa Bích Ngọc Liên Hoa nhỏ cách đỉnh đầu của Vinh Tuệ Khanh ba thước, trong miệng lẩm nhẩm: “Liên hoa tráo đỉnh, pháp ngoại hữu thân! Thiên liên vận diệp, quy vu nhất nhân! RÚT…!”