Giam Cầm (H+)

Chương 7: không cần có thể cho tôi!



Một chiếc xe xa hoa hãng Rolls Royce phóng ra khỏi biệt thự, bên trong xe giống như một gian phòng nhỏ di động. Trình Bắc Doanh lạnh lùng rót một ly rượu vang, ánh mắt băng giá không cảm xúc nhìn Châu Thiên Kỳ ngồi bên cạnh.

Nếu là trước khi kết hôn, anh nhìn cô như vậy, tim cô nhất định sẽ đập rộn ràng, xấu hổ muốn tìm cái hang chui vào. Còn hiện tại, cô không cảm xúc, bình tĩnh ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không chút mảy may quan tâm đến người bên cạnh, hành động này của cô khiến Trình Bắc Doanh không vui! Lần đầu tiên trong đời anh bị người khác phớt lờ không để ý!

Hôm nay Trình Bắc Doanh được mời đến bữa tiệc cấp cao nên mới đưa cô đi theo, Châu Thiên Kỳ chán nản không muốn đi nhưng bị anh dùng quyền thế mà ép nên mới phải đi.

Đến nơi, Châu Thiên Kỳ chưa kịp mở cửa xe đã được Trình Bắc Doanh mở cửa và đưa tay đỡ cô xuống. Cô theo bản năng đưa tay muốn sửa sang lại trang phục trên người thì Trình Bắc Doanh đã nhanh tay chỉnh lại giúp cô.

“ Vợ, để anh giúp em!” Trình Bắc Doanh nở một nụ cười thân thiện thương yêu, sự dịu dàng này của anh làm cô phải khự lại mất vài giây còn tưởng mình bị hoa mắt trông thấy anh của trước kia.

Sao lại giả bộ làm tịch như vậy?

Ánh đèn flash chiếu tới làm mất dòng suy nghĩ vừa rồi, Châu Thiên Kỳ khẽ cau mày, nhận thấy trước mắt cô có mấy phóng viên đang hướng máy quay ghi hình và chụp ảnh về phía bọn họ nhất thời hiểu ra hành động ân cần âu yếm hạnh phúc đó của Trình Bắc Doanh!

Châu Thiên Kỳ mặc dù không là phải là nhân vật nổi bật của làng giải trí nhưng cũng được báo chí biết đến, đi sao cô cũng là con gái út của gia tộc Châu gia bây giờ lại là con dâu Trình gia, nên báo chí rất để ý.

“ Đừng trưng ra bộ mặt cưỡng ép đến như thế, nếu cô ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của mình thì tôi sẽ tha cho kế hoạch lần này của gia đình cô!” Trình Bắc Doanh nhẹ nhàng vén tóc giúp cô rồi nói nhỏ.

Người ngoài nhìn vào tưởng chừng anh là một người rất yêu chiều vợ của mình, nhưng đâu có ngờ đến dưới bộ mặt và hành động đó là sự đe doạ.

Châu Thiên Kỳ cười nhẹ cũng giúp anh chỉnh lại cà vạt thầm châm chọc: “ Trình tổng cũng sợ mất mặt sao? ” Cô nhìn chằm chằm vào mắt của anh, nếu như đây là ý anh muốn, cô sẽ nắm chắc lấy.

“ Ngoan ngoãn nghe lời làm cho phóng viên thấy cô được hạnh phúc đi, không phải diễn là nghề của cô sao? Cũng đừng nghĩ đến giở trò với tôi, suy nghĩ đến ba và anh của mình đi, tôi đã có khả năng cứu vớt công ty của ba cô, cũng có thể cho nó rơi vào nguy cơ lần nữa, cô là người phụ nữ thông minh, cho nên cô biết làm như thế nào chứ!

Trình Bắc Doanh kế sát bên cô hai người giằng co tranh cãi đe dọa chèn ép đối phương, nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy ảnh ân ái của hai người, kẻ giúp vợ chỉnh lại tóc kẻ lại sửa cà vạt giúp chồng. Phóng viên báo chí bên ngoài chỉ biết chụp lia lịa những tấm ảnh này để ngày mai cho lên trang nhất mà không hề phát hiện ra bầu không khí chết người đang tồn tại.

Châu Thiên Kỳ thừa nhận việc bị anh uy hiếp, cô rất muốn hung hăng tát một cái lên khuôn mặt tươi cười của anh một cái tát thật đau đau đến mức in năm ngón tay của cô, đánh rơi tự tin và sự độc ác trong anh ra, cho anh không còn được dũng khí thấy cô là phải sợ. Châu Thiên Kỳ lòng thì nghĩ vậy nhưng không dám thực hiện, chỉ biết nắm chặt tay thành nắm đấm, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đau đớn, không cam lòng để anh hành hạ.

Nhưng cô có thể làm gì đây? Anh bây giờ nắm cả sinh mệnh của công ty Châu gia, nếu làm anh phật lòng thì khác gì bảo anh hãy ra tay nhanh lên!

Châu Thiên Kỳ chậm rãi hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra nở một nụ cười hạnh phúc, cô vươn tay khoác lấy cánh tay trái của anh.

“ Chúng ta có thể đi vào được chưa?”

Trình Bắc Doanh hiền giờ chỉ muốn vứt cô ra mà rời đi nhưng vẫn cố giữ hình tượng: “Bước chậm thôi kẻo vấp phải váy mà ngã!”

“ Trình tổng và phu nhân đến rồi, chúng tôi rất hân hạnh được ngài đến dự!”

Tính tình anh thất thường mời được anh đến dự tiệc đúng là một vinh hạnh cho người đó, nhưng anh thì nở mặt được ca tung còn cô đến đây làm gì? Đến làm bàn đỡ cho anh lên cao sao? Cán đỡ của cô cũng không thể đỡ nổi anh chạm đến đỉnh trời được!

Các phu nhân ở đó nhìn thấy cô đều phải khen ngợi một câu: Thật xinh đẹp!

Trình Bắc Doanh rời đi đến chỗ khác vị cao quý khác còn cô chả quen biết ai bơ vơ giữa bữa tiệc.

“ Châu Thiên Kỳ? Cô sao cũng ở đây?” Lưu Thẩm Vạn ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ở buổi tiệc, bởi lúc chiều anh có gọi cho Trình Bắc Doanh hỏi xem có đến hay không thì nhận được câu trả lời là không, bây giờ lại có mặt, đúng là không tin được lời nói của kẻ giàu.

“Giám đốc Lưu, anh cũng được mời sao?” Châu Thiên Kỳ cũng chào hỏi xã giao một chút

“ Đừng gọi là giám đốc cứ gọi là là anh Lưu là được!”

“ Sao có thể được?”

“ Tôi và Trình Bắc Doanh là anh em nên cô cứ gọi là anh Lưu cho gần gũi!”

“ Nếu như anh đã cho phép vậy tôi sẽ gọi là anh Lưu!”

Trình Bắc Doanh ở bên này vừa được mấy kẻ kia bao vây mãi mới thoát ra được, đưa mắt đảo một vòng không thấy Châu Thiên Kỳ cô đâu cả, Trình Bắc Doanh liền bỏ ly rượu sáng một bên mà tìm kiếm, không ngờ lại thấy cô đang trò chuyện thân thiết với Lưu Thẩm Vạn, ánh mắt bất chợt mà nhíu lại, hằm hằm đầy sát khí mà đi tới.

“ Châu Thiên Kỳ? Cô làm gì ở đây?”

Châu Thiên Kỳ đang thư giãn vui vẻ một chút nghe giọng nói đầy ảm đạm này của anh tâm trạng cũng bị tụt xuống, cô cố thở nhẹ nhàng.

“ Anh xong rồi sao? Em đang bán gẫu với anh Lưu vài chuyện thôi!”

“ Cô ra ngoài xe đợi tôi!”

Châu Thiên Kỳ nghe lời mà quay đi còn không quên nhìn lại mà chào Lưu Thẩm Vạn, Trình Bắc Doanh liền nóng tính mà gắt: “ Còn chưa đi?”

Châu Thiên Kỳ trong lòng thầm mắng anh gắt cái gì? Không phải đang đi đây sao? Cũng phải tạm biệt người ta một tiếng!

Chờ đến khi Châu Thiên Kỳ đã đi xa Lưu Thẩm Vạn nhìn bóng dáng cô đi mà tiếc.

“ Tôi còn chưa trò chuyện với cô ấy được bao nhiêu mà?”

“ Cô ta là người của tôi!” Anh nhấn mạnh từng chữ một, cố cho Lưu Thẩm Vạn biết chừng mực

“Biết rồi biết rồi, nhìn cậu với cô ấy có vẻ không thích nhau, nếu không cần có thể cho tôi!”

Trình Bắc Doanh không nói mà dùng ánh mắt nói lên tất cả.

“ Đừng đụng vào đồ của tôi!”

Châu Thiên Kỳ đã ra xe chờ anh cả một buổi trời mới thấy anh mang khuôn mặt hằm hằm đầy sát khí đi ra.

Cô mở cửa xe tính bước vào nhưng bị anh cản lại: “ Cút xuống!”

“Anh nói vậy là sao? Anh không cho em ngồi về?” Cô dừng tay nhìn anh.

Ép cô đi bây giờ bảo cô cút? Anh nghĩ mình là thượng đế sao?

“ Phiền phức, cút cho khuất mắt tôi!” Trình Bắc Doanh đẩy cô ra không chút yêu thương lên xe đóng sầm cửa lại

Tiếng đóng cửa làm cô giật mình nhìn lại đã thấy xe chuẩn bị chạy, Châu Thiên Kỳ vội chạy đến chặn trước đầu xe.

“ Trình Bắc Doanh? Anh đây là có ý gì? Không phải anh ép em đến nơi này sao?”

“ Trình tổng, phu nhân ngáng đầu xe rồi, có chạy tiếp không?” Tài xế e dè mà hỏi

“ Chạy đi!”

Châu Thiên Kỳ không nghĩ là anh xe cho người chạy xe qua mình, nhưng khi xe chạy gần đến cô cũng phải nhường đường.

“ Được rồi, là anh bảo tôi cút đấy!” Châu Thiên Kỳ tức giận mà hét lớn.

Trình Bắc Doanh nhíu mày nhìn gương, anh tưởng cô sẽ khóc mà chạy theo xe nhưng không ngờ lại nhìn thấy cô tươi cười mà lên xe người khác.

Trình Bắc Doanh gương mặt không cảm xúc tay nắm thành quyền.

Yêu tôi? Lại lên xe kẻ khác vui vẻ đến như vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.