Giam Cầm (H+)

Chương 50: Lời xin lỗi muộn màng



Châu Thiên Kỳ bắt đầu một cuộc hành trình mới, sự nghiệp diễn viên trở nên thuận tiện, độ nổi tiếng trong và ngoài nước. Hôm nay Châu Thiên Kỳ có một buổi khai máy tại quảng trường lớn của thành phố, nên đã dậy từ sớm đến nơi để kịp chuẩn bị mọi thứ.

Trình Bắc Doanh vẫn chưa biết đến người mà mình ngày đêm mong chờ đã trở về, anh cũng không ngờ cô vẫn tiếp tục con đường sự nghiệp cũ, Trình Bắc Doanh đã bỏ quên mất ước mơ của cô, dẫn đến không biết trên báo người ta đưa tin nữ diễn viên nổi tiếng cùng gia đình về nước chính là Châu Thiên Kỳ.

Đến tận hôm nay, khi đi qua mấy nhân viên nữ ở công ty, thấy bọn họ bàn tán lại đang xem tin tức, Trình Bắc Doanh mới nhìn vào không ngờ lại nhìn thấy người mà mình muốn tìm khiếm. Anh vội dật lấy điện thoại của nhân viên để xem kĩ.

“ Đây là….? “

“ Trình tổng xin thứ lỗi…!”

“ Người trong đây đã về nước rồi sao?”

“ Đúng vậy, còn nghe nói chị ấy đang quay phim ở gần đây!”

Trình Bắc Doanh không chờ được nữa mà chạy đến chỗ phim trường, nhưng anh lại không được cho vào chỉ biết ở bên ngoài chờ đợi. Anh ngồi xuống chiếc ghế đá tận tâm mà tìm khiếm những thông tin trên mạng về Châu Thiên Kỳ, cũng như xem những bộ phim và hậu trường của cô. Giây phút này anh mới cảm nhận được một hơi ấm nào đó đang kéo đến.

“ Chú cũng hâm mộ mẹ cháu sao?” Hàn Châu Minh đến phim trường để ăn cơm trưa với mẹ, khi đi qua thấy anh đang ngồi xem ảnh và phim của mẹ liền ghé vào.

Trình Bắc Doanh đang chú ý xem nên không để ý đến khi cậu bé ghé lại mới phát hiện. Đến khi kịp phản ứng câu hỏi anh mới vội hỏi lại.

“ Người trong ảnh là gì của cháu?”

“ Là mẹ!”

Trình Bắc Doanh không tin anh đưa ảnh lại gần cậu bé vẫn dứt khoát trả lời là mẹ. Lúc này trong anh biết bao nhiêu là câu hỏi.

Đứa trẻ này đến từ đâu? Cô ấy có con rồi sao? Tiểu Châu đã kết hôn?

“ Chú sao thế? Mẹ cháu có phải rất xinh đẹp không?”

Trình Bắc Doanh vẫn không có chút phản ứng, anh nhưng người mất hồn. Anh chờ cô tận bốn năm trời dài dặn, Châu Thiên Kỳ lại kết hôn sinh con, anh nên làm sao đây?

Hàn Châu Minh không thấy anh trả lời nên đã bỏ đi vào bên trong. Trình Bắc Doanh lặng người một hồi lâu, đến khi trợ lý lại gọi anh trở về công ty hợp anh mới có ý thức. Trong cuộc họp anh không thể nào tập trung cho được, trong đầu luôn suy nghĩ đến cậu nhọc mình gặp có quan hệ gì với Châu Thiên Kỳ. Anh không tin chỉ trong bốn năm cô đã có thể buông bỏ được tình cảm mà kết hôn với người khác.

Trình Bắc Doanh cho dù không tin nhưng sự thân trước mắt anh không thể nào chối cãi. Đêm đó trình Bắc Doanh mơ hồ về nhà, anh ngồi thất thần trên sofa, ánh mắt trầm ngầm nhìn vào điện thoại. Đêm thu yên tĩnh lạ thường, lòng anh nhói đau hối hận, muốn ngược dòng thời gian quay lại trước kia, đáp lại tình yêu bằng cả sinh mạng.

“ Lưu Thẩm Vạn, tại sao em ấy về cậu không nói cho tôi?” Trình Bắc Doanh gọi điện trách móc Lưu Thẩm Vạn

“ Trước sau gì cậu cũng biết, hà tất tôi phải gọi điện báo ngay!”

“ Cậu có thể nói cho tôi biết hiện giờ em ấy đang ở đâu không? Tôi muốn gặp!”

“ Tại sao cậu không trực tiếp đi tìm, luôn phải thông qua người khác mới được sao? Tôi cúp máy đây!” Lưu Thẩm Vạn nói xong liền cúp máy, anh không muốn nói chỗ ở hiện giờ của Châu Thiên Kỳ cho Trình Bắc Doanh, không phải anh ích kỉ mà chỉ muốn Trình Bắc Doanh tự tìm kiếm và cũng không muốn Châu Thiên Kỳ lại bị quấy rầy.

_______

Trình Bắc Doanh ngày hôm nay có đến bệnh viện viện để thăm bố, Trình lão gia tuổi đã cao không thể di chuyển ra nước ngoài điều trị, nên đã ở lại nước cho gần con. Trong khi ngồi đợi bên ngoài Trình Bắc Doanh đã bắt gặp hình bóng quen thuộc, anh vội chạy đến giọng run rẩy gọi đối phương.

“ Châu Thiên Kỳ!”

Châu Thiên Kỳ đang đi nghe tiếng gọi ám ảnh cô nhất thời bước nhanh, Trình Bắc Doanh thấy cô không dừng lại anh vội chạy lên phía trước chặn bước chân cô.

“ Tiểu Châu, sao em không trả lời anh?”

Châu Thiên Kỳ ngước mắt điềm tĩnh đáp: “Tại sao tôi phải trả lời anh?”

Trình Bắc Doanh sau bốn năm cuối cùng cũng đã nghe được giọng nói quen thuộc, nhất thời kích động muốn ôm đối phương nhưng bị cô né tránh.

“ Trình tổng, mong anh giữ hình tượng cho! Nếu không có việc gì vậy tôi xin phép!”

Châu Thiên Kỳ muốn bước nhưng cánh tay không tự chủ của anh đã nắm lấy tay cô.

“ Nói chuyện với anh một lát được không?”

Châu Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu dứt khoát trả lời: “ Tôi còn có việc, mong anh buông!”

“ Xin lỗi! Tiểu Châu, anh xin lỗi!” Trình Bắc Doanh hạ giọng xin lỗi, ánh mắt cầu xin cô tha thứ nhưng đáp lại sự xin lỗi đó lại là giọng chán ghét của Châu Thiên Kỳ.

“ Trình tổng, mong anh buông tay, tôi không muốn nhắc lại lần nữa!”

Trình Bắc Doanh cuối cùng cũng phải buông cô ra, nhìn theo bóng dáng cô lòng anh như thắt lại.

Có lẽ lời xin lỗi này đã nói ra quá muộn, nó không thể cứu vớt được thực tại bây giờ. Đến một câu nói nhẹ nhàng như trước kia mà Châu Thiên Kỳ dành cho anh cũng không còn, giọng nói xa cách và ghét của Châu Thiên Kỳ nhưng cái cách mà anh đã đối xử với cô như trước kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.