Má, sao nắm quần tao.
Dương vừa quát vừa đánh vào cái tay Thanh Thanh đang kéo quần đùi đen của anh.
Con này thiệt tình, mạnh một chút nữa là tuột mẹ nó cái quần. Rồi nó chết chứ anh không chết, ngược lại anh còn được hưởng phúc lợi.
Thanh Thanh hết hồn giật tay mình lại.
Thằng này, sao chưa đi lấy nước cho cô. Cay mắt chết đi được. Dương gãi đầu suy nghĩ. Giờ phải cầu cứu sao đây, há cái miệng hét to lên à. Quê chết mẹ chứ giỡn.
Mẹ Thanh Thanh không phải đang đi du lịch cùng chồng ở Thuỵ Điển đến tận cuối tháng mới về hay sao. Bà Dương có chút thắc mắc. Chuyện này, nói sau đi ha.
– Tôi biết bà đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Khi nào rảnh tôi với bà ngồi nhiều chuyện. Còn bây giờ, tôi kể cho má Thiên Ân nghe, có một cậu trai biến thái xâm nhập vào nhà vệ sinh nữ ***** *** con gái nhà lành.
Bà Dương nghe xong thì trợn to mắt.
Cái gì chứ, ở chỗ cách ly này mà cũng dám làm ra chuyện kinh tởm đó luôn sao. Là ai, tên biếи ŧɦái xấu xa đó là ai. Phải báo cảnh sát. Thật đáng thương cô gái tội nghiệp kia.
– Bà đi với tôi. Tay tôi cầm xô nước, bà cầm chổi. Đi nhanh, phải đánh chết tên biến thái đó. Vụ án này không cần nhờ cảnh sát đυ.ng tay, đợi chúng ta xử lí xong. Tự tay cả hai ném xác kẻ biếи ŧɦái vào thẳng hòm luôn.
Má Thanh Thanh ánh mắt vô cùng kiên quyết. Mẹ Dương gật đầu tán thành vô điều kiện.
Thanh Thanh bắt đầu cảm thấy lạnh. Cô ho vài cái khiến Dương nhíu mày. Con này, nó là đang khoả thân. Không cảm lạnh mới lạ. Dương cởϊ áσ thun trắng ra ném cho cô.
– Không mặc là tao hϊếp mày.
Thanh Thanh cắn răng chịu đựng thằng chó này. Cô đành phải mang vào, cái áo vừa rộng vừa dài vừa đủ che đi thân thể cô. Nhưng mà còn đôi mắt, mặc dù có chùi qua áo. Nó vẫn còn cay.
Cô cần nước, cái đầu dính đầy dầu gội của cô cần rửa sạch.
Dương thấy cô im lặng…
– Là phòng nào vậy bà.
Có người, anh nuốt nước bọt. Thanh Thanh ánh mắt vô cùng rực sáng như pháo hoa. Cô ngu dại kêu lên tiếng.
– Cứu cứu với, tôi…
Dương hoảng hốt bịp miệng cô lại. Má con đầu bò này, muốn anh chết hay gì.
Bà Dương không bị điếc, rõ ràng có tiếng cầu cứu của cô gái phát ra từ phòng bên kia. Mẹ Thanh Thanh siết chặt xô nước trong tay. Cái tên chết tiệt này, hôm nay xác định bay đời với bà đây.
Thanh Thanh lại cắn mạnh vào tay của Dương. Anh nhăn mặt buông tay.
– Tôi ở trong phòng này, cứu tôi với. Tôi sắp chết rồi.
– Ôi trời mẹ ơi, đó là tiếng của bé Thanh nhà tôi.
Mẹ Thanh Thanh không nghe lầm đâu. Rõ ràng là giọng của con gái cưng của bà. Bà Dương há to miệng, cây chổi rớt xuống sàn tạo ra âm thanh. Cô gái tội nghiệp đó, ấy thế mà…
Thanh Thanh.
Dương sâu tận đáy lòng cảm nhận được một thứ vô cùng đáng sợ gì đó đang sắp diễn ra trước mắt. Anh bắt đầu lo sợ, trán đổ mồ hôi. Môi thì run rẩy.
Không được, phải alo cho Thiên Ân đến. Còn cái thằng Dương kia, không biết trốn ở đâu. Có khi nào con trai bà bị bắt cóc không. Bà nội ơi, con tưởng tượng quá lố rồi đấy. Thằng đó ai mà dám bắt cóc không biết nữa.
Là mẹ.
Thanh Thanh kinh ngạc. Mẹ sao lại ở khu cách ly này.
– Mẹ, là mẹ phải không. Cứu con với, con sắp chết rồi.
Cô đập cửa hét to như muốn khóc. Thật sự cay mắt quá. Má Thanh Thanh đôi mắt đỏ giận lên. Quả là tiếng của con gái bà. Tên biếи ŧɦái khốn nạn. Dám…
Bà cúi người lụm lấy cây chổi sau đó chạy đến mở cửa phòng.
– Mẹ.
Bà nhìn thấy Thanh Thanh thì nắm tay kéo cô ra. Tay cầm chổi xông vô đánh liên tiếp vào người của Dương.
– Thằng biến thái, tao đánh chết mày. Dám ***** *** con gái nhà tao. Con dao, tao phải lấy dao cắt bỏ cái đó của mày. Cho mày làm thái giám.
Dương vô tội bị đánh bất ngờ. Anh đỡ lấy cây chổi.
– Bà dám. Có biết thằng này là ai không, con trai thứ của Đô đốc Hải quân – Lâm Đông.
Anh giật mạnh ném cây chổi xuống sàn. Mẹ Thanh Thanh giận tím người nhào đến nắm tóc Dương lôi ra khỏi phòng tắm. Bà không cần biết thằng này là ai, con của tống thống bà cũng đánh.
– Thằng Dương.
Nhìn thấy má Thanh Thanh nắm tóc tên biến thái mà bà ôm ngực chỉ thẳng tay vào anh.