Cái gì mà đã mấy ngày không gặp, cũng chỉ mới hai ngày th0i mà.
Lâm Tử Diên không phải không để ý đến anh, mà là vừa rồi cô đang suy nghĩ lung tung nên ngay cả khi Thẩm Tư Viễn ngồi xuống bên cạnh cô cũng không để ý.
Nói vậy, ngược lại khiến mấy người ngồi bên cạnh ồn ào.
Thẩm Tư Viễn nhàn nhạt liếc mắt qua, ra hiệu cho bọn họ yên tĩnh lại, cũng khiến Lâm Tử Diên bớt ngại.
Sau đó Thẩm Tư Viễn bắt đầu nói mấy chuyện kinh doanh, thỉnh thoảng lại dùng đũa gắp thức ăn vào bát cô.
Lâm Tử Diên chậm rãi ăn, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến lời Thượng Thanh Thu mới nói.
Có phải món quà chưa kịp tặng ngày đó cô thấy ở trong phòng làm việc là quà Thẩm Tư Viễn định tặng Thượng Thanh Thu không?
Năm năm trước, nếu dựa theo mốc thời gian này, bọn họ cũng đã quen biết nhau từ lâu.
Trong khoảng thời gian này, cô đã dần quen với cảm giác thoải mái do thân phận của hai người đem lại, đến nỗi chính cô còn quên mất chuyện mình từng nghe nói Thẩm Tư Viễn có một bạch nguyệt quang.
Cảm giác trước đây nghe nói không hề giống lúc này tận mắt chứng kiến.
Cô ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt Thượng Thanh Thu nhìn về phía Thẩm Tư Viễn có vẻ sùng bái và chân thành.
Có phải bởi vì cô ta yêu anh nên mới bỗng nhiên lựa chọn quay về nước không?
Nhưng những chuyện này đều là suy đoán trong lòng cô mà th0i, cô cũng không hiểu rõ chuyện giữa hai người họ. (ebooktruyen.vn)
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Diên chỉ thấy lúc trước mình như được ngâm trong bình mật, có được chút ngọt ngào liền tùy tiện quên hết tất cả, đến chuyện quan trọng như vậy còn quên mất.
Trước kia cô không quan tâm đến chuyện Thẩm Tư Viễn có bạch nguyệt quang gì đó, thậm chí cũng không quan tâm đến bên cạnh anh có bao nhiêu phụ nữ vây quanh, thế nhưng…
Lúc này không giống như xưa.
Chính cô có thể cảm giác được tâm lý của mình đang thay đổi.
Loại t1nh cảm thầm kín này dần dần lên men, bây giờ cô lại thấy mình hơi đố kỵ, còn thấy mình ngày càng nhỏ nhen.
Cô chưa từng thích mấy chuyện tranh giành t1nh cảm này.
Nhưng hôm nay hết lần này đến lần khác lại được trải nghiệm cảm giác chân thật này.
Cảm xúc không thể khống chế khiến cô nói chuyện rất ít với Thẩm Tư Viễn trong bữa ăn, càng giống như đang tự dò xét nội tâm của bản thân.
Xa Tiệp còn tưởng rằng Lâm Tử Diên không vui, cúi đầu hỏi: “Tối nay chị chẳng ăn được gì mấy, không thoải mái à?”
Lâm Tử Diên không ngờ mình lại thể hiện rõ như vậy, cô bỗng nhiên sững sờ rồi lại khẽ cười: “Không có, có lẽ là vì không đói cho lắm.”
Trong số những người ở đây thì Thượng Thanh Thu là sôi nổi nhất, ngay cả Điền Phi Văn cũng hớn hở liên tục trò chuyện với cô ta.
Một tay Xa Tiệp chống cằm, ghen tị như một cô gái nhỏ, “Cô ấy thật chói mắt, ánh mắt của đàn ông trong đây đều tập trung vào cô ấy.”
Lâm Tử Diên giương mắt nhìn theo, “Hửm?”
Xa Tiệp nhỏ giọng thì thầm, “Nói về tướng mạo thì cô ấy không xinh bằng chị, nhưng tr3n người cô ấy có một sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến người ta luôn bất giác nhìn chằm chằm vào cô ấy.”
Lâm Tử Diên đồng t1nh gật đầu, có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của cô ta.
Sau khi ăn cơm xong.
Lâm Tử Diên và Xa Tiệp đi ra đầu tiên.
Cô đứng ở cổng, thấy Thẩm Tư Viễn đi ra, Thượng Thanh Thu lại ở phía sau gọi tên anh.
Anh hơi ngoái lại nhìn, hình như nói chuyện với cô ta vài câu rồi đi đến bên cạnh xe, nhìn về phía Lâm Tử Diên, “Tối nay ăn không ngon à?”
Lâm Tử Diên khẽ cười một tiếng, “Có một chút.”
Thẩm Tư Viễn ôm lấy bả vai cô, dẫn cô lên xe, “Tôi còn tưởng là vì hai ngày nay tôi không về nhà, nên em giận tôi.”
Lâm Tử Diên: “Sao có thể chứ, nhưng hai ngày nay anh hơi bận rộn, là công ty lại có chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, cấp dưới mắc vài sai lầm nhỏ nên phải tăng ca xử lý.”
“Vậy là tốt rồi, nhưng mà anh bận việc như vậy, nên nghỉ ngơi hợp lý, nếu không sẽ ốm mất.”
Thấy cô quan tâm mình, Thẩm Tư Viễn vân vê ấn đường, vui mừng hơn chút, “Mệt đến mấy mà nghe được câu này của em thì cũng xứng đáng.”
Lâm Tử Diên bỗng ngẩn người, sau đó lại chậm rãi nói: “Bình thường tôi quan tâm anh quá ít à?”
Dường như Thẩm Tư Viễn không ngờ tự dưng cô lại hỏi vậy, “Không, em rất tốt, Tử Diên.”
Lâm Tử Diên biết người có giáo dưỡng như Thẩm Tư Viễn sẽ không tùy tiện ý kiến gì với cô.
Thế nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, từ lúc hai người kết hôn đến nay, dù là từ bề ngoài hay là từ t1nh cảm bên trong, Thẩm Tư Viễn vẫn luôn đối xử với cô rất tốt.
Ngược lại là cô, ngay từ đầu đã đặt mình trong vòng vây không dám tùy tiện tiến lên, sau này tâm tư thay đổi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trong lòng cô không nhịn được hơi tự trách, trách chính mình gần đây không đủ quan tâm Thẩm Tư Viễn.
Cho nên ngày hôm sau, Lâm Tử Diên đặc biệt ở nhà nấu ít canh đường phèn tuyết lê đợi anh về.
Gần đây anh họp khá nhiều, hôm qua nghe giọng anh hơi khàn nên Lâm Tử Diên nấu cho anh một chút canh tuyết lê hạ nhiệt, muốn giúp anh dễ chịu hơn một chút.
Quả nhiên.
Sau khi Thẩm Tư Viễn trở về biết canh này là Lâm Tử Diên nấu thì khá kinh ngạc.
“Em làm à?” Người đàn ông nới lỏng cà vạt, nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, khá đơn giản, anh có thể nếm thử.”
Đầu ngón tay anh thon dài, khi cầm thìa lên lại có cảm giác ưu việt trời sinh, đ0ng tác khiêm tốn tao nhã.
Anh nếm thử một ngụm, tr3n mặt hiện lên ý cười.
“Ngon lắm.”
Lâm Tử Diên như nhẹ nhõm một chút, “Anh thích là tốt rồi, mấy ngày trước thấy giọng anh hơi khàn nên tôi nghĩ hẳn là lúc họp anh phải nói rất nhiều.”
Nghĩ đến đây, cô lại nhịn không được hỏi: “Có phải cũng hút ít thuốc đi rồi không?”
“Đương nhiên, việc đã đáp ứng em, tôi sẽ làm được.”
Bởi vì đêm nay Lâm Tử Diên đã chủ đ0ng như thế, cho nên tâm trạng Thẩm Tư Viễn khá hơn thấy rõ.
Thậm chí ngay cả trước khi đi ngủ, anh cũng nhịn không được giữ chặt cổ tay cô, ở trong phòng triền miên một hồi.
Lúc ấy anh chỉ nghĩ chắc là cô gái nhỏ nhất thời hứng thú làm cho anh vui, nhưng mà cô có lòng như vậy, anh đã cảm thấy thỏa mãn.
Không ngờ mấy ngày kế tiếp.
Biểu hiện của Lâm Tử Diên rất khác xưa.
Cô sẽ bất ngờ giúp anh sửa lại cà vạt vào buổi sáng, cũng gọi cho anh một bữa ăn tinh xảo trong lúc làm việc, thậm chí còn đứng ở cửa chờ anh về.
Những thay đổi này của cô Thẩm Tư Viễn đều để ý.
Thủ tục sang tên căn phòng anh tặng cô đã được giải quyết, anh đưa Lâm Tử Diên qua bên đó xem thử.
Căn hộ này không chỉ có vị trí địa lí tốt, mà đến cách bài trí cũng vô cùng tuyệt vời, có vẻ anh đã tỉ mỉ chọn lựa.
Thẩm Tư Viễn kéo rèm cửa sổ ra, hơi quay người lại nói: “Một thời gian ngắn nữa em có thể chọn phong cách trang trí mà mình thích, đến lúc đó có thể gọi người đến trang trí.”
Anh nói xong, lại phát hiện Lâm Tử Diên đang dán mắt vào điện thoại với dáng vẻ không yên lòng.
Người đàn ông hơi nhướng mày.
Anh đi đến phía sau cô, bỗng nhiên lên tiếng: “Đang nói chuyện cùng ai vậy?”
Anh đột nhiên lên tiếng khiến Lâm Tử Diên giật nảy mình, cô vội cất điện thoại trong tay đi, như một đứa trẻ nhỏ làm chuyện xấu bị phát hiện.
“… Anh vừa nói gì?”
“Tôi nói.” Người đàn ông đi tới cạnh cô, thuận thế đẩy cô ngã lên sofa, từ tr3n cao nhìn xuống cô, cười nhạt nói, “Lơ đãng như thế, có phải đang nói chuyện với người đàn ông khác không?”
“Đương nhiên không phải.” Lâm Tử Diên lập tức phủ nhận, “Tôi chỉ đang nói chuyện với bạn th0i.”
Đương nhiên Thẩm Tư Viễn sẽ không xem tin nhắn giữa cô và bạn bè, tiếp tục hỏi: “Em có hài lòng với căn hộ này không?”
Lâm Tử Diên gật đầu, “Giá cả như vậy, đương nhiên là rất hài lòng.”
Thẩm Tư Viễn cười nhạt, “Không cần quan tâm tới giá cả, em thích mới là quan trọng nhất, muốn trang trí theo phong cách nào?”
Lâm Tử Diên suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Anh thấy sao?”
Thẩm Tư Viễn: “Muốn nghe ý kiến của tôi à?”
Cô gần như không nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra: “Đương nhiên.”
Con ngươi của Thẩm Tư Viễn nhìn cô một lúc, sau đó nói: “Suy nghĩ của tôi chắc không phải phong cách em thích, nhưng nếu em cần cái gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, tôi giúp em giải quyết.”
Giờ khắc này, người đàn ông ở tr3n đ1nh đầu cô, đường nét tr3n khuôn mặt vô cùng tinh xảo khiến người nhìn không nhịn được đ0ng lòng.
Lâm Tử Diên nhìn rồi lại nhìn anh, lại nghĩ đến đoạn tin nhắn với Cố Dịch Diệp vừa rồi.
“Có bạch nguyệt quang thì đã sao? Chỉ cần vung cuốc tốt, không có góc tường nào không đào ra được.”
“Không đúng không đúng, lời vừa nãy tớ nói sai rồi, Thẩm Tư Viễn vốn chính là góc tường của cậu, chỉ là tâm tư khó nắm bắt, nhưng nếu cậu muốn nắm bắt tâm tư đàn ông thì cũng rất đơn giản.”
“Trước đây tớ hẳn là đã nói với cậu công thức vạn năng nũng nịu và quan tâm rồi đúng không? Dù Thẩm Tư Viễn là hồ ly già nhưng về bản chất vẫn là một người đàn ông, tớ nghĩ hẳn là anh ấy cũng sẽ dính chiêu này.”
Thẩm Tư Viễn có vẻ cũng nhận ra cô hơi ngẩn người, đầu ngón tay vươn tới khẽ nhéo gò má cô, “Hôm nay hình như em thích ngây người đến lạ.”
Lâm Tử Diên cười cười rồi nói: “Ngày mai anh phải tăng ca à?”
“Đúng vậy.”
Hôm sau.
Ở nhà Lâm Tử Diên còn chưa ăn cơm đã chuẩn bị ngoài, dì giúp việc tò mò hỏi: “Cô muốn đi đâu vậy?”
Lâm Tử Diên giơ bình giữ nhiệt lên, quay đầu nói khẽ: “Đi đưa cơm cho anh Thẩm ạ.”
Hai mắt dì ấy sáng rực lên, sau đó vừa cười vừa nói: “Đây là lần đầu tiên thấy cô đi đưa cơm khuya cho cậu Thẩm, cậu ấy nhất định sẽ rất vui.”
Lời dì giúp việc nói rất linh nghiệm, lúc cô đến văn phòng của Thẩm Tư Viễn, người ở trong văn phòng đúng là hoàn toàn không ngờ cô lại đột nhiên tới đây.
Trong toà cao tầng của Thẩm thị, phong cảnh bên ngoài đẹp đẽ lạ thường.
Cổ áo sơ mi trắng của người đàn ông hơi mở, thấy cô đến, đôi chân dài lập tức bước tới.
“Sao hôm nay em lại tới đây?”
Lâm Tử Diên giơ hộp giữ nhiệt trong tay, “Đến đưa cơm cho anh.”
Nói xong cô không khỏi quan sát biểu cảm của Thẩm Tư Viễn, sợ mình xuất hiện bất ngờ sẽ khiến anh bối rối.
Cũng may, nhìn Thẩm Tư Viễn có vẻ rất hưởng thụ.
Sau khi ăn cơm xong, anh bèn đưa cô đến phòng nghỉ trong văn phòng.
Lâm Tử Diên dạo qua một vòng, “Chỗ này là?”
Thẩm Tư Viễn: “Đôi khi mệt mỏi tôi sẽ nghỉ ngơi ở đây.”
Cô còn chưa hỏi tại sao Thẩm Tư Viễn lại muốn đưa mình vào đây, người đàn ông đã ôm cô đặt lên khung cửa rồi hôn sâu.
Vừa hôn, Thẩm Tư Viễn vừa nhịn không được vuốt v3 vành tai của cô, thấp giọng nói: “Gần đây hình như em hơi lạ.”
Nếu là bình thường, lúc này hẳn là Lâm Tử Diên sẽ thẹn thùng hạ mắt xuống.
Không ngờ.
Hôm nay lá gan của cô như lớn hơn mọi khi, ngay khi anh lui về sau, cô lại nhón chân hôn lên.
Sự chủ đ0ng bất ngờ này khiến cho phòng tuyến cuối cùng của Thẩm Tư Viễn gần như rối loạn.
Hô hấp của anh hơi dồn dập, trong lòng lại thầm cười bản thân suýt thì bị cô gái nhỏ trêu chọc đến thất thố.
Một lúc sau, Thẩm Tư Viễn thấp giọng nói: “Hôm nay đeo cái thắt lưng này…”
“Là của em tặng.”
Lời anh nói như một loại ám chỉ.
Lâm Tử Diên vẫn chưa quên lời Thẩm Tư Viễn từng nói với cô.
Cái thắt lưng này là cô tặng.
Chỉ có cô mới được cởi bỏ.
Mà Thẩm Tư Viễn cũng thường xuyên đeo chiếc thắt lưng này, có vẻ đồ cô tặng rất phù hợp thẩm mỹ của anh.
Ít nhất là không ghét.
Ngay lúc cô đang do dự, Thẩm Tư Viễn lại như muốn cố ý chọc cô, ở bên tai cô nói đùa: “Giúp tôi cởi ra, được không?”
Vì anh đã hiểu rõ tính t1nh cô nên mới khoác lên mình bề ngoài ấm áp hiền lành rồi tùy ý trêu đùa cô, giống như rất vui sướng khi nhìn thấy cô thẹn thùng và quẫn bách.
Đúng lúc này.
Bên ngoài phòng nghỉ bỗng vang lên một thanh âm lành lạnh.
“Tư Viễn.”
“Em đến rồi.”
Lâm Tử Diên rất nhạy cảm với giọng nói này.
Gần như cô có thể nhận ra chủ nhân của giọng nói này chính là Thượng Thanh Thu trong nháy mắt.
Cô không biết tại sao hôm nay Thượng Thanh Thu lại đến đây, càng không ngờ ba người sẽ t1nh cờ đụng mặt nhau ở đây.
Cô ngẩng đầu đối diện với Thẩm Tư Viễn một lúc, cuối cùng trong đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt hiếm thấy.
Ánh sáng rực rỡ ấy khiến khuôn mặt của cô càng thêm sinh đ0ng, Thẩm Tư Viễn cẩn thận đánh giá, cô thật sự rất khác lần đầu gặp mặt.
Người đàn ông thoáng chốc thất thần.
Vậy mà.
Trong lúc nhất thời không kịp chuẩn bị.
Trong không gian yên tĩnh, bỗng vang lên một tiếng “cạch”.
—hết chương 39—
– —–oOo——