Edit: Rùa
“Ứng Hoan”
“Hả?”
Từ Kính Dư dựa lại người lên sô pha, hướng cô nâng cằm: “Không có việc gì, cô đi đi.”
Ứng Hoan sợ Ứng Trì lại nói sai cái gì, gật đầu, xoay người bước nhanh đi.
Chu Bách Hạo quay đầu lại nhìn, ngồi xuống đối diện Từ Kính Dư, “Cô gái này sao lại đeo niềng răng, đêm đó mặc đồ lộ eo lộ chân xử lý vết thương cho Ứng Trì, thoạt nhìn vừa nổi loạn vừa bình tĩnh, hôm nay còn chút là không nhận ra, cô ấy cũng học đại học A?”
Từ Kính Dư ừ một tiếng, nhớ tới Ứng Hoan trực tiếp bênh vực người của mình, cùng với bộ dạng cô kiên nhẫn dỗ dành người khác, cúi đầu cười: “Có cái gì lạ, cậu không biết con gái đều có nhiều mặt sao?”
Chu Bách Hạo không có ý kiến.
Nói chuyện cùng Ứng Trì, cậu nghe nói Từ Kính Dư là dựa vào thành tích mà thi đậu đại học A, lại nhớ tới câu nói “yếu như gà” của anh, làm thế nào cũng không phục, Ngô Khởi phải nói mãi, cậu mới miễn cưỡng thỏa hiệp.
Ứng Trì muốn xem cậu thi có đậu đại học A hay không, thời gian vào đội kéo dài tới sau khi thi đại học, trong lúc đó sẽ tham gia luyện tập với Ngô Khởi, tạm thời không tham gia thi đấu.
Đương nhiên, điều này là Ứng Hoan giúp cậu tranh thủ.
Thời điểm Từ Kính Dư kết thúc huấn luyện, Ứng Hoan đã dẫn Ứng Trì về, chạng vạng, lúc bọn họ ăn cơm, Ngô Khởi nói đến việc này, nhịn không được nhíu mày: “Cũng không biết quyết định này có đúng hay không, nha đầu Ứng Hoan kia miệng lưỡi thật lợi hại.”
Từ Kính Dư đang lùa cơm, nghe vậy ngẩng đầu cười: “Dỗ người cũng rất lợi hại.”
Ngô Khởi nhịn không được cười, cảm thán: “Xác thật, tôi rất ít khi thấy chị em nào có quan hệ tốt như vậy. Ba bọn họ nhiễm trùng đường tiết niệu, cả hai chị em bọn họ đều đi kiểm tra thận, Ứng Hoan kiểm tra thì không thích hợp, ngày nào đó nếu không chờ được thận thích hợp mà cần phải thay thận thì Ứng Trì phải cho ba cậu ấy một quả thận, liền không có biện pháp làm vận động viên. Ứng Trì không muốn đặc cách, ký hợp đồng chậm một năm, vốn dĩ không nghĩ đến, Ứng Hoan đến tìm tôi, đưa ra bảo đảm chắc chắn…”
Từ Kính Dư sửng sốt, nhưng thật ra có chút hiểu.
Trách Không được, Ứng Hoan đem Ứng Trì dỗ như tổ tông.
Ứng Hoan cùng Ứng Trì trở lại tiểu khu thì trời đã tối, hai người đến dưới lầu, Ứng Trì bỗng kêu cô: “Chị.”
“Ơi?”
Ứng Hoan quay đầu nhìn.
“Chị nói, một ngày nào đó em tham gia một trận thi đấu rất quan trọng, bỗng nhiên phải đi làm phẫu thuật, không lấy được huy chương, có thể bị người ta mắng chết hay không? Như vậy em thật đáng thương…” Thiếu niên cào cào đầu, “Nếu không, em sẽ không đi nữa.”
Ứng Hoan sửng sốt.
Cô không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ cậu thích quyền anh, nếu đã thích như vậy thì cứ làm thôi.
Thừa dịp còn trẻ, nỗ lực hết mình, sau này nghĩ lại sẽ không có gì phải tiếc nuối, cũng sẽ không hối hận.
Cô nghĩ nghĩ, sờ đầu cậu giống như sờ đầu chó nhỏ.
“Sẽ không, không ai trách em.”
“Đất nước ta nhiều người như vậy, không có em, cũng có người khác, nhất định mang huy chương về.”
…
Đại hội thể thao của trường, Ứng Hoan chỉ làm hậu cần, đem công việc ném cho Chung Vi Vi, chính mình đi làm thêm.
Buổi tối, Ứng Hoan trở lại phòng ngủ, liền thấy ba bạn cùng phòng đang ghé vào máy tính xem thi đấu quyền anh, ba cô gái nhỏ hưng phấn mà nhìn màn hình, Lâm Tư Vũ kêu: “Oa, Kính Vương thật đẹp trai.”
Khương Manh mắt lấp lánh: “Nghe nói anh ấy chưa có bạn gái.”
Ứng Hoan sửng sốt một chút, nhìn về phía màn hình máy tính.
Chung Vi Vi thấy Ứng Hoan, hướng cô vẫy tay, “Ứng Tiểu Hoan mau tới đây, lần trước cậu nhớ nhầm tên sao? Cái gì mà Chu Bách Hạo, anh ta tên Từ Kính Dư, trách không được Lâm Tư Vũ không tìm được người này!”
Gia cảnh Khương Manh rất tốt, vì chơi trò chơi, cô ấy đã nâng cấp máy tính hết một vạn, màn hình rất to, dường như chiếm toàn bộ bàn học.
Ứng Hoan liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên võ đài, quyền thủ mặc quần màu đỏ là Từ Kính Dư.
Cô bĩu môi: “Là anh ta dùng tên giả lừa tớ.”
Ba người nhất loạt nhìn về phía cô: “A?”
Chung Vi Vi vội hỏi: “Anh ta sao lại lừa cậu?”
Lâm Tư Vũ: “Anh ta đối với cậu có ý?”
Ứng Hoan kỳ quái mà nhìn các cô: “Sao có thể, tớ cùng anh ta không thân.”
“Không thân? Đó là nhận thức gì?” Khương Manh kéo cô, lòng đầy mong chờ, “Ai, cậu có thể kêu anh ta tới không, quan hệ bạn bè gì đó.”
Ứng Hoan nhớ mình còn thiếu anh hai bữa cơm, nhưng cả số điện thoại lẫn WeChat của anh đều không có, như thế nào gọi được? Cô nói thật, không có phương thức liên hệ. Khương Manh thất vọng mà ngồi trở lại, tiếp tục đối với màn hình chảy nước miếng; “Dáng người cũng thật mẹ nó tốt! Muốn ngủ.”
Ứng Hoan: “…”
Lâm Tư Vũ: “Nếu tớ có bạn trai là quyền vương, khi đi trong trường tớ sẽ đi ngang, xem ai dám khi dễ tớ.”
Ứng Hoan: “…”
Buổi tối hôm nay, Ứng Hoan mới biết được vốn dĩ Từ Kính Dư học năm ba, nhưng thời điểm học năm hai anh đã nghỉ một năm, cho nên đang học lại năm hai, so với cô lớn hơn một năm.
Hai mươi tuổi?
Vẫn là 21 tuổi?
Trước khi ngủ, cô nghĩ có nên nhờ Ứng Trì hỏi số điện thoại Từ Kính Dư hay không, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó, khi ra khỏi phòng huấn luyện, Từ Kính Dư nói câu “Không cần ăn cơm.”
Nghĩ nghĩ, nếu anh đã nói không cần, vậy thì thôi luôn.
Trong một năm này, cuộc sống của Ứng Hoan tương đối buồn tẻ, bởi vì câu lạc bộ hay hội sinh viên cô đều không tham gia, toàn bộ thời gian đều dành cho học tập và làm thêm.
Sắp đến thi cuối kỳ, Lâm Tư Vũ nói: “Cậu như vậy mà đi xuống, vòng giao thiệp ngày càng nhỏ! Không chừng năm năm qua đi, liền cả yêu đương một lần cũng không có!”
Ứng Hoan nói: “Tớ vốn dĩ không nghĩ sẽ yêu đương.”
Lại không thích ai cả.
Khương Manh chỉ vào miệng cô, “Có phải cậu cảm thấy đeo niềng thì yêu đương không tốt?”
Đeo niềng răng mà hôn môi thì chỉ hôn không khí, hôn một miệng kim loại sao?
Chung Vi Vi đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Trì thi khi nào có kết quả?”
Ứng Hoan nhấp môi: “Nhanh, sau hai ngày là có thể kiểm tra rồi.”
Một năm này Ứng Trì chính là liều nửa cái mạng vào việc học, nửa cái còn lại dành cho tập luyện, Chung Vi Vi lần trước cùng Ứng Hoan đi đón Ứng Trì khi cậu thi xong, cảm thấy cậu nhóc này thật gầy.
Thành tích sau khi có, thực ảo.
Ứng Trì gãi gãi đầu, lung tung điền ngành học, “Dù sao chênh lệch giữa các ngành không cao, điền cái nào cũng như nhau.”
Ứng Hoan đánh đầu cậu một cái, “Đừng nháo.”
Cô nghiêm túc so sánh điểm, giúp cậu chọn một ngành.
Sau khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, Ứng Trì vội vàng gọi điện cho Ngô Khởi, đem việc này nói, ngữ khí đặc biệt kiêu ngạo: “Xem đi, tôi đã nói không cần đặc cách cũng có thể thi đậu. Cái kia, huấn luyện viên, ông có thể đưa điện thoại cho Từ Kính Dư được không?
Ngô Khởi nhìn thoáng qua Từ Kính Dư đang luyện tập, “Cậu có việc tìm cậu ta?”
Ứng Trì nói: “Có việc.”
Ngô Khởi nói: “Đợi chút đi, tôi sẽ bảo cậu ấy gọi cho cậu.”
Ứng Trì có chút thất vọng, lại không có cách khác, “Được thôi.”
Ứng Hoan nhìn cậu ngắt điện thoại, có chút kỳ quái hỏi: “Em tìm anh ta làm gì?”
Ứng Trì hừ một tiếng: “Không phải anh ta nói em yếu như gà sao? Em không phải đã thi đậu đại học A rồi?”
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Chính là, em còn không đánh lại được anh ta.”
Ứng Trì: “…”
Nghỉ hè, giữa trưa, Ứng Hoan kéo valy xuống lầu, chuẩn bị ngồi xe điện ngầm về nhà, Ứng Trì gọi điện thoại cho cô: “Chị, em ở câu lạc bộ, có có phải muốn về hay không? Chị chờ em một chút, tối nay huấn luyện xong em cùng chị trở về.”
Ứng Hoan dừng lại phía sau cây đại thụ, tránh đi ánh nắng chói chang, “Không phải ngày mai em mới bắt đầu huấn luyện sao?”
Ứng Trì nói: “Em chờ không kịp, hôm nay có thể kết thúc rồi.”
Ứng Hoan cười cười: “Vậy được, chờ chị, chị tới tìm em.”
Câu lạc bộ ở bên cạnh đường Tây Môn, Từ Tây Môn đi mười phút là đến, ngồi qua hai trạm xe bus.
Đại học A rất lớn, Ứng Hoan kéo valy từ ký túc xá đến đường Tây Môn, cả người đều rất nóng, cô đến trước trạm xe bus, lấy từ trong balo một quyển tạp chí. Phía sau bỗng nhiên có người gọi, “Học muội Ứng Hoan?”
Ứng Hoan quay đầu lại.
Thấy hai người mặc đồng phục màu đỏ của câu lạc bộ.
Cô không nhớ ra tên, mặt cũng rất mơ hồ, chỉ có thể cười cười: “Phải, mọi người… Đi ăn cơm?”
Thạch Lỗi nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: “Cô thế mà trả lời tôi?”
Ứng Hoan có chút mờ mịt: “Trước kia anh từng gọi tôi rồi sao?”
Thạch Lỗi có chút ủy khuất: “Có a, có một lần tôi cùng Dương Cảnh Thành ở nhà ăn thấy cô, kêu cô tiểu học muội nhưng cô không trả lời… Còn một lần khác, tôi cùng Từ Kính Dư đi mua nước, cũng thấy cô nhưng cô không nhìn bọn tôi mà đi qua luôn…”
Ứng Hoan: “…”
Cô không còn lời nào để nói, có chút quẫn.
Cô hỏi: “Khi nào?”
Cô không nhận ra Thạch Lỗi, nhưng Từ Kính Dư cô vẫn có thể nhận ra chứ?
Thạch Lỗi: “Tháng trước đi.”
Cô lại hỏi: “Ngày đó Từ Kính Dư mặc quần áo màu gì?”
Thạch Lỗi có chút ngốc, nhưng vẫn nói: “Tôi làm sao còn nhớ, Hơn phân nửa màu đỏ đi, quần áo cậu ấy phần lớn là màu đỏ.”
Từ Kính Dư mua bình nước quay lại, thấy Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đứng xung quang Ứng Hoan, cô đưa lưng về phía anh, anh cầm chai nước đi qua, vừa lúc nghe thấy câu hỏi của cô, anh cười nhạo một tiếng: “Dựa vào màu sắc quần áo để nhận người sao?”
Ứng Hoan trong lòng hơi hơi nhảy, quay đầu lại nhìn anh.
Từ Kính Dư cũng mặc đồng phục của câu lạc bộ, đang cúi đầu nhìn cô, tóc vẫn ngắn như thế, vẫn là gương mặt kia, đứng ở dưới ánh mặt trời, cả người đẹp đến chói mắt.
Ứng Hoan lắc đầu: “Không phải, tôi nhớ rõ anh.”
Từ Kính Dư híp mắt, nói: “Ngày đó tôi mặc đồ màu đen.”
Ứng Hoan nói: “Anh mặc đồ màu đỏ tương đối đẹp.”
Từ Kính Dư: “…”
Vài giây sau anh cười nói: “Cái này tôi biết.”
Thật ra thời điểm nghỉ đông hai người từng gặp nhau một lần, ở phòng khám nha khoa, cô đi kiểm tra niềng răng, anh đi kiểm tra hàm răng, nơi này mặc dù lớn, nhưng xác suất gặp nhau vẫn có.
Anh xác thật gặp cô hai lần.
Cô đi đường rất nghiêm túc mà nhìn dưới chân cùng giao thông, không hay để ý mọi người xung quanh.
Thạch Lỗi cười ha ha: “Màu đỏ đủ khí chất.”
Từ Kính Dư mặc kệ anh ta, nhìn valy của Ứng Hoan: “Đi đến câu lạc bộ tìm thằng nhóc kia?”
Ứng Hoan gật đầu.
Anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng xách valy, “Cùng nhau đi thôi.”
Bọn họ đi ăn cơm, lúc này đang chuẩn bị về.
Từ Kính Dư đã đi được vài bước, phát hiện Ứng Hoan không theo kịp, quay đầu nhìn cô: “Như thế nào? Còn muốn tôi giúp cô?”
Ứng Hoan “…”
Cô chỉ chỉ xe bus số 328 đang chậm rãi tiến đến, nói: “Tôi muốn đi xe bus.”
Thạch Lỗi cười: “Chỉ hai trạm xe bus, vài phút, rất nhanh sẽ đến.”
Đối với vận động viên bọn họ mà nói, đừng nói chỉ hai trạm xe, chính là hai mươi trạm, chạy một vòng cũng không thành vấn đề, Ứng Hoan nhìn lên trời, hôm nay gần 400, cô kiên trì nói: “Qúa nóng, tôi vẫn ngồi xe bus thôi, xe đến ngay rồi.”
Cô đi qua, muốn lấy lại valy.
Từ Kính Dư đã xách valy đi tới, xe bus chậm rãi dừng lại, khuôn mặt không biểu tình mà đi đến cửa, nhìn Ứng Hoan, còn đứng tại chỗ, cười khẽ: “Không phải muốn ngồi xe sao? Còn chưa lên?”
Tài xế sắp đóng cửa, Ứng Hoan vội vàng theo sau.
Thạch Lỗi cùng Vương Cảnh Thành hai mặt nhìn nhau, Dương Cảnh Thành cũng theo lên, Thạch Lỗi thấy cửa xe đóng cũng vội vàng lên xe.
Bốn người đứng trước cửa.
Thạch Lỗi sờ túi tìm tiền lẻ, cúi đầu hỏi: “Không có tiền lẻ, mọi người ai có?”
Dương Cảnh Thành cũng thò tay vào túi quần.
Từ Kính Dư liếc nhìn Ứng Hoan.
Anh đã rất lâu rồi không đi xe bus.
Ứng Hoan có chút không nói được lời nào, không biết sao tự dưng mang theo ba nam sinh lên xe bus công cộng, “Tôi tới trả.”
Mọi người đi xuống phía sau.
Xe bus có chút đông, không có chỗ ngồi.
Ứng Hoan đứng ở gần cửa, bị Từ Kính Dư và Thạch Lỗi vây trong góc, Từ Kính Dư dựa đến càng gần, như suy nghĩ gì mà nhìn chóp mũi cô gái nhỏ đang lấm tấm mồ hôi.
Cô liếm liếm khóe miệng.
Từ Kính Dư vặn nắp bình nước, đưa ra trước mặt cô.
Ứng Hoan sửng sốt, tiếp nhận, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Từ Kính Dư dựa vào valy hành lý của cô, không nói chuyện.
Qua ba phút, xe dừng lại, một đợt người đi xuống.
Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành đi xuống phía dưới hai bước, Thạch Lỗi không nhịn được nói: “Toàn người với người, đi bộ thật tốt, không khí tươi mát, đường lại rộng rãi.”
Xe đóng cửa lại rồi đi tiếp, Từ Kính Dư cúi đầu nhìn Ứng Hoan, không chút để ý hỏi: “Ứng Hoan, cô bị chứng mù mặt có phải không?”
Ứng Hoan ôm chai nước trầm mặc.
“Nhớ rõ Thạch Lỗi sao?” Từ Kính Dư nhắc nhở, “Lần trước ở phòng huấn luyện, cô nhờ tôi giúp đỡ đó, cậu ta cũng ở đấy.”
Ứng Hoan nhớ lại, cô chỉ nam sinh có làn da đen nói: ” Anh ta là Thạch Lỗi?”
“Phải, không nhớ rõ sao?”
“Anh ta…lúc đó anh ta không mặc quần áo tôi nhớ rõ.”
Ứng Hoan chỉ thấy qua Thạch Lỗi một lần, liền nhớ rõ anh không mặc áo, cánh tay đặc biệt dài, cả người làn da đều rất đen, giống tinh tinh lớn, rất dễ nhận ra.
Từ Kính Dư:…”
Nửa ngày anh bỗng nhiên cười.
“Có phải tôi cũng nên cởi quần áo, cô mới nhớ rõ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Kính Vương: Ứng Tiểu Hoan, có muốn đi ngang không?
Ứng Tiểu Hoan:…