Đêm trăng mật
Edit: Qing Yun
Ảnh vừa đăng lên vòng bạn bè, lập tức có rất nhiều bình luận_____
Chu Bách Hạo: [ Chúc mừng, chúc cậu sau khi kết hôn sẽ không bị đuổi ra khỏi phòng.]
Thạch Lỗi: [Kính Vương giỏi nha! Chúc mừng bắt lấy bác sĩ nhỏ thành công, trở thành nhân sĩ đã kết hôn]
Dương Cảnh Thành: [Cái gì??? Chu tổng lộ ra cái gì? Là nói thật sao?]
Từ Kính Dư mặt không biểu cảm xóa bình luận của Chu Bách Hạo, lại block anh, mặc kệ anh ta tru lên trong nhóm như thế nào, đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Ứng Hoan, Ứng Hoan cũng đăng bài giống Từ Kính Dư, cô cũng nhận được rất nhiều bình luận chúc phúc.
Trong đó, Khương Manh cũng gửi một cái: [Chúc mừng.]
Ứng Hoan sửng sốt, cô ở chung với Từ Kính Dư bốn năm, mỗi cuối tuần sẽ về ký túc hai ngày, khi đó cô hầu như không giao lưu với Khương Manh, sau khi tốt nghiệp lại càng không liên hệ, nhưng bạn tốt trên Wechat vẫn không xóa.
Hiện tại, nhìn bình luận này, bỗng nhiên có chút cảm khái: “Từ Kính Dư, anh còn nhớ Khương Manh không?”
Từ Kính Dư ừ một tiếng, không muốn nói nhiều về người này, anh lái xe, không chút để ý mà nói: “Đưa em đến viện nghiên cứu, tan làm anh đi đón em.”
Hôm nay Ứng Hoan còn phải đi làm.
“Vâng.”
Chạng vạng, Từ Kính Dư đi đón Ứng Hoan, hai người hẹn hò chúc mừng.
Buổi tối 10 giờ về đến nhà, Từ Kính Dư vừa vào cửa liền bế ngang cô lên, Ứng Hoan ôm cổ anh, lung lay chân, sắc mặt hồng nhuận, nhỏ giọng nói: “Từ Kính Dư, đêm nay em không muốn ở bồn rửa tay, lần trước anh làm em bị cảm rồi.”
Mấy ngày hôm trước trời mưa, nhiệt độ không khí thấp, hai người ở phòng tắm lăn lộn đến quá kịch liệt, quay lại giường còn lăn lộn một hồi, ngày hôm sau Ứng Hoan liền cảm mạo phát sốt. Lần bệnh này bệnh nặng, một tuần mới khỏi, vừa vặn sáng sớm ngày hôm đó Từ Kính Dư phải đi Bắc Kinh, không biết việc này, Ứng Hoan cũng không nói cho anh.
Trước một ngày lãnh chứng, Từ Kính Dư mới từ Bắc Kinh trở về.
Tối hôm qua, vì bảo đảm hôm nay thuận lợi lãnh chứng, Từ Kính Dư không chạm vào cô, đêm qua anh còn nói cái gì?
Anh nói: “Giữ thể lực cho em, đêm mai dùng.”
Từ Kính Dư dừng bước chân lại, cúi đầu nhìn cô, nhíu mày: “Như thế nào không nói cho anh?”
Ứng Hoan nâng người lên, hôn mặt anh, “Sợ anh lo lắng.”
Từ Kính Dư không nói cái gì nữa, ôm cô vào phòng tắm, mở nước ấm, xoay người ôm lấy cô. Hai người cùng tắm rửa, Từ Kính Dư dùng khăn tắm bao cô lại, bế cô lên giường, đè ở dưới thân, nhìn cô cười: “Bảo bối nhỏ, đêm nay sửa cách gọi?”
Ứng Hoan đỏ mặt, biết anh muốn nghe cái gì, cố ý nói: “Không gọi.”
Từ Kính Dư cười nhẹ, cúi đầu hôn môi cô, thẳng đến cô thở không nổi, mới chuyển dời đến hõm vai cô, môi dán ở cổ cô, tiếng nói cực thấp: “Thật không gọi? Nếu bây giờ kêu thì lát nữa anh sẽ nhẹ một chút, cho em nửa phút suy nghĩ, hửm?”
Ứng Hoan: “……”
Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dốc.
Từ Kính Dư hơi hơi đứng dậy, kéo khăn tắm trên người cô ra, thân thể trắng nõn mềm mại của cô lộ ra ngoài không sót thứ gì, anh làm càn mà đánh giá, ánh mắt càng nóng, càng có vẻ hư hỏng. Đôi mắt Ứng Hoan ngân ngấn nước mắt nhìn anh, hai chân thon dài trắng nõn quấn lấy eo anh, dựa người qua, hôn lên hầu kết của anh, mềm giọng nói: “Chồng ơi, nhẹ một chút nhé.”
Từ Kính Dư nhìn chằm chằm cô, cơ bắp người căng chặt, nhiệt huyết sôi trào.
Nhẹ?
Đó là không có khả năng.
Ứng Hoan bị làm cho chết đi sống lại, An Tình nói đúng, lời nói của đàn ông khi ở trên giường mẹ nó toàn là đánh rắm!!!
Từ Kính Dư chính là hỗn đản!!!
…… Lãnh chứng xong, hai người đi chụp ảnh cưới, Từ Kính Dư có thể coi là nửa nhân vật của công chúng, việc anh kết hôn không phải bí mật, luôn có fans có thể thông qua vài con đường mà biết được việc của bọn họ, thậm chí ảnh cưới của bọn họ cũng tìm ra được.
Hôn lễ này, mãi cho đến ngày thành hôn đều vô cùng náo nhiệt.
Hôn lễ được ấn định vào ngày 28 tháng 3, ở khách sạn tốt nhất thành phố A, do một tay Đỗ Nhã Hân xử lý, váy cưới của Ứng Hoan là mời nhà thiết kế của Pháp thiết kế riêng. Bà nói được thì làm được, hết hơn nửa năm, làm hôn lễ thật long trọng, thập toàn thập mỹ.
Ngày đón dâu, Từ Kính Dư một thân tây trang màu đen, tóc không còn là kiểu tóc ngắn vạn năm không đổi nữa, dài hơn một chút, ít đi hai phần tà khí, nhiều hơn ba phần tiêu sái tuấn dật. Sau lưng anh là mấy người bạn, Chu Bách Hạo, Hạ Trình, đều là trai đẹp, cực kỳ đẹp mắt.
Ứng Trì, Chung Vi Vi, Lâm Tư Vũ và mấy người phù dâu cản ở cửa, Lâm Tư Vũ có nhiều ý đồ xấu nhất, lăn lộn mấy người này đến không còn vẻ phong độ đẹp trai ban đầu, lúc định mở cửa…
Ứng Trì nói to: “Từ Kính Dư, nói một câu ‘ tôi là gà rừng ‘, tôi sẽ cho anh tiến vào.”
Từ Kính Dư: “……”
Chu Bách Hạo và bọn Hạ Trình đã sớm nghe nói, Kính Vương cùng em vợ không hợp, mấy người vừa nghe, không chút nể tình mà cười ầm lên.
Chu Bách Hạo vỗ vỗ vai anh: “Lúc này, cậu nên cúi đầu.”
Hạ Trình cười, khinh thường nói: “Cậu thế mà đến hôm nay vẫn chưa thu phục được em vợ?”
Từ Kính Dư dùng đầu lưỡi chống má, rất muốn dùng sức mạnh mở cửa đoạt người.
Ai ngờ, Lâm Tư Vũ ồn ào theo: “Có phải hay không, Kính Vương, nói đi!”
Một đám người đi theo ồn ào, một hai bắt anh thừa nhận một câu.
Từ Kính Dư hơi mím môi, nhàn nhạt mà nói: “Phải, tôi là gà rừng.”
Ứng Trì nhíu mày, này cái ngữ khí gì?
Bên kia, không biết phù dâu nào mềm lòng, lặng lẽ mở khóa giữ cửa.
Ứng Trì thấy, chửi nhỏ một câu, vội vàng dùng bả vai lấp kín.
Ngoài cửa ——
Từ Kính Dư nhanh chóng duỗi tay ấn ở trên cửa, cánh tay dùng sức.
Hai người cách một khe hở, nhìn đối phương, bắt đầu phân cao thấp. Ứng Trì dù là lúc còn hai quả thận, sức lực cũng không so được với Từ Kính Dư, lúc này dùng hết toàn lực, gương mặt tuấn tú nghẹn đỏ, cắn chặt hàm răng.
Chung Vi Vi có chút đau lòng, nhỏ giọng kêu: “Ứng Trì, đừng cố sức.”
Cái gì kêu cố sức?
Ứng Trì không vui, hít một hơi thật sâu, quả thực dùng hết sức bình sinh.
Cậu liền phải cố sức!
Từ Kính Dư có chút cạn lời nhìn cậu, cũng không muốn chơi với cậu, trực tiếp dùng sức đẩy cửa ra.
Ứng Trì thở hồng hộc, không chịu thua mà nhìn anh.
Từ Kính Dư dẫn theo một đám bạn đi vào, liếc nhìn cậu một cái, không nhanh không chậm mà bật cười: “Yếu gà, không có chút bản lĩnh thì sao làm được anh rể cậu?”
Ứng Trì: “……”
Cậu nhịn lời rít gào xuống ——
A a a a a! Ai mẹ nó muốn anh làm anh rể chứ!!!
Chung Vi Vi hừ một tiếng, bắt nạt Ứng Trì?
Lúc chơi trò chơi và tìm giày, Chung Vi Vi dốc hết sức lăn lộn dàn trai đẹp tây trang, đặc biệt là Từ Kính Dư: “Chú rể, thể lực tốt như vậy, hít đất 300 cái đi!!”
Lâm Tư Vũ ồn ào: “300 cái có phải quá dễ rồi không?”
Chu Bách Hạo nhìn không được, nói: “Nhóm phù dâu, không còn sớm nữa, sắp đến giời rồi.”
“Được, 300 cái đúng không?”
Từ Kính Dư kéo cà vạt, tháo hai khuy áo sơ mi, cúi người bắt đầu hít đất.
Phù dâu đếm: “1, 2, 3……”
Chờ Từ Kính Dư làm xong 300 cái hít đất, cà vạt rời rạc, cổ áo sơ mi tháo hai khuy, trán đầy mồ hôi đi vào phòng, rốt cuộc thấy cô dâu mặc váy cưới trắng tinh xinh đẹp ngồi ở trên giường, trong lòng tức khắc mềm đến rối tinh rối mù.
Ứng Hoan ngồi ở trong phòng đều nghe thấy được, cô cười hỏi anh: “Mệt sao?”
Từ Kính Dư cười nhẹ: “Không mệt, này tính mệt cái gì?”
Anh đi qua, quỳ gối trước mặt cô, giúp cô đi giày cô dâu vào, cúi đầu hôn lên mu bàn chân trắng nõn của cô.
Mấy người nhiếp ảnh gia và quay phim đi theo chụp lại toàn bộ hành trình.
Chụp xong, Từ Kính Dư nhẹ nhàng cô dâu của mình lên, cúi đầu cắn tai cô rồi nói nhỏ, chỉ có bọn họ nghe thấy: “Ứng Tiểu Hoan, mấy trăm cái hít đất tính cái gì? Buổi tối n lần còn có thể cho em, được không?”
Ứng Hoan bên tai đỏ bừng, chửi nhỏ: “Hỗn đản.”
Từ Kính Dư cười nhẹ ra tiếng, ôm cô ra cửa.
Hôn lễ nhẹ nhàng vui vẻ, trên mặt Ứng Hoan tất cả đều là nụ cười hạnh phúc, thời điểm ném hoa, cô trực tiếp ném cho Chung Vi Vi.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Từ Kính Dư không uống nhiều rượu, bởi vì Chu Bách Hạo và Hạ Trình chắn hơn phân nửa.
Chu Bách Hạo nói: “Xem cậu tháng năm còn phải đi thi đấu, anh em uống thay cậu, đến hôn lễ của tôi cậu nhớ rõ đấy.”
Hạ Trình mặt ửng đỏ, không nóng không lạnh nói: “Nhớ rõ còn tôi.”
Mấy người phía sau cũng đi theo ồn ào: “Nhớ rõ còn tôi nữa!”
Ứng Hoan đứng ở bên cạnh Từ Kính Dư, có chút lo lắng nhìn anh, kia còn bao nhiêu năm nữa?
Từ Kính Dư cười: “Không thành vấn đề.”
Thời điểm khách khứa rời đi, Ứng Hoan đã có chút say, cô cũng uống mấy chén, có lẽ là cả ngày hôm nay quá mệt mỏi, chạm vào một chút liền say. Mặt cô ửng đỏ, được Từ Kính Dư ôm về phòng cưới, phòng ngủ được Đỗ Nhã Hân trang trí rất có không khí ấm áp vui vẻ, giường ngủ đỏ thẩm, rất có cảm giác đêm động phòng hoa chúc
Từ Kính Dư nhìn lướt qua, cười khẽ ra tiếng.
Mẹ thật đúng là……
Đủ dụng tâm.
Ứng Hoan có chút say mơ hồ, được người ôm từ phòng tắm ra, nằm ở trên giường đỏ thẫm, cô ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Từ Kính Dư, có thể để đến ngày mai không? Hôm nay mệt mỏi quá……”
Anh phủ cơ thể cường tráng lên, thấp giọng: “Không được, ngày mai có việc của ngày mai.”
Ngày mai muốn đi hưởng tuần trăng mật.
Từ Kính Dư cúi đầu, môi hôn từ vành tai cô hôn xuống, anh anh rất ấm, tóc lai chưa khô, mang theo một tia lạnh lẽo cọ qua da thịt trắng nõn của cô. Ứng Hoan có chút khó chịu, vừa mệt vừa khó nhịn, đẩy đẩy anh: “Thật sự rất mệt nha……”
Cô không có thể lực như anh, mang giày cao gót đứng lâu như vậy, là thật sự rất mệt.
Từ Kính Dư ngẩng đầu nhìn cô, cúi đầu dỗ: “Anh sẽ nhẹ.”
Ứng Hoan duỗi chân: “Anh gạt người.”
“Đêm nay không lừa em.”
Từ Kính Dư lần này thật sự không gạt người, ôn nhu triền miên mà kết thúc, Ứng Hoan vừa mệt lại vừa thỏa mãn, anh không đủ tận hứng, ôm cô vào trong ngực. Ứng Hoan nhắm hai mắt, dựa vào người anh, lẩm bẩm: “Ngày mai mấy giờ bay?”
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô: “Chín…… 10 giờ đi.”
Cô gái nhỏ mau ngủ rồi, nói thầm: “Rốt cuộc là mấy giờ, không nên đến muộn……”
“Đều có thể.”
“Hửm?”
Cái gì kêu đều có thể?
Từ Kính Dư nhìn cô, có phải cô đã quên mất mình có máy bay tư nhân rồi hay không?
Ứng Hoan là thật sự có điểm quên mất, bởi vì chỉ ngồi có một lần, máy bay tư nhân vẫn luôn để ở câu lạc bộ phi hành, để cũng không lo phí tiền, bởi vì Chu Bách Hạo kia giúp bạn, thỉnh thoảng sẽ thuê đi làm màu……
Ngày hôm sau, Ứng Hoan một giấc ngủ đến 11 giờ, khi cô tỉnh lại, Từ Kính Dư không có ai bở bên, nhìn thời gian, nháy mắt trừng lớn đôi mắt, luống cuống ——
“A a a a, Từ Kính Dư! Đã 11 giờ, sao anh không gọi em?!!!”
“Anh sửa vé chưa???”
“Hỏng mất! Từ Kính Dư anh ở đâu!!!!”
Từ Kính Dư bước nhanh đi vào, thấy cô cuống quít mà bò xuống giường, đi qua đi ôm cô, nhịn không được cười: “Gấp cái gì? Chúng ta đi buổi chiều.”
Ứng Hoan nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đổi thành mấy giờ?”
Từ Kính Dư: “Hai giờ.”
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
1 giờ rưỡi, Ứng Hoan nhìn máy bay tư nhân trước mặt, trợn tròn mắt, cô quay đầu nhìn Từ Kính Dư. Từ Kính Dư xoa xoa đầu cô, nắm tay cô đi qua, không chút để ý mà nói: “Không phải em nói mua máy bay về không có chỗ dùng sao?”
Lúc trước vẫn luôn ồn ào đòi anh bán đi.
“Lần này có thể dùng tới, chúng ta có thể nhiều đi nhiều nơi, em muốn đi nơi nào cũng có thể, nửa tháng sau, anh muốn đi nước Mỹ đặc huấn một tháng.”
Thi đấu mỗi năm một lần sắp đến, đáng ra bây giờ anh phải chuẩn bị cho thi đấu, bởi vì hôn lễ và tuần trăng mật nên đã chậm trễ thời gian.
Ứng Hoan: “……”
Cô cắn môi: “Như vậy tiêu phí quá lớn.”
Xa xỉ muốn chết.
Từ Kính Dư cười, cúi đầu nhìn cô: “Kiếm tiền không tiêu thì giữ làm gì?”
Hình như cũng đúng
……
Lên máy bay, Từ Kính Dư nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn cô, mang theo ý cười: “Ứng Tiểu Hoan, tuần trăng mật lữ hành của chúng ta bắt đầu rồi.”
Ứng Hoan cong mắt, thò lại gần, hôn anh một chút.
Ngoài cửa sổ trời xanh may trắng, rộng lớn bát ngát.
Dù lớn.
Cũng không lớn bằng thế giới anh cho em.