Đang lúc Mạch Sanh Tiêu cắn chặt, mùi máu tươi dần dần cảm nhận được rõ hơn.
Cô buông ra, chứng kiến nơi cổ áo của người đàn ông có một hàng dấu răng đỏ máu.
Hai tay Duật Tôn căng siết sau lưng Mạch Sanh Tiêu, bọn họ liều chết ôm nhau, vì không ai biết được sau này con đường như thế nào mới có thể đi qua.
Băng ghi hình đang phát lại trên TV, tiếng bọn trẻ thê lương bên trong đâm vào màng nhĩ của Sanh Tiêu, cô cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh muốn trực tiếp đập vào tivi. Nhưng mới vung tay lên đã cảm thấy trước mắt vô cùng choáng váng. Luân phiên đả kích dồn dập đến khiến cô gần như đã chịu đựng đến cực hạn.
Mạch Sanh Tiêu rút nguồn điện ra, lại mất hết sức lực mà dựa vào trong ngực Duật Tôn.
******************
Tại căn cứ.
Bôn Bôn ôm gấu Teddy ở trong góc của căn phòng, Dạ Thần nhíu mày đứng ở cửa sổ, tập trung suy nghĩ.
Đứa bé bị hù dọa nghiêm trọng, khóc thường xuyên, Dạ Thần liếc mắt nhìn qua bé con.
Bôn Bôn mặc trên người bộ quần áo mới, đã được tắm rửa, còn phảng phất mùi hương của sữa tắm em bé. Má phải bị một vết máu bầm ứ đọng nổi bật trên làn da trắng nõn non mịn của khuôn mặt nhỏ nhắn, có vẻ càng đột ngột hơn. Bộ dáng của đứa bé và Duật Tôn rất giống nhau, trên trán cũng có nét của Mạch Sanh Tiêu. Người đàn ông nhìn đến xuất thần, nếu như mẹ còn sống. . . . . . .
Hắn có thể cảm nhận qua việc hầu hạ bà một ngày hay không?
Ánh mắt người đàn ông chuyển lạnh, nhớ tới cái chết thảm của mẹ, trong lòng lại đau xót.
“Cộp cộp. . .”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Lôi Lạc trong tay cầm roi da bước đến, trên mặt hắn là nụ cười dữ tợn, thân thể cao lớn hướng thẳng đến Bôn Bôn. Bé con ôm chặt lấy đồ chơi trong tay, nhìn thấy có người tiến tới gần, vừa ngẩng đầu đã khóc: “Oa oaaa. . .”
“Ô, nhìn thấy ta còn biết sợ hãi sao?” Bàn tay Lôi Lạc khẽ vuốt cằm, hắn ngồi xổm xuống: “Con thỏ nhỏ chết bầm, ăn mặc chỉnh tề thì là vương tử rồi à? Đi thôi, thúc thúc dẫn ngươi đi chơi trò chơi mới. . . . .”
Bôn Bôn sợ hãi nhìn bàn tay của hắn vươn tới, gấu Teddy trong tay hướng vào mặt Lôi Lạc mà mạnh mẽ đập tới.
Tất nhiên sức lực của bé con không đủ, cho nên động tác này chỉ như gãi ngứa làm nhột.
Lôi Lạc cười lạnh: “Còn dám đánh ta? Có gan lắm! Là một mầm non tốt.”
Bôn Bôn hai chân quẫy đạp, dùng sức hướng vào góc tường sau lưng để trốn. Tốt nhất có thể hiện ra cái hang để chạy trốn, trở về trong ngực ba mẹ.
Tay phải Lôi Lạc nắm lấy cổ áo của đứa bé, không cần dùng bao nhiêu sức lực liền nhấc nó lên.
Bôn Bôn hai tay ôm chặt thái độ hãi hùng, không ngừng giãy giụa khóc thét lên.
“Đợi tí nữa sẽ cho ngươi khóc.”
Lôi Lạc thuận thế đem Bôn Bôn kẹp ở dưới cánh tay của hắn.
Dạ Thần nghe được tiếng đứa bé gào thét, tâm tình trở nên bực bội khó hiểu. Hắn tựa ở cửa sổ phía trước, trong căn cứ không thấy được ánh mặt trời, cửa sổ này cũng là để trang trí mà thôi.
“Con thỏ nhỏ chết bầm, câm miệng! “
Dạ Thần xoay người lại, nhìn thấy bộ dạng Bôn Bôn lệ rơi đầy mặt: “Đợi một chút.”
“Dạ Thần, có gì phân phó?”
“Đem giữ nó lại.”
Lôi Lạc thần sắc giật mình: “Dạ Thần, nó dù còn nhỏ nhưng tôi có phương thức để huấn luyện nó, ngài yên tâm.”
Người đàn ông tiến lên vài bước: “Ta không để cho nó đi học chém giết, nó là chìa khóa vàng, không thể để làm những việc khác.”
“Ngài. . . . . .” Lôi Lạc lời nói do dự, trong mắt lộ ra thái độ không cam lòng. Tầm mắt hắn hung ác nhìn về phía Bôn Bôn, vừa nghĩ tới đứa bé này là con trai của Duật Tôn, hắn liền không tỉnh táo: “Dạ Thần, điều ngài suy nghĩ không phải là điều này, ngài bị người phụ nữ kia mê hoặc nên mới không xuống tay được với con trai của cô ta. . . . . .”
“Bốpp. . .”
Tiếng tát thanh thúy vang dội trong phòng rộng lớn.
Một cái tát cũng khiến Lôi Lạc hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn bị hù dọa bỏ Bôn Bôn ra, lập tức quỳ xuống: “Dạ Thần, thực xin lỗi.”
Dạ Thần đi đến trước mặt Bôn Bôn, khom lưng xuống muốn ôm đứa bé đi nhưng sắc mặt bé con hoảng sợ, khóc rống không ngừng. Dạ Thần cầm lấy gấu Teddy bên cạnh, nhẫn nại tính tình đưa cho Bôn Bôn, sau một hồi dụ dỗ, mới thấy Bôn Bôn vươn tay ra nhận lấy gấu bông.
Dạ Thần nhân thể ôm lấy Bôn Bôn, ôm thật chặt vào trong ngực. Hắn đứng lên, nhìn cũng không nhìn Lôi Lạc một cái: “Người đâu.”
Cửa phòng đẩy ra, tiến vào là hai gã thanh niên.
“Kéo hắn đi ra ngoài, phạt hai mươi roi thép.”
“Vâng.”
Dạ Thần đi đến phía trước cửa sổ, bàn tay ở sau gáy Bôn Bôn khẽ vuốt: “Lôi Lạc, còn dám có lần sau, ta tuyệt đối không nương tay.”
“Vâng.”
Bôn Bôn tựa trên vai của Dạ Thần, thân thể nhỏ bé khóc đến kiệt sức, cũng không lâu lắm liền nhắm mắt lại ngủ say.
Dạ Thần ghé lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bôn Bôn, trẻ con thật tốt, khả năng nó ngủ một giấc rồi tỉnh lại, đều có thể quên được mọi chuyện.
Hắn giơ tay lên chạm vào vết thương trên mặt trái, chỗ này không thể đụng vào, vừa đụng liền đau cả trái tim.
*************
Alice đi qua hành lang, nghe được trong phòng truyền đến tiếng roi quất lên ngột ngạt.
Cô dừng lại bước chân, căn phòng này dùng để chuyên trừng phạt người. Cô khẽ đẩy cánh cửa đang khép hờ, chứng kiến Lôi Lạc cắn răng, nửa người trên bị xích bằng dây xích bạc.
Nhìn thấy Alice, người đàn ông hừ lạnh một tiếng.
Alice đứng ở cửa: “Anh làm sao lại đi chọc vào Dạ Thần?”
“Không cần cô phải quản”
“Ai mà thèm! ” Alice xoay người rời đi.
Cô do dự đi đến trước cửa phòng ngủ của Dạ Thần, cửa không có khóa. Alice nhìn thấy Dạ Thần ôm Bôn Bôn đứng ở cửa sổ, thân thể hắn thẳng tắp. Người nào không biết mà nhìn thấy, thực sẽ cho rằng họ là cha con của nhau.
Alice mơ hồ có thể đoán được, Lôi Lạc nhất định là vì chuyện này mà bị trừng phạt.
Thật sự đáng đời.
Cô cũng cảm thấy kỳ quái, Dạ Thần rõ ràng không đem Bôn Bôn đi huấn luyện.
“Ai?” Thính lực của người đàn ông rất nhạy bén.
Alice bước chân vào: “Dạ Thần.”
“Có việc gì?” Người đàn ông vẫn duy trì tư thế như vừa rồi.
“Dạ Thần.” Alice không dám lỗ mãng, huống chi đang muốn cầu xin hắn: “Tôi nghĩ. . . . . Tôi dựa theo phân phó của ngài mà hoàn thành nhiệm vụ, ngài đáp ứng thuốc giải cho tôi. . . . . .”
Dạ Thần xoay người đi, một câu cũng không nói. Hắn ôm lấy Bôn Bôn về phía giường lớn, lại cúi người xuống cẩn thận đem Bôn Bôn nằm lên giường. Bé con chấn kinh quá độ, mất đi điểm tựa lại khóc thét lên. Dạ Thần cầm lấy gấu Teddy, Bôn Bôn ôm chặt món đồ chơi, lúc này tiếng khóc mới dần dần lặng lẽ xuống.
Dạ Thần đắp chăn kín cho đứa bé, thấy nó ngủ say rồi, lúc này mới chậm rãi hướng về phía Alice.
Dịu dàng trên gương mặt của người đàn ông đã không còn, ngay cả thời gian chuyển biến cũng không có. Ánh mắt lãnh lệ của hắn quét về phía Alice: “Cô cảm thấy mình có tư cách để lấy được thuốc giải sao?”
Cô bị hắn làm cho không dám ngẩng đầu lên, đành phải im lặng chớ có lên tiếng trả lời.
“Ta nhớ không lầm, trên đường trở về Duật Tôn có nhận được điện thoại.”
“Dạ Thần, tôi sai rồi. . . . . . .”
“Cô đúng chứ, cô làm tốt lắm.”
Alice dè dặt ngước mắt lên, không hiểu được ý tứ trong lời nói của người đàn ông: “Tôi về sau chỉ toàn tâm toàn ý với tổ chức, cầu xin ngài cho tôi thuốc giải, tôi không muốn tiếp tục tiêm Tử Thần nữa.”
“Alice, ta không tin miệng lưỡi của phụ nữ.” Dạ Thần trên cao ngó xuống khuôn mặt của cô.
Alice nhẹ cắn môi trái tim, người đàn ông vòng qua bàn làm việc rất lớn, ngồi vào trong ghế: “Cô ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ta, ta sẽ không trơ mắt nhìn cô chết.”
Lôi Lạc chống vào vách tường đứng ở cửa, Dạ Thần đôi mắt quan sát, vung tay xuống: “Đi ra ngoài hết cho ta.”
Thần sắc Alice ảm đạm, đành phải đi ra ngoài.
Lôi Lạc nghiêng nửa người đi theo phía sau cô: “Ngay cả tôi cũng biết trong lòng cô đang tính toán cái gì huống chi là Dạ Thần. Alice, hắn bây giờ sẽ không cho cô thuốc giải đâu.”
Alice dừng bước, Lôi Lạc lại đang gấp, thiếu chút nữa đụng phải cô.
“Lôi Lạc, anh nói Tử Thần có thuốc giải không?”
Lôi Lạc bị đau đến mức lưng không thẳng lên được: “Dạ Thần nói có, vậy thì có.”
“Cắt! ” Ánh mắt Alice lộ ra khinh thường: “Ngươi đúng thật là con chó của Dạ Thần.”
Lôi Lạc nổi cáu, vượt lên phía trước mà đi: “Loại lời này cô và tôi nói ở đây thôi, chớ để cho Dạ Thần nghe thấy.”
Alice tai điếc mắt ngơ, giày cao gót sải bước rời đi.
******************
Mạch Sanh Tiêu ngủ được rất trầm, khi tỉnh lại miệng đắng lưỡi khô. Cô mệt mỏi ngay cả sức nâng tay lên cũng không có, Sanh Tiêu mở mắt ra đã thấy Duật Tôn ngồi ở mép giường.
“Bây giờ là lúc nào rồi?”
Người đàn ông nghe vậy, trong lòng đau xót. Câu đầu tiên cô tỉnh lại chính là hỏi giờ giấc, vào lúc này cô không muốn đối mặt nhất là thời gian.
“Ba giờ rồi.”
Mạch Sanh Tiêu chống dậy mạnh mẽ, hai tay Duật Tôn đè lại bả vai của cô: “Nằm thêm đi.”
“Không có thời gian.”
Thốt ra những lời này, đôi mắt đang khô ráo của Sanh Tiêu lại ướt nước mắt. Cô cầm lấy tay của Duật Tôn, hai mắt của Mạch Sanh Tiêu vừa đỏ vừa sưng, chỉ có thể nheo mắt lại mới có thể thấy rõ được khuôn mặt của anh: “Tôn, anh thật sự muốn đi sao?”
Duật Tôn không mở miệng, chỉ gật đầu nhẹ.
Khuỷu tay của Mạch Sanh Tiêu chống đỡ ở hai bên, muốn đứng dậy nhưng đều không làm được. Duật Tôn ôm lấy eo của cô, Sanh Tiêu thuận thế ngồi dậy, hai tay vòng lên cổ của người đàn ông: “Vậy em chờ anh trở về.”
Cô muốn nói là, anh đừng đi. . . . . . .
Nhưng mà, Bôn Bôn phải làm sao?
Khi Mạch Sanh Tiêu tỉnh táo lại nhận một nhát dao khoét đến đau nhức, mắt thấy còn có mấy tiếng lại không muốn mặt trời lặn về phía Tây.
Bàn tay Duật Tôn ở phía sau lưng cô vỗ nhẹ, anh có an ủi cô thì bây giờ cũng không có tác dụng gì nữa.
Người đàn ông buông cô ra: “Đi ăn một chút gì đi, anh cho người mang cháo loãng lên cho em.”
“Mấy ngày nay dì Hà không có ở đây, trong nhà tủ lạnh trống không. Em muốn nấu ăn, buổi tối để em làm.”
“Được.” Duật Tôn đứng dậy đi ra ngoài, anh đi xuống dưới lầu phân phó người đi ra ngoài mua chút ít thức ăn về, anh múc một chén cháo bưng lên lầu.
Mạch Sanh Tiêu lảo đảo đi đến trước tủ quần áo, cô lấy ra từng chồng, từng chồng y phục của Duật Tôn ra ngoài. Người đàn ông đứng ở cử
a, mở to mắt nhìn lên, không khỏi dừng bước.
Sanh Tiêu thay bộ đồ rộng thùng thình bằng chiếc váy dài bằng bông màu trắng, tóc xõa ra sau vai, cô đứng ở trước cửa sổ, cánh tay thon gầy cầm lấy bàn ủi hơi nước ủi lấy quần áo.
Duật Tôn không biết đã đứng bao lâu, anh cảm thấy hình ảnh như vậy vô vùng uất ức. Có lẽ trong mắt của người khác, đây chỉ đơn giản là gia đình sống qua ngày mà thôi, nhưng đối với bọn họ mà nói lại khó khăn vô cùng.
Chén cháo trong tay đang nguội đi, Duật Tôn lấy lại tinh thần bước đến.
Mạch Sanh Tiêu cúi thấp đầu, tập trung tinh thần ủi phẳng mỗi một đường nếp gấp. Cô đi chân không, một lọn tóc rớt xuống bên tai cũng không chú ý. Ánh mặt trời thành từng vệt dài, xuyên thấu qua bóng cây cao ngất mang theo gió mát tràn vào trong phòng, từng tia nắng màu vàng kim toát lên vầng trán trơn bóng của cô gái.
“Sanh Tiêu, ăn cháo đi, những y phục này đều không cần ủi.”
“Em bây giờ ủi cho phẳng, chờ anh trở về thì có thể mặc được.” Mạch Sanh Tiêu không hề có ý dừng tay.
Duật Tôn thấy thế, vươn tay ra ngăn lại động tác của cô: “Em nghỉ một lát đi, chờ dì Hà trở lại thì giao cho bà ấy.”
Tay cầm bàn ủi của Mạch Sanh Tiêu nhẹ run lên, tay phải của cô không được cầm đồ nặng lên đổi sang tay trái: “Em nghe dì Hà nói, y phục của anh mỗi bộ đều phải ủi thật chỉnh tề, có một nếp nhăn cũng không được. Tôn, em còn chưa có ủi đồ cho anh bao giờ, phải không?”
Duật Tôn vòng qua phía sau cô, giữ chặt tay phải của Sanh Tiêu: “Vậy em ăn trước đã.”
Mạch Sanh Tiêu ngoan cường rút tay về.
Duật Tôn thấy thế, múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng Sanh Tiêu. Cô giương mắt ngắm nhìn, mũi ngăn không được chua xót, cô hé miệng ra, ăn một miếng.
Mạch Sanh Tiêu lúc này chịu không được, cô vội vàng cầm lấy chén cháo rồi xoay lưng đi.
Thời gian dành cho bọn họ thật sự quá ngắn ngủi.
Duật Tôn ngồi ở mép gường, ngắm nhìn Mạch Sanh Tiêu ủi từng bộ y phục, ánh mắt anh nhìn về phía giường em bé bên cạnh, bên trong còn có món đồ chơi mà Bôn Bôn thích. Bôn Bôn dù không nói chuyện, cũng không đòi yêu thương, nhưng con không cùng ở nơi này lại thấy khác biệt một trời một vực.
Phòng ngủ to như vậy mà máy điều hòa thổi gió lạnh đến từng lỗ chân lông của cơ thể.
Duật Tôn một lần nữa đi đến bên cạnh Sanh Tiêu: “Đừng vội.”
Mạch Sanh Tiêu cần bàn ủi lên, cô nhìn thời gian, thật nhanh. Giống như so với bình thường đã trôi nhanh hơn gấp mười lần.
Sanh Tiêu đem y phục treo từng cái trở lại trong tủ quần áo, cô yên lặng đến trước Duật Tôn, vươn tay vòng qua eo của anh.
Hai người ôm chặt lấy nhau, ai cũng không nói câu gì. Mạch Sanh Tiêu dựa vào trước ngực anh, nghe nhịp tim đập của Duật Tôn trầm ổn mà hữu lực. Mặt trời ngả về phía Tây, cô hy vọng thời gian là một con diều trong tay, cô điều khiển được, muốn nó bay chậm một chút thì nó có thể bay chậm một chút.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc Sanh Tiêu đi vào trong bếp đã là 6 giờ tối.
Trên bàn bếp để rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều tươi mới.
Mạch Sanh Tiêu xuất thần đứng ở trước mặt bàn, nghe được sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, cô gấp rút cầm lấy thức ăn trong tay, nhìn về thân ảnh Duật Tôn đang đi tới: “Em không phải nói là anh ngủ một chút sao?”
“Anh tới giúp em.”
“Anh làm được sao?”
“Đừng xem thường người khác chứ.”
Mạch Sanh Tiêu đeo tạp dề vào, cô chỉ chỉ: “Như vậy sẽ làm dơ đồ, hay là, em lấy cho anh một cái?”
“Thực buồn nôn.” Duật Tôn trong mắt tỏ ra ghét bỏ, khó có thể chấp nhận được. Thử nghĩ mà xem, một người đàn ông mạnh mẽ lại mặc tạp dề ra ra vào vào nhà bếp. . . . . . . . .
Mạch Sanh Tiêu không khỏi mỉm cười.
Khóe miệng mặc dù giương cao nhưng Duật Tôn nhìn không ra một chút nào vui vẻ trong mắt cô: “Sanh Tiêu, buổi tối làm món gì?”
“Đều làm những món anh thích ăn.”
“Thật sao.”
Mạch Sanh Tiêu lấy ra cái thớt gỗ, thuần thục cắt gọt thức ăn.
Duật Tôn ở bên cạnh cô lấy món ăn, Sanh Tiêu xắt hết cà rốt thì ngẩng đầu lên, trông thấy xà lách trong tay người đàn ông bị vò không còn hình dáng, rau quả cùng món ăn tất cả đều bị tách ra, lá rau xà lách bị xé thành từng mảnh, vô cùng thê thảm.
“Em nói anh nhặt rau ra, nhặt từng lá ra là được rồi.”
Duật Tôn xòe tay ra: “Anh chỉ dùng tay để làm mà.”
Mạch Sanh Tiêu trong tay còn cầm con dao làm thức ăn, cô giơ giơ lên: “Thôi, đi ra ngoài đi để em tự làm.”
Duật Tôn săn tay áo lên, đem gốc rau ném vào trong thùng rác: “Anh sẽ làm món salad trộn.”
Sanh Tiêu nhìn thấy thân ảnh bận rộn của anh, vừa nhìn cũng biết là chưa bao giờ vào bếp. Cô giữ lại cổ tay Duật Tôn: “Nghe em, đi ngủ một lát đi.”
“Sanh Tiêu, em đừng như vậy, có chuyện gì thì để cho ngày mai, chúng ta hôm nay cái gì cũng không nghĩ đến.”
Mạch Sanh Tiêu xoay người sang chỗ khác, Duật Tôn đứng ở phía sau cô, hai tay vòng qua eo áp vào trước bụng. Anh cúi đầu xuống, mặt tựa lên cổ của Sanh Tiêu.
“Em lại xắt thức ăn đây.”
“Anh sẽ không quấy rầy em.”
Bọn họ hai người giờ đây như hình với bóng. Mạch Sanh Tiêu đi tới xào rau, Duật Tôn cũng đi theo. Cô đến đâu, anh cũng kề sát ở bên cạnh.
. . .
Quả nhiên như Sanh Tiêu nói, cô làm cả một bàn ăn đều là Duật Tôn trong ngày thường thích.
Duật Tôn mở ra bình rượu đỏ quý, Mạch Sanh Tiêu cầm lấy ly rượu: “Cạn ly.”
Cô uống một hơi cạn sạch, trong dạ dày như lửa đốt có cảm giác đau, Sanh Tiêu đã vài ngày không có được chính là ăn một bữa cơm.
Nhìn qua trên bàn đầy món ăn nhưng cô lại không muốn ăn chút nào.
Mạch Sanh Tiêu múc một muỗng tôm bóc vỏ đưa vào trong chén của Duật Tôn. Người đàn ông còn chưa động đũa, anh uống hai ngụm rượu, khổ sở đến mức khó có thể nuốt trôi.
Đây được xem là cái gì, bữa ăn tối cuối cùng sao?
Sanh Tiêu xuyên qua chiếc ly thủy tinh nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, rượu đỏ thấm vào ly như màu máu: “Anh ăn nhiều một chút, đây là em đều vì anh mà làm đấy.”
Mạch Sanh Tiêu cảm thấy mình rất tàn nhẫn, cô ăn không vô mà lại muốn cho anh phải ăn.
Duật Tôn cầm lấy đôi đũa, gắp lấy thức ăn mà Sanh Tiêu làm cho mình ăn vào từng miếng.
Mạch Sanh Tiêu nhìn qua cách nhai thức ăn của anh: “Em vẫn muốn hỏi anh, anh mỗi lần ăn cũng đều ưu nhã như vậy, anh có lúc nào ăn uống như hùm vồ hổ cắn không?”
Duật Tôn ngẩng đầu lên, trong tay còn cầm đôi đũa: “Em muốn thấy sao?”
Không hiểu sao nhưng trong lòng Mạch Sanh Tiêu lại dâng lên một niềm chua xót khó tả, khiến cho cô rất muốn khóc. Sanh Tiêu lắc lắc đầu, dùng sức tỏ ra vẻ thoáng cười: “Không, anh như vậy rất tốt.”
Duật Tôn gắp cho cô một miếng cá tuyết.
Mạch Sanh Tiêu cúi đầu ăn một miếng, như nghẹn ở cổ họng: “Em làm đồ ăn ăn có ngon không?”
“Ăn ngon.”
Bàn tay Sanh Tiêu chống lên đầu, cô đã uống một ly rượu nên trong lòng hỗn loạn khó chịu: “Em rất hối hận vì đang không làm cho anh nhiều bữa cơm. Ngay cả áo sơ mi của anh, em cũng không có ủi qua lần nào.”
“Vậy anh ăn nhiều một chút, xem như là bù lại.”
Duật Tôn nắm lấy tay Mạch Sanh Tiêu, cô kiềm lại tiếng khóc, ngắm nhìn Duật Tôn ăn hết các món ăn mà cô đã làm.
Sanh Tiêu miễn cưỡng ăn nửa chén cơm, sau bữa tối, cô để mặc phòng bếp và bàn ăn bừa bộn ở đó. Cô không muốn hôm nay để quá nhiều thời gian lãng phí đi.
******************
Hai người cùng nhau trở lại phòng ngủ, Duật Tôn đi vào toilet rửa mặt trước, lúc đi ra thì thấy Mạch Sanh Tiêu đang ngồi ở mép giường.
Duật Tôn ngồi xổm xuống: “Đi tắm đi.”
Mạch Sanh Tiêu gật đầu, mới vừa đứng lên, bả vai đã bị người đàn ông đè lại. Một tay của anh ôm qua eo Sanh Tiêu, tay kia vòng dưới đầu gối, bế Mạch Sanh Tiêu lên. Cánh tay của anh bị đè nặng, vết thương ở hai tay bị kéo căng trong nháy mắt truyền đến cảm giác đau nhói.
“Em có thể tự đi được.”
Duật Tôn bất chấp cô phản kháng, vẫn ôm Mạch Sanh Tiêu đi vào phòng tắm.
Bồn tắm rộng lớn đầy nước, bọt nước lan tràn dọc theo bờ. Duật Tôn để Mạch Sanh Tiêu xuống, hai tay cởi nút trên vạt trước của chiếc váy dài.
Sanh Tiêu nhìn tay của anh đang dời xuống dưới, cởi váy của cô ra, áo ngực cùng với quần nhỏ.
Duật Tôn một lần nữa ôm lấy cô vào trong bồn tắm.
Nước xà bông bên trong trào bọt ra, làm ướt ống quần của người đàn ông. Duật Tôn quỳ một chân xuống ở bên cạnh Sanh Tiêu, anh nâng một tay của cô lên, động tác chuyên chú lau tay cho cô.
Mạch Sanh Tiêu nhìn qua khuôn mặt của người đàn ông, trong mắt anh không một mảy may ham muốn, anh vì cô làm những việc này mà vẫn vui vẻ chịu đựng.
Sanh Tiêu hai vai run rẩy, cắn lấy môi nghẹn ngào.
Xà bông rơi ra dính vào ống tay áo của người đàn ông, động tác của anh vụng về nhưng lại làm cực kỳ tỉ mỉ. Anh vì cô thanh tẩy từng nơi trên thân thể, Mạch Sanh Tiêu không muốn khóc nhưng không còn cách nào khác, cô thấy chính mình vô dụng, không chịu đựng nổi.
Duật Tôn đứng dậy ngồi ở trên thành bồn tắm, anh cầm lấy vòi hoa sen bên cạnh, nước vừa đủ độ ấm, xối lên tóc Mạch Sanh Tiêu, một dòng nước ấm chan hòa.
Tay anh xuyên qua mái tóc Sanh Tiêu, tóc của cô rất đẹp, trước sau đen nhánh một màu. Mạch Sanh Tiêu nửa người trên khẽ nghiêng về phía sau, Duật Tôn xoa dầu gội vào lòng bàn tay nhẹ vuốt lên tóc Mạch Sanh Tiêu. Anh khống chế lực đạo vô cùng tốt, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, Duật Tôn sợ cô mệt mỏi nên để cho cô dựa vào chân mình.
Anh khom người xuống, Sanh Tiêu cách anh rất gần, khoảng cách gần đến thế mà cô cũng chỉ thấy tìm không được trên gương mặt này một tỳ vết nào. Ngũ quan của anh tuyên khắc, từng bộ phận đều vừa vặn hài hòa, nhiều một phân có vẻ vướng víu mà thiếu một phân sẽ khiến cho người khác cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó không trọn vẹn.
Mạch Sanh Tiêu giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào khóe miệng Duật Tôn.
Tầm mắt của anh cùng cô chạm nhau, cánh môi câu dẫn ra một đường cong hoàn hảo.
Duật Tôn tắm cho cô một lần, lại thoa sữa tắm lên người cô.
Mạch Sanh Tiêu im lặng, anh cũng chuyên tâm với động tác trong tay, không nói gì.
Duật Tôn giúp cô tắm rửa sạch sẽ, anh cầm lấy khăn tắm quấn quanh thân thể Sanh Tiêu, quần áo của mình cũng đã ướt hết.
Anh ôm Sanh Tiêu trở lại trong phòng, cô nắm lấy vạt áo của anh: “Anh cũng đi tắm đi.”
“Anh một lát nữa.”
Duật Tôn cầm lấy khăn lông, từ trên người mỗi chỗ đều lau cho Mạch Sanh Tiêu, anh giúp cô mặc áo ngực, cài lưng áo vào, lại giúp cô mặc quần nhỏ, cẩn thận mặc áo ngủ c
ho cô.
Anh cầm lấy máy sấy tóc đi đến, Sanh Tiêu giữ tay anh lại: “Em tự mình làm được, trên người anh đều ướt hết rồi.”
Anh không nói gì, lại tiếp tục kiên trì.
Mạch Sanh Tiêu đưa lưng về phía Duật Tôn, cô ngồi ở mép giường, trong miệng, trong thâm tâm, đau khổ cuộn trào. Cô lo lắng cho Bôn Bôn, lại không muốn buông tay Duật Tôn. Nếu như thật sự có thể, cô tình nguyện dùng chính mình đi đổi.
Sau khi xấy khô đầu tóc, Sanh Tiêu co cuộn lại trên giường, nhìn Duật Tôn đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Anh tắm rửa xong đi ra, Mạch Sanh Tiêu đã mở cửa, đang ngồi ở trên ghế sô pha ngoài sân thượng.
Duật Tôn đi đến bên cạnh Sanh Tiêu, cô thuận thế vùi vào trước ngực anh.
Bây giờ đã 9 giờ tối.
Mạch Sanh Tiêu cảm thấy sự dày vò trong lòng lúc này giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y đang đếm ngược thời gian. Càng rút ngắn lại, sẽ càng gần cái chết hơn. Cô mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn về khoảng không bao la phía trên cao.
“Đêm hôm nay, rất tốt.”
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ của người đàn ông: “Sanh Tiêu, lời này của em giống như những người nói chuyện huề vốn vậy.”
Mạch Sanh Tiêu cong môi cười khổ sở, Duật Tôn nói không sai, cô thật sự không biết nên nói gì vào giờ phút này.
Sanh Tiêu nghiêng nửa người trên lên: “Anh nói cho em biết đi, em có thể đợi đến khi anh trở về không?”
Gương mặt tuấn tú của Duật Tôn hơi nghiêng sang, đôi mắt Hắc Diệu Thạch nhìn chằm chằm vào Sanh Tiêu, đợi không được câu trả lời của anh, lòng Mạch Sanh Tiêu nóng như lửa đốt: “Anh nói cho em biết đi.”
Một hồi lâu sau mới nghe được tiếng nói của người đàn ông: “Có.”
Cô giương cao âm điệu: “Không gạt em đấy chứ?”
Kỳ thật, anh đâu chỉ lừa gạt cô một lần.
Duật Tôn gật đầu: “Không gạt em.” Tay của anh hướng vào đôi mắt sưng đỏ của cô: “Đừng có lại khóc, thật muốn khóc tới mù mắt luôn sao?”
Duật Tôn chứng kiến trong mắt cô một dòng lệ đang dâng trào rơi xuống, anh trở dài, dứt khoát tới gần hôn lên miệng cô.
Mạch Sanh Tiêu ôm chặt lấy đôi vai vạm vỡ, cùng anh kịch liệt ôm hôn. Hương vị rượu vang gắn bó hòa quyện lại, hai người bọn họ ai cũng không chịu buông ra trước, liều chết triền miên. Cho đến khi Sanh Tiêu gần như hít thở không thông, Duật Tôn lúc này mới lùi người lại, tay của anh vuốt lên bờ môi của Mạch Sanh Tiêu: “Ngủ đi.”
Sanh Tiêu nhẹ gật đầu.
Duật Tôn ôm cô trở lại phòng ngủ, đặt cô ở trên giường lớn, anh kéo rèm cửa sổ vào, tắt đi chiếc đèn nhỏ trong phòng. Đêm đã khuya, xung quanh đưa tay không thấy được năm ngón, Mạch Sanh Tiêu cảm giác được ở bên cạnh mềm xuống vài phần, cô khẩn trương đan hai tay vào nhau.
Duật Tôn nằm ở bên cạnh cô, không lại gần thêm chút nào nữa.
Trong phòng ngủ yên ắng, có thể nghe được tiếng hít thở của hai người nông sâu giao thoa. Một tiếng nồng đậm, một tiếng khác, lộ ra vẻ khẩn trương rất nhỏ.
Mạch Sanh Tiêu mở to hai mắt.
Kỳ thật, mở mắt hay nhắm lại cũng là giống nhau.
Nhưng chính cô lại ra sức mở to hai mắt, cô sợ, sợ mình không cẩn thận sẽ ngủ thiếp đi, để khi tỉnh lại thì đã là bình minh.
Không khí chìm vào cảm giác buồn bực trước nay chưa từng có.
Hai người vẫn không ai lên tiếng.
Mạch Sanh Tiêu duy trì một tư thế quá lâu, muốn chuyển thân, cô còn chưa nhúc nhích thì bên tai liền truyền đến một hồi xột xoạt. Ngay sau đó, người bị đè nặng xuống, hình như là đồng thời hai tay của cô không chút lựa chọn mà ôm ở sau lưng Duật Tôn.
Mặc cho đêm đen không nhìn thấy mặt của đối phương, Duật Tôn vẫn hôn môi cô chính xác. Động tác của anh vội vàng xé rách áo ngủ của Sanh Tiêu, cô duỗi ra bàn tay nhỏ bé mò mẫm cởi dây lưng áo choàng tắm của anh.
Thân thể một khắc chạm vào nhau như lửa bùng cháy lan ra đồng cỏ khô hạn không cách nào ngừng lại, Mạch Sanh Tiêu ôm chặt cổ Duật Tôn, hai chân tự nhiên tách ra.
Cô cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ được, anh và cô một lần nữa, là trong tình huống thế này. Duật Tôn trên người cô tỉ mỉ hôn, bàn tay kình đạo rất lớn, Mạch Sanh Tiêu cắn chặt môi, cô sẽ dâng trọn cơ thể mình, cô chịu đựng để không bật khóc, cũng là tự dặn lòng rằng bọn họ còn có hy vọng.
Duật Tôn ưỡn cao thân lên, hôn từng cái lên cổ của cô, anh tái diễn động tác mà không cảm thấy nhàm chán chút nào. Tâm can của hai người đều bị một loại bi thương khó diễn tả lấp đầy, đêm nay hoan ái nhưng nhất định là bọn họ không có được hoàn toàn hưởng thụ.
Bàn tay Duật Tôn vén tóc rơi trên trán của Mạch Sanh Tiêu, cùng cô kề trán lên nhau, anh từng tấc hôn xuống, đến trước ngực Sanh Tiêu.
Trong lúc Duật Tôn vùi mặt vào ngực Mạch Sanh Tiêu, hai tay anh ôm chặt eo của cô, bàn tay cô đặt lên vai người đàn ông, lại cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến rung động.
“Sanh Tiêu, đừng hận anh nữa, tha thứ cho anh. . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu ở cổ họng nghẹn ngào, ức chế không chịu nổi, cô dùng sức lắc đầu, trong miệng cố gắng thế nào vẫn là không nói ra được.
Trong tình yêu này, cô đã làm rơi mất quá nhiều thứ, quá nhiều.
Duật Tôn nâng tay phải của cô lên, đầu lưỡi nóng bỏng hôn lên miệng vết thương của Mạch Sanh Tiêu, bàn tay cô xòe ra vuốt lên gò má của người đàn ông, Duật Tôn đem mặt vùi sâu vào ngực Sanh Tiêu một lần nữa. Trái tim của cô thốt nhiên căng thẳng, cô rõ ràng cảm nhận được ướt át ở ngực mình, nóng hổi, tràn lan.
Ngón tay Sanh Tiêu luồn vào những sợi tóc chưa khô hẳn của Duật Tôn, yêu và được yêu, chưa từng có ai nợ ai, nếu như thật sự muốn đong đếm, cô cũng thiếu nợ Đào Thần.
Nhưng cô đã muốn cùng anh ở cùng một chỗ, lý do này còn chưa đủ sao?
Nước mắt người đàn ông tùy ý rơi xuống.
“Sanh Tiêu. . . . . . .”
Tiếng nói của Duật Tôn, dường như từ phương xa hư vô mờ mịt truyền đến, anh nói: “Sanh Tiêu, anh yêu em.”
Nước mắt Mạch Sanh Tiêu đang cố nén đến giờ phút này, vỡ tràn ra, cả người cô run rẩy lên, khóc đến khó có thể kiểm soát. Giọng nói của cô rất khàn, hai ngày nay nói chuyện cũng không thể nói lớn, miệng Sanh Tiêu mở rộng, khóc đến nửa người trên phải nâng lên.
Bọn họ ôm nhau chặt khít, hai bên cũng biết, một khi buông tay ra sẽ chơi vơi đến thế nào.
Khóe miệng Mạch Sanh Tiêu bị cắn chặt, vẫn là không kiềm lại được tiếng khóc này.
Duật Tôn chống thân lên, gương mặt tuấn tú rời khỏi ngực của cô, anh tiến vào trong cơ thể của cô, thừa dịp Sanh Tiêu căng thẳng trong nháy mắt, anh lên tiếng lần nữa: “Nếu như anh cùng Bôn Bôn không trở về, em không cần phải tìm anh và con, hãy ở lại Bạch Sa sống thật tốt.”
Mạch Sanh Tiêu dùng sức giữ chặt cánh tay của anh: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Khuỷu tay Duật Tôn chống đỡ bên cạnh khuôn mặt của Sanh Tiêu, cô cảm nhận được từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt mình. Mặc cho cô hỏi như thế nào, Duật Tôn chính là không lên tiếng nữa.
Trong lòng anh rõ ràng, cho dù anh có đi đến căn cứ thì Dạ Thần cũng sẽ không thả Bôn Bôn trờ về. Dạ Thần biết rõ nỗi uy hiếp của anh là gì. Nhưng Duật Tôn cũng biết, anh chỉ có đi căn cứ thì đau khổ của Bôn Bôn mới có thể thoát đi. Có lẽ Bôn Bôn sẽ mất đi tự do nhưng sẽ không bị hãm sâu trong bóng đêm đến mức ngay cả bò cũng bò không nổi.
Anh ngay cả chắc chắn đưa Bôn Bôn trở về cũng không có, đừng nói chi là chính mình có thể trở lại.
Mạch Sanh Tiêu thừa nhận, nước mắt trên mặt là lời chia tay không biết đến tột cùng là của cô, hay là anh.
“Anh và Bôn Bôn đều không có ở đây, anh muốn em sống thật tốt như thế nào?”
Đối mặt với chất vấn của cô, Duật Tôn không phản bác được.
Anh chỉ có thể hôn lên miệng cô.
Mạch Sanh Tiêu dùng sức cắn vào khóe miệng của anh: “Anh trả lời em.”
Anh đụng chạm vào, dùng sức, Sanh Tiêu ôm lấy lưng người đàn ông. Lòng của cô lần lượt bị đẩy đến bên vách núi, đã từng tuyệt vọng, đã từng đau nhức nhưng lại chưa bao giờ như bây giờ. Cô vươn tay, không ai có thể kéo bọn họ trở về. Mắt thấy cái chết như nước biển ngập qua đầu, thứ sợ hãi hít thở không thông ấy, thứ kinh hoảng càng giãy giụa càng gần cái chết ấy, trừ chính bọn họ ra không có người nào có thể hiểu được.
Đây là, bọn họ dây dưa một lần.
Lâu đến mức Mạch Sanh Tiêu thiếu chút nữa ngất đi.
Sau khi Duật Tôn phóng thích trong cơ thể của cô, thân thể cao to liền đè ở trên người cô bất động. Mạch Sanh Tiêu khóc ghé vào tai của anh: “Anh phải nhớ, em cũng yêu anh.”
Mặt Duật Tôn vùi trên cổ của Sanh Tiêu, người của anh ôm lấy Sanh Tiêu, làm cho cô nằm lên người mình.
Bọn họ yêu nhau, lại đến quá muộn. Anh nói, anh yêu cô, sau đó cũng chỉ có một buổi tối như vậy.
. . .
Mạch Sanh Tiêu ước gì thời gian có thể dừng lại.
. . .
Dù cho cô cả đời đều sống ở trong bóng tối thì cũng cam tâm tình nguyện.
. . .
Tâm can Sanh Tiêu như bị móc ra cùng tận, cô nói không nên lời điều gì khác, chỉ là mạnh mẽ khóc, đến cuối cùng, ngay cả nước mắt cũng đều không chảy ra được.
Anh ôm chặt cô, môi mỏng từng cái hôn lên trán Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu nhớ tới cuộn băng ghi hình kia, cô chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy, gấp rút kéo chăn phủ lên thân thể.
Nghĩ đến tình cảnh bây giờ của Bôn Bôn, tim cô như bị dao cắt. Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, trong bóng tối cô nhìn không tới khuôn mặt của người đàn ông: “Tôn, cái trụ sở kia, thật sự là nơi anh từ nhỏ đã lớn lên sao?”
Duật Tôn một hồi lâu sau mới mở miệng: “Ừ.”
“Anh tại sao phải đến nơi đó? Còn ba mẹ của anh nữa, đến tột cùng là như thế nào mà gặp phải chuyện không may?”
“Em muốn biết không?”
“Muốn.” Mạch Sanh Tiêu dựa đầu vào vai Duật Tôn, cánh tay của cô đưa tới ôm ở eo Duật Tôn, bởi vì cô biết rõ, chuyện anh nhớ lại nhất định sẽ khiến cho cô vô cùng đau đớn, nếu như không ôm lấy anh, chỉ sợ, ngay cả dũng khí để nghe tiếp cũng không có.
“Được, anh sẽ cho em biết.”
–