Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 54: Cô Thiên Kim Rất Xứng Đôi



Chiếc xe đi thẳng trên đường trong đêm, rời xa con phố ẩm thực huyên náo, lướt qua con đường Hải Tân vắng bóng người với hai hàng cọ xào xạc trong gió. Khi ánh trăng lan ra trên gờ cửa kính xe, Cố Sơ chợt nhớ tới một câu nói: Chúng ta đều dạo bước dưới ánh trăng, như những hồn ma lạc lối trong thành phố ngập tràn bóng đêm vô tận. Bao năm nay, cô cũng sống như một hồn ma nhưng từ đầu tới cuối vẫn giữ lấy chút kiên trì làm người cuối cùng, cố chấp dùng đôi tay cứng nhắc để duy trì mức sống cơ bản nhất. Cuộc sống không dễ dàng, khi cái nghèo đói và cực khổ dồn bạn tới đường cùng, bạn sẽ hiểu ra sinh tồn mới là bản năng của con người.

Cố Sơ hoàn toàn không muốn lên xe của Lục Bắc Thần, vì bất luận thế nào anh cũng mang một gương mặt giống Bắc Thâm y như đúc. Một người sa sút như cô, vào lúc này cho dù chỉ nhìn thấy gương mặt ấy là một chút tôn nghiêm cuối cùng được cô nỗ lực níu giữ cũng sẽ sụp đổ. Nhưng Lâm Gia Duyệt thì vô cùng nhiệt tình, sau khi Lục Bắc Thần nói câu ấy, cô ấy bèn kéo cô lên ngồi cùng ở ghế sau.

“Cô tên là gì vậy?”

“Cố Sơ.”

“Là ‘cố’ trong ‘nhất cố khuynh thành’ và ‘sơ’ trong ‘lần đầu gặp mặt’ ư?”* Lâm Gia Duyệt cười, thấy cô gật đầu bèn nói: “Cái tên hay thật đấy.”

*Tên của Cố Sơ trong tiếng Trung: 顾初

“Tôi là Lâm Gia Duyệt, cô cứ gọi tôi là Gia Duyệt cũng được. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, lần trước ở cục cảnh sát ấy.”

Cố Sơ khẽ gật đầu, mỉm cười.

Cô biết cô ấy chính là Lâm Gia Duyệt, trước đây Cố Sơ từng âm thầm tìm hiểu thông tin về cô ấy: nghiên cứu sinh ở đại học Yale được mọi người tôn trọng, có thể nói chính là một người tài sắc vẹn toàn, ‘nữ thần’ trong lòng rất nhiều người đàn ông. Bây giờ, vị nữ thần ấy đang nắm tay cô, nhẹ nhàng trò chuyện thân tình. Ngón tay cô ấy thon dài, mềm mại như không xương, nghe nói cô gái có bàn tay như vậy đều là những người tốt số.

Chắc cô ấy là bạn gái của anh phải không? Hoặc là họ đã có hôn ước? Nếu không thì câu nói ‘người của tao’ ban nãy của Lục Bắc Thần nên giải thích thế nào đây? Phải rồi, cô thiên kim tiểu thư đó đi cùng anh, rất xứng đôi. Cố Sơ vô thức ngước mắt lên, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Lục Bắc Thần trong gương chiếu hậu. Lòng cô chợt hoảng loạn, vội vàng né đi chỗ khác. Đối mặt với nụ cười quan tâm đầy thiện ý của Lâm Gia Duyệt nhưng đầu óc cô không sao xua tan được ánh mắt anh. Sâu không lường được, khiến người ta e sợ.

Sao anh có thể táo bạo đến vậy?

Lâm Gia Duyệt hiểu nhầm rằng cô còn căng thẳng bèn nắm tay Cố Sơ dịu dàng nói: “Con người Bắc Thần nói năng ngoa ngoắt vậy nhưng rất tốt bụng, cô đừng trách anh ấy ban nãy nói với cô bằng thái độ hơi nặng nề một chút, anh ấy cũng muốn giúp cô thôi.”

“Gia Duyệt, anh đưa em về khách sạn trước.” Lục Bắc Thần đang lái xe lãnh đạm lên tiếng.

Nghe thấy vậy, Lâm Gia Duyệt vội vàng nói: “Em không vội đâu, em…”

“Khách sạn của em là gần nhất.” Lục Bắc Thần buông một câu nhẹ tênh, lúc nói cũng đồng thời lái xe về phía khách sạn: “Tiện đường.”

“Vậy còn Cố Sơ…”

“Anh và cô ấy đi lấy thuốc lá.”

Lâm Gia Duyệt ‘ồ’ một tiếng, có thể nhận ra còn rất lưu luyến Lục Bắc Thần nhưng cũng không thể hiện sự buồn bã ra ngoài, suy nghĩ rồi nói: “Vậy tối nay anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức đêm đó.”

Lục Bắc Thần chỉ ‘ừm’ một tiếng.

Ô tô nhanh chóng đi tới khách sạn, vừa đỗ lại đã có bảo vệ chạy tới mở cửa. Trước khi xuống xe, Lâm Gia Duyệt nói với Cố Sơ: “Cô còn trẻ như vậy, tìm công việc khác mà làm đi. Nếu cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi, Bắc Thần biết cách liên lạc với tôi.”

Cố Sơ cảm ơn.

Khi chiếc xe rời đi rồi, Lâm Gia Duyệt mới quay người đi về khách sạn. Vừa bước vào đại sảnh, cô chợt dừng bước, giật mình: Làm sao Lục Bắc Thần biết chỗ lấy thuốc lá xa hơn khách sạn của cô?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.