Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 108: Chưa từng yêu ai khác, cho đến tận bây giờ



Tối hôm đó, con đường từ khu thành cũ của Quỳnh Châu tới cục cảnh sát cực kỳ tắc, đèn đỏ làm nghẽn cả một hàng ô tô, đèn đuôi xe nối thành một dãy đỏ rực đến chói mắt. Cố Sơ ngồi trong xe, lòng hoang mang bất an. Người đàn ông từ đầu tới cuối vẫn lái xe vẫn vững vàng, chỉ trầm mặc, nhìn thẳng về phía trước. Đèn đường lề mề lùi về sau như những con ốc sên, những vòng ánh sáng hắt lên lớp thủy tinh của kính chắn gió, dừng lại trên khuôn cằm hơi căng ra của Lục Bắc Thần nhưng không xuyên thấu được sắc màu trầm lắng tựa biển khơi nơi đáy mắt anh.

“Có lẽ… chúng ta có thể đi xuyên qua đường nhỏ.” Nếu nghe kỹ thì giọng Cố Sơ hơi run rẩy.

Lục Bắc Thần không nói gì nhưng lại đánh tay lái theo ý của cô. Đi đường nhỏ cũng đồng nghĩa với việc phá ngang đường, dấy lên không ít tiếng còi xe phản đối. Lục Bắc Thần làm lơ, cho tới khi lái được vào đường nhỏ, anh rốt cuộc vẫn là người điềm tĩnh nhất.

Sau khi chiếc xe đi ổn định trở lại, người đàn ông vươn tay ra: “Đừng lo lắng, không sao đâu!”

Lúc này Cố Sơ mới nhận ra ngón tay mình siết chặt, khi được anh nhẹ nhàng cạy mở, lòng bàn tay mới đau trở lại.

Tới nơi, trước sau họ vẫn không gặp được Cố Tư. Lục Bắc Thần gọi một cuộc điện thoại, khoảng mười mấy phút sau thì La Trì xuất hiện. Cố Sơ như gặp được cứu tinh, lao tới hỏi thăm tình hình, thậm chí còn nắm lấy cánh tay La Trì.

Chẳng mấy chốc, cô bị Lục Bắc Thần kéo xuống.

La Trì sao không hiểu được tâm trạng của Cố Sơ, sau khi động viên một lượt thì nói rõ tình hình cho cô biết. Một tiếng đồng hồ trước, Cố Tư tới cục cảnh sát, tự thú rằng con bé là hung thủ giết hại Tiêu Tuyết. Vụ án của Tiêu Tuyết bây giờ đang là vụ trọng án hàng đầu. Hung thủ xuất hiện khiến cả cục cảnh sát sửng sốt, điều khiến La Trì càng không thể ngờ đến, người tự thú lại là Cố Tư.

Con bé khai nhận động cơ sát hại Tiêu Tuyết.

Trong bữa tiệc một tháng trước, Tiêu Tuyết và Cố Tư đã nảy sinh xích mích trước con mắt của rất nhiều người. Người chủ của bữa tiệc ra mặt xoa dịu mâu thuẫn đó. Sau khi buổi tiệc kết thúc, hai người họ lại cãi vã một lần nữa. Cố Tư kích động ra tay đánh, lúc ấy cũng có người chứng kiến.

“Nhưng về sau, Cố Tư vẫn còn canh cánh trong lòng những lời chửi rủa của Tiêu Tuyết, tiếp đó đã nảy sinh ý định giết người.” La Trì giải thích với Cố Sơ.

Cố Sơ ngồi trên ghế, trước mặt là cốc nước lạnh, thành cốc tràn ra một lớp hơi nước mỏng. Cô nhìn chằm chằm vào nước lạnh, sắc mặt tái nhợt như đọng sương. Cô lắc đầu, không tin vào lời của La Trì. Cố Tư là người thế nào cô rất hiểu, bình thường nó có hơi cứng miệng một chút nhưng bảo nó giết người, nó làm gì có cái gan đó?

Không ai biết trong quá trình trưởng thành, Cố Tư đã chịu bao nhiêu uy hiếp tinh thần. Nó là một đứa trẻ nhút nhát như thế, từ khi chỉ vừa mới tập đi tới lúc đi học. Cố Sơ còn nhớ có một lần nó bị một cậu bé hơi to con một chút chặn trước cổng trường. Cậu bé nói với nó rằng: Tớ muốn bạn làm bạn gái tớ. Cố Tư sợ đến nỗi vừa về nhà là trốn biệt vào trong chăn, òa lên khóc. Lúc đó, nó mới học tiểu học.

Cố Tư như cái bóng của cô vậy, càng giống như con người thứ hai của cô, một người lạc quan tích cực, một người nhút nhát e dè. Cho tới khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, Cố Tư đã hét toáng lên khi ôm cô: Sau này đừng bỏ em lại một mình. Khoảnh khắc đó, thật ra người thay đổi đâu chỉ có mình Cố Sơ?

Những biến đổi long trời lở đất của nhà họ Cố khiến Cố Tư trở thành một đứa trẻ hiếu thắng, chuyện gì cũng hơn thua, rõ ràng là rất nhút nhát nhưng lại luôn muốn xông lên phía trước. Nó nói với Cố Sơ: Chị, chị đừng sợ, em nhất định cũng sẽ bảo vệ chị.

Vì thế khi La Trì nói với cô thứ thật sự khiến Cố Tư nảy sinh ý định giết người là vì những lời nhiếc móc và nhục mạ của Tiêu Tuyết đối với cô thì sợi dây giữ bình tĩnh trong Cố Sơ cuối cùng cũng đứt phựt.

“Theo như Cố Tư kể lại, lúc ấy Tiêu Tuyết đã mắng chửi cô rất khó nghe, hình như còn dây dưa cả chuyện hồi đại học của cô, nói cô…”

Cố Sơ ngước mắt lên nhìn La Trì. Vào giây phút ấy, La Trì không biết nên tiếp tục mở lời như thế nào. Anh ấy đã đoán trước cô sẽ suy sụp, chỉ không ngờ dáng vẻ của cô hiện giờ lại khiến người ta sụp đổ đến vậy. Chính trong ánh mắt ban nãy của cô, La Trì bắt được sự tuyệt vọng của cô, còn cả một sự điên cuồng đang phải nhẫn nhịn, khiến anh nhớ tới sói, một con sói đang bảo vệ con mình, nó mang vẻ bi thương đến lặng người sau khi biết tin con đã bị thợ săn giết chết.

Anh ấy bất giác rùng mình, thầm lẩm bẩm trong lòng: Thật ra cô chủ nhà họ Cố này vốn không nhát gan như mình tưởng tượng.

“Cố Tư nói Tiêu Tuyết lăng nhục sự trong sạch của cô, nói lúc học đại học cô đã cướp bạn trai của cô ta. Lúc ấy tâm trạng Tiêu Tuyết rất kích động, nói tiểu thư nhà họ Cố bề ngoài thì có kiến thức, có hiểu biết, thực chất chẳng qua chỉ là… một con đàn bà dâm đãng.”

Cố Sơ từ từ cuộn tay lại. Dù cô không được nghe đoạn chửi rủa của Tiêu Tuyết nhưng cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khi cô ta chửi người khác. Ngón tay cô hơi run lên, có cảm giác có một luồng khí lạnh đang từ từ ngấm vào cơ thể. Giọng nói khi xưa của Tiêu Tuyết vang vọng trong tai cô như phát điên: Cố Sơ, mày rốt cuộc còn có liêm sỉ hay không? Cướp bạn trai của người khác, mày thấy vẻ vang lắm sao?

Cảm giác lạnh lẽo đó ở ngay bả vai, cô rụt người lại nhưng nó cũng tan đi nhanh chóng. Lục Bắc Thần đưa tay, ôm chặt bả vai cô, cánh tay lớn vững chãi vỗ nhè nhẹ lên bờ vai. Anh không nói gì với cô nhưng lại cho cô một cảm giác an toàn vô thanh.

“Có khai báo quá trình gây án không?” Giọng anh rất bình tĩnh.

Cảm giác ấm áp nơi bờ vai làm Cố Sơ sống dậy. Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, người đàn ông giống hệt Bắc Thâm ấy. Một giây trước còn xông vào ‘lãnh thổ’ của cô như một tên vô lại, một giây sau khi đối mặt với tình huống đầy bất ngờ này lại vẫn vững vàng như núi. Bắc Thâm như tử huyệt của anh, anh hận cô tận cốt tủy, nhưng nếu không đề cập tới chuyện của Bắc Thâm, anh lại luôn có thể thản nhiên đâm trúng điểm yếu của cô, cho dù chỉ hờ hững buông một câu cũng sẽ khiến cô bối rối không biết làm sao, rồi khiến cô dễ dàng rơi vào trận địa.

Lúc này đây, anh lại bình thản đối mặt với những lời nói của Tiêu Tuyết, những lời nói liên quan tới Bắc Thâm. Cô rất muốn hỏi anh một câu: Lục Bắc Thần, rốt cuộc anh là người như thế nào?

“Cô bé chỉ nói đã đầu độc Tiêu Tuyết. Việc tim của Tiêu Tuyết có vấn đề, nó cũng đã biết từ lâu.”

Trước khi trả lời câu hỏi ấy, La Trì đã nhìn rõ cảm xúc của cả hai người này. Đầu tiên anh ấy thấy khó hiểu về Lục Bắc Thần. Theo những gì anh ấy biết, Lục Bắc Thần quen biết Cố Sơ cùng thời điểm với anh ấy, sau đó cậu ta đã kéo Cố Sơ vào vụ án này. Ban đầu anh ấy phản đối, nhưng nghĩ tới chuyện Lục Bắc Thần trước giờ làm việc luôn thận trọng, kéo cô ấy vào cuộc rất có khả năng là dụ sói vào hang. Nhưng bây giờ trông lại không đơn giản như thế. Sự lo lắng mà Cố Sơ đang nhẫn nhịn, anh ấy có thể nhận ra, nhưng việc Lục Bắc Thần tự nhiên khoác tay lên vai cô ấy, hành động này khiến anh ấy kinh ngạc. Cậu ta giống như đã quen cô gái này rất lâu rồi. Cảnh tượng này trông như Lục Bắc Thần trở thành người nhà tới cùng chứ không còn là pháp y phụ trách vụ án này.

Thêm nữa, anh ấy cũng càng thêm tò mò về Cố Sơ. Gia đình họ Cố khốn đốn, hai chị em họ phải nương tựa vào nhau mà sống thì ai cũng thấy. Với phần tình cảm này, những cô gái bình thường nếu nghe thấy câu “Có khai báo quá trình gây án không?” của Lục Bắc Thần xong chắc chắn sẽ bùng nổ, sẽ mất hết lý trí mà phản bác, sẽ nói mấy câu đại loại như em gái tôi không hề giết người, vì sao phải khai báo quá trình gây án. Nhưng Cố Sơ không hề. Cô ấy vẫn đang kìm chế cảm xúc của mình. Sự bình tĩnh và nhẫn nhịn này mạnh mẽ tới mức đàn ông còn cảm thấy nể sợ.

Nhưng chớp mắt anh ấy lại nghĩ, thế giới nội tâm của Cố Sơ quá mạnh mẽ cũng có nguyên do, từ một cô chủ đài các trở thành trụ cột gia đình, chỉ mới 25 tuổi mà cô đã chống chọi qua được quá trình ấy, riêng việc này đã giỏi hơn người bình thường rồi.

“Khi nào tôi có thể đưa nó đi?” Cố Sơ hỏi.

La Trì trả lời: “Bây giờ vẫn chưa được. Cô ấy là người tự thú, chúng tôi cũng phải điều tra rõ ràng mới được.”

Cố Sơ gật đầu. Từ góc nhìn của La Trì, ánh sáng hắt xuống ánh mắt cô uể oải như một cái giếng khô, rất lâu sau cô mới nói: “Cảnh sát La, tôi xin anh, nhất định phải điều tra rõ ràng!”

“Đây là trách nhiệm của tôi, cô yên tâm.”

Lúc Lục Bắc Thần và La Trì nói chuyện riêng một cách chi tiết về vụ án, Cố Sơ yên lặng ôm cốc nước ngồi một góc. La Trì đánh mắt về phía cô rồi nói với Lục Bắc Thần: “Rõ ràng là cô ấy không biết về sự tồn tại của Lưu Kế Cường.”

“Vấn đề bây giờ là, Lưu Kế Cường đã cho Cố Tư bao nhiêu lợi ích?” Lục Bắc Thần như đang ngẫm nghĩ.

La Trì nghe câu này cảm thấy anh có ý khác. Lục Bắc Thần bèn kể cho anh ấy chuyện tờ chi phiếu. Anh cho rằng, nợ nước ngoài của nhà họ Cố là bao nhiêu, trừ Cố Sơ là người biết rõ ra thì chỉ còn Cố Tư. Cố Tư từ nhỏ đã thân thiết với chị gái, cũng có thể nhận ra lúc nào con bé cũng coi chị mình là tấm gương, chứng tỏ trong lòng nó luôn sùng bái Cố Sơ, nó muốn bắt chước chữ ký Cố Sơ là chuyện quá dễ dàng. Cũng giống như có những đứa trẻ không muốn để bố mẹ đọc được bảng thành tích, về sau cũng học được chữ ký của bố mẹ vậy thôi.

Thế nên vấn đề lại nảy sinh, nếu giả thiết suy đoán thành lập thì Cố Tư lấy đâu ra tiền?

La Trì nói: “Tôi hiểu cậu muốn nói Cố Tư đang nhận tội thay người khác nhưng vấn đề là việc tự thú của con bé, chúng ta cũng không thể xem nhẹ.”

“Tôi chỉ bạo dạn giả thiết vậy thôi, cẩn thận tìm chứng cứ là việc của các cậu.”

La Trì rút hai điếu thuốc từ trong bao ra, đưa một điếu cho Lục Bắc Thần, châm lên. Khói thuốc vòng quanh hai người đàn ông. Chuyện phá án này nói trắng ra là nghiên cứu nhân tính. Nhân tính là thứ phức tạp nhất. Nghĩ một lúc lâu, La Trì nói: “Sở dĩ tôi nghi ngờ Lưu Kế Cường vì chắc chắn Cố Tư đã đọc bản báo cáo đó rồi, Lưu Kế Cường mới lòi cái đuôi cáo già ra. Phía cảnh sát đã khẳng định trước đây Lưu Kế Cường có quan hệ với Tiêu Tuyết, bây giờ hắn ta lại thay lòng đổi dạ theo đuổi Cố Tư, Tiêu Tuyết sinh hận trong lòng cũng là chuyện bình thường, thế nên trong bữa tiệc tìm đủ mọi cách để gây hấn với Cố Tư cũng có lý do cả. Tôi vừa hỏi Cố Tư, rõ ràng là con bé không biết mối quan hệ giữa Lưu Kế Cường và Tiêu Tuyết. Còn một chuyện, con người Lưu Kế Cường có khuynh hướng bạo lực. Theo điều tra, hắn ta từng ra tay đánh Tiêu Tuyết, điều này có thể giải thích cho nguyên nhân xuất hiện vết rạn trên thi thể Tiêu Tuyết.”

Lục Bắc Thần rít một hơi thuốc, nhả ra, không nói câu gì.

Liên quan tới sự nghi ngờ của La Trì, anh đã biết từ lâu. Lưu Kế Cường trở thành nghi phạm hàng đầu. Để do thám, anh mới âm thầm cho phép Cố Sơ mang bản báo cáo đó về nhà, tất cả chẳng qua chỉ để thăm dò. Nhưng có những lời anh không thể nói ra, ví dụ như anh sẽ không nói với Cố Sơ: Lần đó là tôi cố ý.

La Trì trầm mặc một lúc. Đợi tới khi hút hết điếu thuốc, anh ấy mới dập đầu lọc vào vụn café trên thùng rác rồi nói: “Được rồi, đợi tôi tiếp tục thẩm vấn vị ‘tổ tông’ kia vậy. Cô ta ấy à, đã tự thú còn không chịu hợp tác, cậu bảo có sốt ruột không?”

Lục Bắc Thần đứng im đó, tay kẹp điếu thuốc. Anh nhìn bóng hình gần đó qua làn khói mỏng manh, tâm trạng rối bời…

***

Khi về tới nhà cũng đã hơn 11 giờ, Lục Bắc Thần đưa cô lên tận nhà. Giữa lúc ấy Sầm Vân có gọi điện thoại mấy lần nhưng Cố Sơ đều không nhận máy. Tới cửa, có một mẩu giấy được nhét ở khe. Lục Bắc Thần cầm lấy mẩu giấy, mở ra: Về tới nhà lập tức gọi điện cho tôi!

Anh đưa mảnh giấy cho cô. Cô đón lấy, nhìn qua rồi khẽ nói: “Là mợ.”

Cố Sơ không gọi điện lại cho Sầm Vân. Đã nửa đêm rồi, giờ này mà còn gọi cho mợ ấy, cô càng không được sống yên. Lục Bắc Thần không rời đi ngay mà ngồi xuống đối diện, nói với cô: “Chuyện này La Trì sẽ điều tra, em tạm thời đừng quá lo lắng!”

Cô gật đầu nhưng rất mệt mỏi.

Nhà này trước giờ là nơi để cô trốn tránh tổn thương. Trước đây cho dù có trải qua chuyện gì, ít nhất vẫn còn nhà này. Cố Sơ kiên trì gọi căn hộ này là nhà, cũng giống như việc cô kiên cường chống đỡ nhà họ Cố vậy. Nhưng thực tế là cô biết rất rõ nơi đây đã không còn được tính là nhà nữa. Nếu Cố Tư xảy ra chuyện, vậy thì nó sẽ trở thành một cái lồng.

Sau đó Cố Sơ ngủ không được yên giấc cho lắm.

Cô mơ rất nhiều chuyện.

Mơ thấy cảnh cả nhà bốn người họ ra ngoài du lịch. Hôm đó trời rất trong xanh, ánh nắng tuy có gắt nhưng không đủ tổn thương người ta. Bố cô đích thân lái ‘ngôi nhà di động’ đưa họ thẳng tiến. Cô còn nhớ nụ cười trên gương mặt mẹ khi ấy, ngọt ngào như thấm đẫm mật ong. Cô hỏi bố: Con và Tư Tư bố thương ai nhất? Bố phá lên cười và nói: Cả hai đứa kiếp trước đều là người tình bé nhỏ của bố. Mẹ bèn cố tình giận dỗi nói: Xem ông bố lăng nhăng của các con kìa!

Lúc đó Tư Tư vẫn còn nhỏ, miệng vẫn còn ngâm nga bài hát ‘Mặt trời là chiếc gương trên cao’. Cô còn nhớ lúc ấy mấy bài hát thiếu nhi thiếu thốn đến đáng thương, một bài có thể theo người ta mấy thời đại. Tư Tư xinh xắn trong chiếc váy hoa, kiểu váy xòe sang hai bên, là mẫu thịnh hành nhất mùa đó. Tư Tư xinh đẹp xoay hết vòng này tới vòng khác trước mặt cô, sau đó ngọt ngào hỏi cô: Chị ơi, chị thấy em có xinh không?

Cô còn mơ thấy thành phố ấy, là cái ồn ào vượt qua mặt nước, là những con ngõ không sao đếm hết, dù thấp bé lụp xụp hay rộng rãi chật hẹp, là những người dân mặc quần áo ngủ ra ngoài mua thức ăn, cho dù đối mặt với bốn bề là những tòa nhà chọc trời sừng sững cũng dốc sức giữ vững một cảm giác ưu việt trong thâm tâm mình. Những tiếng quát tháo đã ít đi, thi thoảng lại có thể tìm thấy những tiệm cắt tóc nhỏ gần như không có khách. Những người lớn tuổi không coi đây là kế sinh nhai, chỉ dùng cách thức này, như dùng báo giấy và máy thu âm để ngày ngày để tiêu xài quãng thời gian rảnh rỗi.

Cô từng hướng về thành phố này, từng lưu luyến thành phố này, cuối cùng lại rời xa thành phố này. Thật ra chẳng qua vì ở nơi đây từng có một người cô yêu sâu sắc đến tận cốt tủy, còn cả một thời thanh xuân một đi không trở lại.

Cố Sơ nằm trên giường miệng còn lẩm bẩm, chốc là ‘Tư Tư’, lát là ‘Tiêu Tuyết’, đôi lúc lại là ‘Bắc Thâm’, trán lấm tấm mồ hôi, đôi mày nhíu lại thành một nếp nhăn ưa nhìn, chỉ có điều sắc mặt càng lúc càng kém. Trong giấc mơ có quá nhiều chuyện, cô bị hồi ức tổn thương đến không còn mảnh giáp, thế nên không thể trốn tránh được những màn ‘đánh cướp trái tim’ này. Người đàn ông ngồi bên cạnh giường vẫn nhìn cô suốt. Dưới ánh sáng mờ mờ, sự bất an của cô khiến bàn tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve.

Anh cúi xuống, khẽ khàng dãn đôi mày ra, lau đi những giọt mồ hôi của cô. Sau đó, anh hơi chạm vào tai cô, thì thầm: “Có lẽ em trước sau vẫn nghi ngờ nhưng trong lòng Bắc Thâm chỉ có duy nhất một người, chưa từng yêu ai khác, cho đến tận bây giờ.”

***

Sự thiếu hợp tác của Cố Tư khiến La Trì nóng ruột. Nôn nóng hỏi thêm, cô bèn chọn luôn cách im lặng, hoặc là nói với anh: Người thật sự là do tôi giết, anh mau bắt tôi đi! La Trì tức đến hộc máu. Trong phòng thẩm vấn, sự phát rồ của La Trì cùng với vẻ cà lơ phất phơ của Cố Tư tạo thành hai mảng đối lập. Khi ra ngoài hít thở một lúc, có quan sát viên tươi cười nói với anh: “Hai người rốt cuộc ai đang thẩm vấn ai thế hả?”

La Trì vẫn phải lôi tuyệt chiêu ra, chuẩn bị một xấp ảnh, cùng một chứng nhận xuất từ ngân hàng rồi quay lại phòng thẩm vấn. Cố Tư nằm bò ra bàn, nhắm mắt lại, trên đầu còn để một chiếc gạt tàn, nhưng cô rốt cuộc vẫn không phải kẻ nghiện thuốc. Tối qua hút được nửa điếu thì cũng vứt đó, sợi thuốc đã nguội ngắt.

Cô biết La Trì đi vào rồi nhưng vẫn nằm im, chỉ uể oải nói: “Con gái cả buổi tối không tẩy trang lại cả đêm không ngủ, còn đáng sợ hơn tự thú đấy.”

La Trì nghe xong câu đó thì phẫn nộ, đập rầm một cái lên bàn: “Cô coi vụ án của Tiêu Tuyết là nhỏ phải không? Nói đơn giản là không cần ngồi tù sao? Tôi cảnh cáo cô, bao che cho hung thủ tức là đồng phạm.”

Cố Tư ngẩng đầu lên, nhìn anh từ tốn đáp: “Cảnh sát La, tôi chính là hung thủ.”

“Cô xem mấy thứ này đi đã.” La Trì ném ảnh cho cô.

Cố Tư đón lấy, lật xem từng bức một. Trên ảnh đều là Lưu Kế Cường và Tiêu Tuyết, hoặc là đang ôm nhau, hoặc là đang hôn nhau, cử chỉ thân mật, mờ ám. Cô đang xem ảnh, La Trì thì nhìn cô, thế nên vừa thấy biểu cảm ngỡ ngàng nơi đáy mắt cô là anh đã hiểu ra. Xấp ảnh nhanh chóng được xem hết. Cố Tư không nói gì, đặt ảnh xuống.

“Chính cô đưa cho mợ mình một tờ chi phiếu phải không? Với danh nghĩa chị gái cô. Thực tế là, tờ chi phiếu ấy do Lưu Kế Cường đưa cho cô. Cô biết chị cô rất vất vả, cũng biết rõ nhà họ Cố nợ bao nhiêu tiền, thế nên đã làm một cuộc giao dịch với Lưu Kế Cường. Hắn cho cô tiền, cô nhận tội thay hắn. Theo như số tiền trên chi phiếu, đây được coi là một cuộc giao dịch có lợi.” La Trì đưa chứng nhận xuất từ ngân hàng cho cô: “Tối qua chị cô đã tới đây rồi, cô ấy rất lo lắng cho cô. Cố Tư, nếu tình cảm hai chị em cô thực sự sâu đậm thì nên suy nghĩ thật kỹ xem mình làm vậy có đáng hay không. Lúc Lưu Kế Cường và Tiêu Tuyết qua lại, hắn còn chưa ly hôn. Lúc đó, Tiêu Tuyết rõ ràng biết hắn đã có vợ mà vẫn quan hệ, vì cái danh hay cái lợi hoặc vì chữ tình thì tôi không biết. Tiêu Tuyết thực sự cũng là người thủ đoạn, kiên quyết ép Lưu Kế Cường ly hôn. Nhưng chuyện vui ngắn chẳng tày gang, Lưu Kế Cường gặp được cô, bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô. Nghe thì có vẻ như là một người đã đi khắp các ngả đường, muốn quay trở về bờ, nhưng thực tế loại đàn ông này chẳng qua là đã ngán Tiêu Tuyết. Cô ở bên loại người như vậy có cảm giác an toàn sao?”

La Trì nói rất nhiều. Cố Tư không chen vào dù chỉ một câu, chỉ mím môi, siết chặt bức ảnh. Anh tưởng cô sẽ nói gì đó, cho dù chỉ là một câu: Tôi bị bức ép, không còn cách nào khác cũng được, chỉ cần cậy được một chút đầu mối, anh tin rằng Lưu Kế Cường khó mà thoát tội. Vậy mà rất lâu sau Cố Tư lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Ai cho phép các anh báo cho chị tôi biết?”

Ánh mắt cô, cũng lạnh đến đáng sợ…

***

Cố Sơ cảm thấy dường như mình đã ngủ rất lâu, cứ mê man thiếp đi. Có những người, có những chuyện như mơ như thực. Khi cô tỉnh lại thì ngoài cửa sổ trời đã sáng, tấm rèm cửa sát sàn phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Cô giơ tay, những vệt sáng hắt lên ngón tay, là mùi của nắng. Đã bao lần tỉnh dậy cô đều thích ánh sáng ban mai thế này, nhưng bây giờ cảm giác nặng nề dâng đầy khiến cô không sao ngủ được.

Cô đã lên giường đi ngủ thế nào cô không còn nhớ nữa, chỉ nhớ trong giấc mơ cô chạy không ngừng nghỉ, đang đuổi theo thứ gì đó.

Phòng khách không có vết tích của ai, Lục Bắc Thần đi từ lúc nào cô cũng không rõ, chỉ còn nhớ anh làm nóng sữa cho cô, sau khi cô uống xong thì cứ thế ngủ thiếp đi. Trong bồn rửa bát trong bếp cũng không có chiếc cốc không nào, cốc sữa tối qua đã được rửa sạch sẽ, để lên giá. Ngủ say như vậy, Cố Sơ chỉ có thể nghĩ tới một khả năng, trong sữa có thuốc an thần.

Cô bàng hoàng nhớ ra tối qua trước khi đưa cô về nhà, Lục Bắc Thần đã tới nhà xác một chuyến. Sở dĩ là bàng hoàng vì trong đầu cô chỉ toàn Cố Tư.

Trên bàn ăn có bữa sáng, trứng gà, sandwich jăm bông, bánh mỳ nướng bơ còn nóng, socola lỏng cùng với dâu tây, sốt việt quất, bánh mặn, cá trắng rán tinh dầu oliu. Rất phong phú, giống như mua từ ngoài về, lại giống như tự làm. Cố Sơ tin là khả năng đầu tiên vì cô không thể tưởng tượng ra Lục Bắc Thần mà xuống bếp sẽ thế nào.

Cô cầm lên xem, là nét chữ của Lục Bắc Thần.

“Đừng quên gọi điện cho mợ trước, sau đó gọi điện cho tôi.”

Cố Sơ nhìn mẩu giấy ấy rất lâu.

Bữa sáng ngon lành không thể khơi dậy khát khao ăn uống của cô, hoặc có lẽ sau khi trái tim bị đả kích thật sự, cảm giác thèm ăn cũng vì thế mà không dám ngông cuồng gây rối. Cô cầm di động gọi một cuộc tới cho mợ. Đầu kia nhận máy rất nhanh, vừa nhận đã hỏi: “Sao lại có đàn ông ở lại nhà cô?”

Cố Sơ nghe mà choáng váng. Cô liếc nhìn sofa, vị trí đặt chiếc gối ôm trên sofa hơi lệch, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ tối qua Lục Bắc Thần ngủ ở sofa? Cô chẳng biết, đành trả lời: “Không có chuyện gì ạ.”

“Tối qua đã muộn lắm rồi, tôi gọi cho cô lại là đàn ông nghe máy. Nó nói cô ngủ rồi.”

“… Là vị chuyên gia đó đã quay về. Phòng khách sạn của anh ấy có chút vấn đề nên ở nhờ nhà con một đêm.”

“Chẳng phải cô nói một tuần nữa sao?”

“Về trước ạ.”

Sợ nói nhiều với mợ sẽ để lộ nhiều sơ hở, Cố Sơ chủ động hứa rằng mấy ngày nữa sẽ đích thân đưa vị chuyên gia tới gặp mợ. Lúc ấy Sầm Vân mới bán tín bán nghi kết thúc cuộc điện thoại. Cố Sơ như vừa chiến đấu một trận. Sau khi xảy ra chuyện bất ngờ của Cố Tư, cô không còn sức lực đối phó với mợ nữa. Dựa vào sofa nhắm mắt một lúc, trống ngực trong lòng vẫn không ngừng đập dồn dập. Dù Lục Bắc Thần tối qua có phải đã ngủ lại đây hay không cũng không còn quan trọng nữa, bây giờ điều duy nhất cô lo chính là Tư Tư.

Ánh mắt cô dừng lại ở cánh cửa ấy. Cố Sơ đứng dậy đi về phía tủ để đồ, mở ra. Chìa khóa vẫn nguyên vẹn, cô ít nhiều nhẹ nhõm hơn nhưng rồi lại nghi hoặc. Lục Bắc Thần hoàn toàn có cơ hội để tìm hiểu bí mật trong phòng tranh lần nữa nhưng anh không làm, vì sao vậy?

Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa. Cố Sơ quay trở lại ghế sofa, yên tĩnh suy nghĩ rất lâu, trong ánh mắt từ đầu tới cuối là những tia sáng u ám. Rất lâu sau, cô vớ lấy di động, gọi vào số của Lục Bắc Thần. Đối phương nhận máy rất nhanh, cô nhẹ nhàng nói: “Liên quan tới vụ án của Tiêu Tuyết, anh chắc chắn còn chuyện chưa nói với tôi, đúng không? Tôi muốn biết toàn bộ sự tình, được chứ?”

Đối phương trầm mặc một lúc rồi đáp: “Được!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.