” Đổ tội ? ” giọng nói của Hứa Mộ Nhiên lạnh như băng, cất lên khiến những người ở đó nghe được phải im bặt ngay tức thì.
Hắn xoay gương mặt đằng đằng sát khí sang Thương Hà, nhíu nhẹ hàng chân mày rậm, chống tay lên thành ghế tựa đầu, chậm rãi hỏi.
” Nói xem !
Thương Hà…
Cô biết hắn đã gây ra tội lỗi gì sao ?
Tự dưng cô lại bảo hắn đổ tội cho cô ? “
” Em…chỉ… ” Thương Hà tức khắc cứng họng, đôi mắt mở to như mắt ếch, Hứa Mộ Nhiên còn chưa động đến, ả đã tự mình chột dạ trước bao con mắt khác.
” Chỉ là phản ứng tự nhiên khi hắn nói như vậy thôi đúng không ? ” Hứa Mộ Nhiên cười lạnh, tự mình nói hộ, chơi một vòng thao túng tâm lý với Thương Hà.
Ả ngu ngốc, không biết bản thân lộ sơ hở, vội vàng gật đầu, miệng bật lên ” đúng đúng ” liên tục, còn cười toe toét.
Xong, sắc mặt lập tức thay đổi như kẻ đi ăn trộm, né tránh ánh mắt của Hứa Mộ Nhiên, bình tĩnh ngồi xuống ghế.
Tất nhiên, Hứa Mộ Nhiên biết tỏng cả, bây giờ hắn chưa định vạch trần ả liền, để ả phải ngồi đó lo sợ, thấp thỏm tột độ trong mỗi một giây một phút trôi qua, ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống lửa.
Môi mỏng của hắn khẽ cong nham hiểm, hắn thu lại ánh nhìn từ Thương Hà, quay lại phong thái đạo mạo của một Đô đốc, uy nghiêm, kỉ cương nhìn vào đám người bên dưới, hắng giọng.
” Đường Ân bắt đầu đi ! “
Đường Ân lập tức đi tới, giáng xuống một gậy vào tên côn đồ, lớn tiếng.
” Còn không mau khai rõ với Đô đốc ! ” khí thế của anh ngời ngợi.
Những người ở dưới run sợ, từng người một kể rõ sự tình.
Dẫn đầu, tên côn đồ mở lời, thú nhận mọi tội lỗi, hắn và ba tên bị bắn chết là những tên vô danh tiểu tốt từ xứ khác, không biết trời cao đất dày, được tam phu nhân Thương Hà thuê đến, để c.ưỡng bức một cô gái, cho cô uống thuốc k.ích dục, quay phim, hủy đi sự trong sạch của cô với một số tiền lớn.
Chúng không biết cô gái mà chúng có ý định đó là tứ phu nhân của Hứa Mộ Nhiên, thứ duy nhất chúng biết là ngoại hình của cô, thấy cô quá đẹp, lại còn được thuê với số tiền quá hời, chúng gật đầu thỏa thuận không chút do dự.
Đến lúc thực hiện hành vi, trông thấy Hàn Tranh Nhi khi ấy vẫn ăn bận chẳng khác nào một hạ nhân, nên dù cho Tô Ngọc Hồng có cảnh báo, nói cô là tứ phu nhân, đương nhiên chúng sẽ không tin.
Cộng thêm, chúng sớm đã thèm khát cô, không kiềm chế được tà tâm, muốn làm xong việc, nhận tiền rồi đi ngay.
Nào ngờ, Đường Ân xuất hiện kịp lúc, bắn chết ba tên kia, hắn cũng bị bắt, bị tra tấn mới biết sợ, thừa nhận tội lỗi.
Tất cả những việc đó bọn chúng làm điều thông qua hầu gái bên cạnh Thương Hà sai bảo.
” Đô đốc, Đô đốc, tôi biết tội rồi, xin Đô đốc tha cho ! ” ả hầu gái bị chỉ đích danh, sợ hãi bò từ trong đám người ra chỗ Hứa Mộ Nhiên.
Người ả đầy máu me, khóc lóc ở bên dưới, không đợi hắn lên tiếng, vạch trần Thương Hà trước mặt nhiều người.
” Đô đốc, tất cả là do tam phu nhân sai bảo tôi làm hết !
Chính tam phu nhân bảo tôi tìm đến bọn chúng, còn phải tìm những tên từ nơi khác đến, không sợ uy nghiêm của Đô đốc để thực hiện vụ việc trót lọt…
Là…là…tam phu nhân, người ấy còn sai tôi mua chuộc lính canh và đầu bếp theo dõi tứ phu nhân ! ” ả líu lưỡi trình bày, vừa khóc vừa chỉ từng kẻ phạm tội chung với ả.
Những kẻ đó, bị ả chỉ đích danh, dập đầu, truyền nhau câu ” tôi biết tội rồi, cầu xin Đô đốc tha cho “.
Thương Hà nghe đến đây, sắc mặt ả trắng bệch, sợ bị bại lộ, ả đứng bật dậy, lao tới đánh vào mặt ả hầu gái kia, chỉ tay mắng nhiếc từng người.
” Bọn dân đen ! Tao không hề biết bọn bây là ai…
Sao…sao bọn bây có thể đổ oan cho tao chứ ! “
” Mày ! Con kia ” Thương Hà nắm lấy tóc ả hầu gái, giựt đầu tát liên tục, vừa tát vừa hét vào mặt ả.
” Con tiện nhân, tao đối xử với mày không tệ, mày lại thông đồng với bọn chúng vu oan cho tao ! “
Ả đánh không thương tiếc, tát đến mức hầu gái kia mặt mày be bét máu, không kịp nói câu nào, những kẻ kia bị hành động hung hãn của ả, dọa sợ, ả lại chạy đến chỗ Hứa Mộ Nhiên, quỳ xuống, ôm chân hắn, vừa khóc vừa kêu oan.
” Mộ Nhiên, anh phải tin em ! Em không có làm !
Là chúng ghét em, thông đồng với nhau hại em !
Chắc chắn có người đứng phía sau sai chúng hại em ! ” ả chỉ vào đám người, mếu máo không ngừng, ánh mắt của Hứa Mộ Nhiên không hề thay đổi, lạnh tanh như băng tuyết.
Hắn không mở miệng nói dù chỉ một câu, muốn xem Thương Hà tiếp tục diễn kịch.
Thương Lan chứng kiến mọi chuyện, chấn động tại chỗ, không tin Thương Hà lại làm ra những chuyện này, em gái cô ta vốn là người tính khí nóng nảy, lại ngốc nghếch, lí nào làm việc không có sắp xếp, để lộ ra hại bản thân.
” Mộ Nhiên, Thương Hà nói đúng đấy
Chắc chắn có người khác đứng sau hãm hại em ấy ! Anh phải tin Thương Hà ! ” cô ta hớt hải chạy đến, nói đỡ cho Thương Hà.
” Đại phu nhân, tam phu nhân sao hai người có thể nói năng trắng trợn như vậy ? ” đám người bị đổi hết trách nhiệm, đồng loạt chỉ trích hai chị em.
Ả hầu gái vừa bị đánh kia, bị Thương Hà trắng trợn đổ hết tội lỗi cho mình, hóa giận mà nói vạch trần ả, muốn lấy công chuộc tội trước mặt Hứa Mộ Nhiên.
” Đô đốc lời của tôi nói điều là sự thật !
Chính tam phu nhân…chính miệng người nói tứ phu nhân giờ là hạ nhân, dù có giết cô ấy cũng không ai quản
Chính người ! ” ả lết đến lớn tiếng trước mặt Thương Hà, không cho Thương Hà kịp mở miệng, ả lại cúi đầu, trình bày hết sự việc, từng chi tiết điều không bỏ sót.
Từ ngày đại phu nhân Thương Lan bị Hứa Mộ Nhiên phạt, Thương Hà chứng kiến hắn yêu thương Hàn Tranh Nhi, không màng đến vết thương của Thương Lan, để chị gái ả chịu đau khổ, nên sinh hận giùm cho chị gái, ngấm ngầm hại Tranh Nhi.
Và, khi Hứa Mộ Nhiên bỗng ban lệnh, Tranh Nhi bị xuống làm hạ nhân, ả đã nhân cơ hội đó ức hiếp cô mỗi ngày. Đến lúc hắn lại đột ngột bận bịu trong quân doanh, không về nhà, ả lại được đà lên kế hoạch muốn hủy đi sự trong sạch của cô, để hắn chê bai ghét bỏ cô, đuổi cô ra khỏi Hứa gia, triệt để loại bỏ cái gai trong mắt ả.
Thương Hà dùng hết của hồi môn mua chuộc ả hầu gái làm việc cho mình, còn dùng lời lẽ sắc bén dụ dỗ ả.
” Hàn Tranh Nhi giờ là hạ nhân
Đô đốc từng tuyên bố ai muốn làm gì cô ta thì tùy thích
Chúng ta dù có giết cô ta cũng không sợ bị luận tội ! “
Ả hầu gái bị đồng tiền che mờ nhân tính, ngẫm nghĩ lời của Thương Hà nói đúng, cho nên mới phản lại Hứa Mộ Nhiên, không báo chuyện đó cho hắn biết, tiếp tay cho Thương Hà thực hiện mưu đồ.
Đầu tiên, ả mua chuộc đầu bếp, nơi Tranh Nhi làm việc nhiều nhất, nhờ đầu bếp ấy sai cô ra ngoài mua đồ định thực hiện kế hoạch, nhưng lúc đó bên cạnh Tranh Nhi còn có mấy người khác đi cùng không tiện ra tay.
Tuy nhiên, vô tình lại phát hiện ra cô lén mua giấy tiền vàng mã, biết chắc cô sẽ đốt cho người chết, Thương Hà tính toán, kiểu nào cô cũng tìm nơi vắng vẻ để làm, và biết được cô sẽ chọn nơi nào, nên ả sai hầu gái mua chuộc lính gác, cho chúng một số tiền, để chúng rời đi chỗ khác trong vòng 1h đồng hồ.
Vì vậy, bốn tên côn đồ kia mới có cơ hội đi vào nông trường của dinh thự.
” Giấy tiền vàng mã…đốt cho người chết… ” Hứa Mộ Nhiên bỗng thay đổi sắc mặt, chĩa ánh nhìn chết chóc sang Tranh Nhi, vừa nói vừa nhấn mạnh từng chữ.
Hóa ra, cô dám nhân cơ hội hắn vắng mặt, đốt hương khói cho Hoắc Tuấn, cục tức này hắn đâu thể nào nuốt trôi được, chắc chắn hắn sẽ xử trí cô sau.
Hắn nén cơn giận, quay lại bộ mặt nghiêm trang, tiếp tục nghe những kẻ kia thú nhận tội lỗi, từng người từng một đều lết lên, chỉ vào Thương Hà, dùng chứng cứ và lí lẻ vạch tội ả.
” Đô đốc những gì chúng tôi nói đều là sự thật, nếu ngài không tin có thể vào xét phòng chúng tôi, có rất nhiều của cải của tam phu nhân ! “
” Đường Ân ! ” giọng hắn trầm khàn, gọi Đường Ân, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh.
Tức khắc, anh hiểu ý hắn, sai người đến phòng bọn họ, lục soát, chỉ ít phút đã đem đến rất nhiều đồ quý giá ra trước mặt Hứa Mộ Nhiên.
Nào là, vàng vòng, tiền bạc, cẩm thạch, trân châu,…toàn là những thứ mà Hứa Mộ Nhiên từng thấy Thương Hà hay dùng.
” Không, không phải đâu !
Không phải em ! Mộ Nhiên ! ” Thương Hà phủ nhận, túm lấy ống quần hắn, ríu rít kêu oan.
Đến nước này, mọi bằng chứng đều chĩa mũi nhọn vào ả, hai hàng nước mắt trên gương mặt Thương Lan, lặng lẽ rơi từ lúc nào không hay, cô ta chết trân tại chỗ, có nào ngờ em gái cô ta lại ngốc tới mức độ này.
Hứa Mộ Nhiên xem họ diễn trò cũng đã chán, đến lúc hắn lật bài, trực tiếp dùng chân đá vào ngực Thương Hà, cú đá cực mạnh khiến ả ngã nhào còn thổ cả huyết.
” Thương Hà ! ” Thương Lan la lớn, chạy tới đỡ lấy em gái ngay lập tức, quay sang đưa ánh mắt cầu xin với Hứa Mộ Nhiên.
Hắn, Đô đốc oai nghiêm, lạnh lùng, đứng bật dậy, hai tay chấp sau mông, giáng xuống cả hai chị em ánh nhìn tàn độc.
” Đến nước này mà vẫn còn mở miệng kêu oan ! ” hắn gằn giọng, nhìn họ bằng phân nửa con mắt, cúi người xuống nắm tóc Thương Hà, lôi ả lên.
” Cho cô cơ hội tự nhận tội cô lại ngoan cố không nhận…
Thương Hà…
Cô đúng là một ả độc phụ ngu dốt ! ” hắn bóp lấy mặt ả, mặc ả phản kháng trong vô lực, hắn thẳng tay tát ả, ngã lần nữa, choáng váng đầu óc, miệng mồm ri rỉ máu.
” Không, không, Mộ Nhiên…
Em không có… ” ả ôm mặt, lắc đầu, vẫn còn lì lợm, nhất quyết không nhận tôi.