Hơn 10 phút đi bộ, cuối cùng cũng đưa Tranh Nhi về đến nhà, ở trước cửa Hứa Mộ Nhiên nhẹ nhàng thả cô xuống, thật sự trả cô lại cho Hàn Tuyên, hắn còn không quên kéo tay cô ra, đặt một cọc tiền vào trong lòng bàn tay.
” Cầm lấy bồi bổ cơ thể!
Em mà dám từ chối tôi đốt nhà em! ” hắn hâm dọa.
Nói như thế, ai dám làm trái ý hắn, Tranh Nhi cố nén uất ức, cầm lấy số tiền nhét vào trong chiếc áo của hắn đang khoác trên thân cô.
Hứa Mộ Nhiên rất thông minh, nhận ra hành động đó của cô là có ý đồ, định khi nào trả áo thì trả luôn số tiền trong đó, đâu có dễ gì qua được mặt hắn.
Người đàn ông lãnh khốc, thô bạo móc cọc tiền ra, lớn giọng thét ra lửa làm cả ba giật mình.
” Cầm lấy! ” hắn đưa số tiền ra trước mặt Đường Ân, không phải Hàn Tuyên.
Vì, hắn biết rõ, trong ba người, sợ hắn nhất, và nghe lời hắn nhất chỉ có mỗi mình Đường Ân, đưa cho anh, chắc chắn sẽ không bị từ chối.
Và, đúng như những gì hắn suy đoán, Đường Ân sợ hắn như một chú chuột, mau chóng cầm lấy số tiền. Hắn đưa xong, liền quay lại bộ dạng đạo mạo của một Đô đốc, lãnh đạm, dõng dạc nhắc nhở lần cuối.
” Số tiền đó chỉ được xài cho Hàn Tranh Nhi
Bồi bổ cô ấy cho tốt vào! Để cô ấy ốm đói tôi đánh các người chết! “
” Anh! “
Tranh Nhi tức giận, lời lên tới cuốn họng bị chặn đứng, thấy sắc mặt hắn xám xịt, dọa cho cô ngậm miệng lại, chẳng dám nói, ấm ức không thôi.
Người đàn ông lãnh khốc đó, được nước làm càn, không ai dám chống đối hắn, cứ thế trêu ghẹo Tranh Nhi trước mặt hai người kia.
” Hồ ly nhỏ, tôi đợi em trả áo cho tôi! ” hắn tự ý bẹo má cô.
” Buông ra! ” Tranh Nhi nổi đóa, hất tay hắn.
Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tức giận không thôi, khi nãy hắn cứu cô tốt nhường nào, bây giờ lại đáng ghét gấp đôi nhường ấy, làm cô phát cáu, muốn cắn nát cái mặt hách dịch kia.
” Đô đốc, không còn chuyện gì thì anh về đi!
Trời tối rồi đừng làm phiền chúng tôi! ” cô lớn giọng trước mặt hắn, ghét hắn ra mặt, chẳng buồn nhìn hắn, nghiêng nửa người sang nơi khác.
Hứa Mộ Nhiên không chấp nhặt, cứ thế rời đi trước sự ngỡ ngàng của cả ba, bình thường Tranh Nhi xấc xược hắn nhất định không để yên, nay lại khác thường, làm người tốt đến độ ai cũng tưởng hắn bị ma nhập, giương mắt ếch nhìn hắn bỏ đi.
Những ngày tiếp theo, Tranh Nhi bị thương ở chân không ra chợ bán cá, để Đường Ân thay cô từ đầu đến cuối, cũng may Hứa Mộ Nhiên biết cô bị thương nên không hoạnh họe, làm khó Đường Ân, còn có lòng sai người đến mua cá ủng hộ.
Chuyện này kéo dài đã lâu, ngày nào trong dinh thự của hắn cũng có cá ăn, không nhiều thì ít, khiến người trong dinh thự thấy mà ngán tận họng.
Thấm thoắt trôi qua hơn 10 ngày, vết thương hoàn toàn lành hẳn, số tiền Hứa Mộ Nhiên đưa cho cô không quá nhiều, nhưng xài chỉ để ăn không tiêu được bao nhiêu, ngoài dùng chúng cho việc ăn uống, cô còn dùng nó mua thuốc bôi vết thẹo.
Tranh Nhi nhớ rất rõ, Hứa Mộ Nhiên ghét nhất những vết thẹo, nếu để lần sau cô gặp lại hắn, nhìn thấy đầu gối cô để lại thẹo nhất định hắn sẽ kiếm chuyện với cô. Cho nên, bằng mọi giá, cô phải tìm cách không để hắn có cớ làm khó làm dễ cô.
Số tiền còn dư, Tranh Nhi dùng nó để thuê xe chở, vụ ngô đến rồi, bên ngoài Hàn Tuyên và Đường Ân đang bận rộn thu hoạch những quả ngon no tròn. Tranh Nhi cũng phải ra đó giúp một tay, công việc của cô rất nhàn rỗi, bẻ ngô bỏ vào rỗ.
” Anh hai à! Đầy rỗ rồi, mau chất lên xe đi! ” tiếng cô xa tít trong bụi ngô xanh ngắt.
” Được rồi, anh ra ngay! ” Hàn Tuyên vừa chạy vừa đáp lời Tranh Nhi.
Theo sau anh, Đường Ân cũng đến phụ, họ vác trên vai những rỗ ngô đầy ắp, hai người đàn ông khỏe mạnh, thay phiên chất những rỗ ngô lên xe. Cả ba đã phải dậy từ lúc trời còn chưa sáng, thu hoạch ngô để ra kịp phiên chợ buổi sáng.
Chất đầy xe, cả ba đều cùng nhau ra chợ, Tranh Nhi quen với việc buôn bán, không thể thiếu mặt cô, để khi có khách trả giá quá mức có cô có thể cãi lại họ.
Chiếc xe vừa dừng ở chỗ buôn bán, cả ba đang loay hoay dọn gian hàng, một người phụ nữ hay mua cá đến hỏi thăm ngay.
” Cô Hàn, hôm nay không bán cá sao? “
” Ah, dì à! Hôm nay cháu không ạ!
Vào vụ ngô rồi! Cháu bận lo cho xong vụ mùa ạ! ” Tranh Nhi cất tiếng mềm mỏng.
Người phụ nữ là khách quen, cô không dám làm phật lòng, Hàn Tuyên ở cạnh cũng thêm vào vài câu.
” Phải đó dì à! Bọn cháu bận vụ ngô!
Đợi vài ngày nữa xong mùa vụ, cháu sẽ bắt cá nhiều hơn, tặng cho dì mấy con luôn nhé! “
” Ây dô, mấy đứa này thật dễ thương mà!
Dọn hàng ra đi, dì mở hàng cho! ” người phụ nữ vui vẻ, sảng khoái mở hàng.
Cả ba còn chưa kịp bày bán, đã có người ủng hộ, khích lệ tinh thần làm việc, Hàn Tuyên leo lên thùng xe, chọn những quả ngô béo ú, đưa cho Tranh Nhi, bán cho người phụ nữ.
” Dì à, ngô cháu vừa mới hái xuống, còn rất tươi
Dì xem! ” Tranh Nhi lột nhẹ phần vỏ, để lộ những hạt ngô vàng óng ánh, mọng nước, cực kì hấp dẫn.
Người phụ nữ cười tươi rói, gật đầu tấm tắc khen.
” Đúng là tươi lắm! Nhìn là biết bọn cháu chăm sóc kĩ lưỡng
Lấy cho dì 20 trái nhé! Nhà dì đông con nít, về hấp hoặc nấu chè cho chúng ăn! “
” Dạ, có cho dì ngay đây ạ! “
Cô gái nhỏ mừng rỡ, nhanh tay nhanh chân bỏ ngô vào túi bóng, bán cho người phụ nữ. Chỉ vừa mới đây, đã có người mở hàng thuận lợi, cũng do Tranh Nhi ngày thường rất thân thiện, được người khác quý mến.
Ban đầu, những người ở đây không thích cô, vì cô từng là vợ lẽ của Đô đốc, họ dè bỉu cô rất nhiều, nhưng rồi thời gian tiếp xúc với cô, mới biết cô không phải hạng người xấu, nên ai cũng thay đổi cách nhìn, thường xuyên ủng hộ cô.
” Cháu cảm ơn dì nhé!
Dì ăn ngô thấy ngon như lời cháu nói thì quay lại ủng hộ cháu nhé! ” Tranh Nhi cầm số tiền vừa bán ngô, tươi cười tiễn khách.
Người phụ nữ kia cũng rất thân thiện, đáp lại cô vài lời, rồi đi ngay, Tranh Nhi quay lại với công việc, cùng Hàn Tuyên và Đường Ân dọn hàng.
Hôm nay bán ngô, có người mở hàng thuận lợi nên cả ba bán rất ổn, phần còn dư đem đến các cửa tiệm khác mời chào, bỏ mối. Cũng may có Tranh Nhi đi cùng, cô quen hết người trong chợ, nên ai cũng mua ủng hộ giúp cô.
Ngày đầu tiên thu hoạch, cả ba bán hết 3 lần xe tải nhỏ, đến tận chiều tối, họ gom lại gian hàng, chuẩn bị về nhà cho ngày mai.
Hứa Mộ Nhiên mọi khi luôn theo sát Tranh Nhi, hôm nay bỗng dưng không xuất hiện, làm lòng người phụ nữ dâng lên nghi hoặc, có khi nào cô còn chưa đến trả áo cho hắn, nên hắn giận không đeo bám ra đây?
Cô nghĩ đến đó, thấy mừng thầm, hắn từ bỏ cô càng mừng, nhưng ai mà ngờ, cô vừa nhắc đến hắn, cứ như âm hồn bất tán, xuất hiện ngay.
Hắn đứng ngay đầu ngỏ chợ, chĩa thẳng cặp mắt lạnh lẽo vào người Tranh Nhi, làm cô nuốt một ngụm nước bọt lo sợ, sợ hắn đến càm ràm cô, khỏe lại không chịu đến trả áo cho hắn.
” Đúng là xúi quẩy mà…
Biết thế không nghĩ đến hắn! ” Tranh Nhi làu bàu, mắng thầm.
Người đàn ông lãnh khốc kia, khiễng chân đi tới, còn chưa đến nơi, từ đằng xa vọng đến tiếng la hét rất quen thuộc, khiến ai cũng dõi mắt theo nơi phát ra tiếng la hét.
Trước mắt họ, Thương Lan, đại phu nhân cao ngạo ngày nào đang bị một đám đàn ông vây lấy, đánh đập không thương tiếc, còn nắm lấy tóc cô ta lôi đi.
Tranh Nhi chứng kiến không khỏi chưng hửng, nhìn sang Hứa Mộ Nhiên chẳng có biểu hiện gì khác, đứng đó khoanh hai tay trước, ngẩn mặt giương mắt hóng hớt như xem một vở kịch.
Lúc này, Đường Ân ở bên cạnh mới nhỏ tiếng kể cho Tranh Nhi nghe những chuyện gần đây, do cô bị thương ở nhà không biết, Thương Lan sau khi bị Hứa Mộ Nhiên đuổi ra khỏi Hứa gia, về lại nhà sống không yên thân, bị cha mẹ khinh rẻ, bán cô ta vào hộp đêm, cho đàn ông mua vui.
Mấy hôm trước, Thương Lan tiếp khách, làm bị thương một công tử nhà giàu, chân vốn có tật, còn đắc tội với kẻ khác, bị đầy đọa, cô ta chịu không nổi cảnh nhục nhã, bỏ trốn mấy nay.
Cảnh vừa rồi Tranh Nhi nhìn thấy, chính là cảnh Thương Lan bỏ trốn bị bắt về, phàm là gái hộp đêm, tự ý bỏ đi chắc chắn sẽ bị đánh đập đến chết, dù không chết thì cũng te tua.
Nghe lời Đường Ân kể xong, Tranh Nhi thương xót cho Thương Lan vô cùng, cũng một phần từ cô nên Thương Lan mới phải chịu cảnh tàn khốc như vậy.
” Buông tôi ra! Đừng! Á!!! ” tiếng la hét của Thương Lan vang vọng.
Những người xung quanh không một ai dám can ngăn, một phần vì không muốn lo chuyện bao đồng, một phần vì ai cũng thấy Hứa Mộ Nhiên đứng đó dõi theo.
Như thể, hắn đang ngấm ngầm ra lệnh, không ai được phép giúp đỡ người phụ nữ đáng thương kia.
Tranh Nhi xót xa, càng nghe tiếng hét, lòng càng không kiềm chế được, muốn chạy đến đó ngay liền bị Hàn Tuyên, bắt tay giữ lại.
” Tranh Nhi à!
Nhà chúng ta nghèo lắm, ba miệng ăn đã rất cực rồi
Huống chi…Thương Lan không ưa em…
Đừng xen vào! ” Hàn Tuyên lắc đầu lên tiếng nhắc nhở, nhìn sắc mặt em gái, anh hiểu cô định làm gì, không muốn cô mắc sai lầm, buộc anh phải nói rõ cho Tranh Nhi hiểu.
Tiếng la hét cứ thế dần nhỏ đi, Tranh Nhi tiếc nuối mãi mà quên mất sự có mặt của Hứa Mộ Nhiên, đang đứng ở đằng kia, nhìn cô chòng chọc, hắn sải bước tới chỗ cô ngay.
” Hồ ly nhỏ! ” tiếng hắn lạnh lẽo cất lên, đứng tồng ngồng ngay trước mặt Tranh Nhi.
” Hồ ly nhỏ, hồ ly nhỏ!
Tôi có tên đàng hoàng, anh đừng gọi cái tên khó nghe đó có được không? ” Tranh Nhi bất mãn.