Vi Vũ dùng thân mình ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của Lạc Kỳ lao vào bụi cỏ gai, cả người anh bị chúng ghim vào da thịt đau rát. Không gian yên ắng đến nghẹt thở, mặt của anh đã trắng bệch như tờ giấy vì đau nhưng vẫn không lộ ra chút biểu cảm gì. Cô vùi mặt vào lòng anh, sau khi ổn định mới bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng lúc nãy. Nếu như không có Vi Vũ lao ra ôm cô lăn vào trong, cô nhất định đã không toàn mạng với chiếc xe hơi đang chạy đến.
Lạc Kỳ ngước lên nhìn, cô không nghĩ rằng anh lại liều mạng gấp đôi mình như vậy. Nếu như không phải cô đang lăn tròn mà nằm bất động một chỗ, khi anh lao ra chắc chắn sẽ không thể mượn lực xoay của cô mà an toàn lăn vào trong lề. Nếu như chẳng may hai người đều không vào được bên trong, như vậy chẳng phải cô đã liên lụy anh rồi sao?
“Anh có biết mình đang làm gì không vậy? Vu Vi Vũ anh không sợ chết phải không?”
Cô mạnh miệng trách móc anh, nhưng trái tim lại bị sự hoảng sợ bao vây đến mức có lớn tiếng cũng trở nên run rẩy. Vi Vũ dìu Lạc Kỳ đứng dậy, nhưng cô từ trong xe chui ra khỏi cửa kính ngã xuống cũng mềm mình hết rồi. Anh bế xốc cô lên bước từ chỗ bụi cỏ gai sang phía bên này mặc dù tay đau rát. Đạo diễn nhìn hai người họ chỗ nào cũng là thương tích mà phát hoảng.
“Vu tổng! Cô Lý! Hai người đều bị thương hết rồi!”
“Dụng cụ y tế đâu mau mang ra đây! Hôm nay hủy không quay nữa!”
Người trong đoàn làm phim ráo riết chạy đi lấy bông gòn và thuốc sát trùng ra để giúp Vi Vũ và Lạc Kỳ rửa vết thương. Bọn họ có thể động vào cô, nhưng đương nhiên không dám động vào cơ thể của anh. Áo sơ mi trắng trước ngực bị dính máu, là lúc lăn sang cọ xát với mặt đường cùng với việc bị gai đâm mà thành. Hai tay Vi Vũ vì chịu lực đỡ lấy bụi gai không cho chúng ghim vào lưng của Lạc Kỳ mà cũng toàn là máu. Cô nhìn anh như vậy, vừa tự trách lại vừa thấy khó chịu.
“Anh để bọn họ rửa vết thương đi! Đừng để lâu như thế, sẽ nhiễm trùng đấy!”
Vi Vũ lắc đầu.
“Không cần. Tôi không có thói quen để người lạ chạm vào cơ thể mình.”
“Anh…”
Lạc Kỳ nói không được với anh nữa, chỉ biết cứng họng mà nhìn. Cô nhìn Vi Vũ, còn anh thì đang nhìn hai lòng bàn tay mình bị gai đâm chảy máu. Dù sao cũng là anh cứu cô mới thành ra như vậy, cô không thể trơ mắt ra mà nhìn. Lấy bông gòn và thuốc đến, Lạc Kỳ ngồi xuống bên cạnh rồi nói với Vi Vũ.
“Vậy thì tôi chạm. Như vậy chắc được chứ?”
Mọi người trong đoàn làm phim không ai dám làm phiền họ nói chuyện nên cũng dần tản ra, bọn họ người thì dọn dẹp đạo cụ, người thì đến chỗ chiếc xe xem thế nào. Vi Vũ nhìn Lạc Kỳ, khoé môi hơi cong lên như đang cười.
“Em là ngoại lệ.”
Cô lườm anh một cái, nhìn hai tay anh đưa ra vẫn còn có vài cái gai nhỏ trên đó mà trong lòng khó chịu. Từ sau khi quen biết anh, nhất là lúc bắt đầu được anh đào tạo trở thành diễn viên chuyên nghiệp và ở bên cạnh anh, cô hầu như không bao giờ phải chịu thiệt thòi. Vi Vũ rất tốt. Mặc dù ngoài mặt đôi khi anh rất hay trêu chọc cô, rất hay nói mấy câu thể hiện sự trăng hoa nhưng chỉ là hình thức. Lạc Kỳ đổ thuốc lên trực tiếp vết thương của Vi Vũ, còn nhẹ nhàng nói.
“Hơi đau một chút! Nhưng sẽ không bị nhiễm trùng.”
Cô cẩn thận chấm bông gòn lau sạch máu, sau đó chấm vào những chỗ bị gai nhọn đâm phải. Vụ việc lầm này chắc hẳn không dừng lại ở việc cả hai thoát chết, vì đạo diễn đã phát hiện ra phanh xe bị đứt. Ông ta đi vào, lại làm gián đoạn không gian riêng tư giữa Vi Vũ và Lạc Kỳ.
“Vu tổng! Tôi vừa phát hiện ra phanh xe đạo cụ là bị cắt đứt, vết cắt rất rõ ràng.”
“Cắt phanh sao?”
Lạc Kỳ nhíu mày, trước khi diễn ra cảnh quay này thì người trong đoàn làm phim đã kiểm tra rất kĩ mới tiến hành. Điều này khiến cô nghi ngờ, liệu có phải Hạ Giai Giai để bụng chuyện cô ra tay lần trước nên mới tính kế hãm hại hay không? Nhưng nghi ngờ cũng chỉ là trong suy nghĩ, không bằng không chứng cô cũng không làm gì động đến cô ta được. Lạc Kỳ đứng dậy, lúc nãy vì xảy ra quá nhiều va chạm nên bắt đầu thấy choáng.
“Làm sao vậy?”
Vi Vũ đứng dậy vội đưa tay ra giữ thăng bằng giúp cô, nhưng cô lại lắc đầu.
“Không sao.”
Đạo diễn biết, sau vụ việc lần này ông ta thế nào cũng bị anh trách tội, chẳng qua là vì ở đây nhiều người nên anh không lên tiếng. Vi Vũ trước giờ hành sự rất biết chừng mực, những chuyện không nên làm lớn nhất định sẽ chẳng khiến ai phải khó xử. Hơn nữa việc này là ngoài ý muốn, đạo diễn cũng chỉ là người vô tội. Anh lái xe đưa Lạc Kỳ về nhà, xe dừng lại trước cổng thì cô đã muốn tự mình vào trong, nhưng bị anh ngăn lại.
“Đợi một lát! Tôi bế em vào!”
“Không cần đâu. Tôi còn tự mình đi được, anh cũng bị thương rồi làm sao mà bế?”
Vi Vũ trầm mặc.
“Không bế được thì dìu! Em nên ngoan một chút, đừng có chuyện gì cũng làm theo ý của mình nữa!”
Lạc Kỳ không nói được gì. Cũng tại cô không chịu nghe lời anh để diễn viên vào đóng thế vào nên mới xảy ra cớ sự này. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu là cascadeur cũng chưa chắc gì đã có cách thoát thân khác ngoài cách chui đầu qua cửa kính xe. Ngoan ngoãn để Vi Vũ dìu mình vào trong nhà, Lạc Kỳ sau khi ngồi xuống ghế mới có thể nói được câu mà mình vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Xin lỗi! Làm liên lụy đến anh nên mới ra nông nỗi này!”
Vi Vũ đặt ly nước và thuốc xuống bàn ngay trước mặt cô rồi ngồi đối diện. Anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.
“Tôi nghe nhầm sao? Em đang xin lỗi?”
Lạc Kỳ uống thuốc xong thì nhìn anh nhăn mày.
“Tôi đang nghiêm túc đấy! Nếu không có anh thì tôi đã không toàn thây ngồi ở đây rồi.”
“Chỉ xin lỗi thôi thì có thiếu thành ý quá không?”
“Vậy anh muốn thế nào?”
Vi Vũ hơi khom người đến đặt hai tay mình lên bàn, nhìn cô cong khoé môi.
“Lên phòng mới nhìn thấy được.”