“Tôi không có ý đó.”
Lạc Kỳ bối rối, lại một lần nữa cô cảm thấy mình đang bị Vi Vũ dồn vào chân tường. Cô không thể xác định rõ trái tim mình đang hướng về điều gì, nhưng chắc chắn rằng cũng không thể sống thiếu anh. Có điều, nếu như khẳng định đó là tình yêu thì cũng không hẳn là thế.
Anh cũng không có ý định ép buộc cô. Dù sao thì lời thật lòng mới là lời mà anh muốn nghe từ cô nhất. Vi Vũ quay lưng, lấy hộp quà mà khi nãy cô tặng một lần nữa mở ra xem.
“Tuần sau tôi sẽ đến Nam Kinh.”
“Nam Kinh? Anh đến đó làm gì?”
Vi Vũ tự mình đeo chiếc đồng hồ mà Lạc Kỳ tặng vào tay, quả thật rất đẹp. Anh nhìn cô cong môi cười.
“Làm chuyện chính nghĩa.”
Cô từ đầu đến cuối vẫn không hiểu nổi anh đang nói về vấn đề gì. Suốt cuộc trò chuyện, kể từ khi nhắc đến Vu Vi Khởi thì anh đã như vậy. Lần trước cô vô tình nghe anh nói chuyện với Hạ Duy, bảo rằng việc ở Vô Tích vẫn chưa sắp xếp ổn thoả. Bây giờ anh lại đến Nam Kinh, không lẽ muốn bỏ cô ở lại cái dinh thự rộng lớn này?
Lạc Kỳ nhíu mày.
“Anh nói gì tôi không hiểu? Chuyện chính nghĩa là sao?”
Vi Vũ bước đến gần cô hơn một chút, sau đó đưa tay ra chạm lên gò má của cô vuốt ve.
“Cảm ơn em vì món quà. Hi vọng sau khi em sắp xếp công việc xong có thể đến Nam Kinh cùng tôi.”
“Có lẽ tôi sẽ đến sau, vì tôi vẫn còn vài cuộc hẹn chưa thể sắp xếp.”
Anh gật đầu, buông tay ra rồi lại cho hai tay vào túi quần.
“Cũng được. Địa chỉ nhà mới tôi sẽ cho người gửi định vị.”
Nhà mới? Trước đây khi đi cùng mình đến Thượng Hải làm phim, vì bộ phim đó dài tập mà anh ta đã mua hẳn một căn dinh thự ở đó. Sau khi đóng máy xong thì căn nhà đó cũng để trống không cho ai ở. Mà cũng đúng. Nhà của Vu Vi Vũ có giá cao gấp 10 lần so với một căn nhà bình thường, nội thất toàn là hàng nhập, làm sao mà để người ta tùy tiện động vào chứ? Có điều… Anh ta đột nhiên nói mình muốn đến Nam Kinh làm việc chính nghĩa còn sẽ ở đó mua nhà. Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Lạc Kỳ ngạc nhiên.
“Anh lại mua nhà sao?”
“Đi tới đi lui thì bất tiện lắm! Mua nhà rồi thì chỉ cần ở một chỗ, không phải sao?”
Còn hai ngày nữa là Vi Vũ đã lên đường đến Nam Kinh. Cách đây vài hôm sau khi Hạ Duy báo tin Vu Vi Khởi đã đến đó sống, anh vừa phát hiện ra một bí mật khá thú vị. Một người vừa từ Las Vegas trở về sau mấy chục năm, lại quen được khá nhiều mối làm ăn có uy tín. Anh ta xưa giờ nổi tiếng ăn chơi, có kinh doanh cũng chỉ toàn kinh doanh đến các lĩnh vực quen thuộc như sòng bài, trường đua ngựa.
Sau khi về Thường Châu, anh ta lại đột nhiên rẽ hướng muốn mở một viện bảo tàng để triển lãm. Điều này chẳng phải quá bất bình thường sao?
“Vu tổng! Đám người qua lại với Vu Vi Khởi, trong đó có một người tên là Giang, ông ta là trùm buôn hàng cấm ở khu vực Nam Kinh.”
Vi Vũ nhíu mày, gương mặt lộ ra vẻ đăm chiêu.
“Buôn hàng cấm?”
“Dạ phải. Ở khu vực Nam Kinh không ai là không biết, hơn nữa ông ta còn có người bảo kê nên hành động rất lộ liễu, không biết sợ ai.”
Vu Vi Khởi. Anh lại còn dấn thân vào con đường tội lỗi này nữa sao?
Ở Nam Kinh, việc tìm ra một người buôn hàng cấm không phải chuyện khó, vì ở đó đa phần là những người có máu mặt. Hàng sau khi được kiểm tra chất lượng, sẽ được đưa sang biên giới bằng đường biển. Một người đã quá rõ về thói ăn chơi như Vu Vi Khởi, đi vào con đường này cũng phải hiểu rõ, chỉ cần sai một bước là hỏng cả tương lai.
Vi Vũ trầm ngâm. Anh vẫn còn nhớ trước đây khi cha mình đang hấp hối, Vu Vi Khởi vẫn không kịp có mặt để tiễn đưa. Ông ấy trước khi nhắm mắt, chỉ mong rằng tình cảm anh em giữa anh và anh ta có thể hàn gắn. Ông ấy biết rõ, Vi Vũ sẽ thành công vì sự cầu tiến của bản thân nên luôn nhờ vả anh, nhất định đừng để anh mình vào con đường tội lỗi.
Lời mà cha đã nói, lẽ ra tôi nên nói với anh sớm hơn mới phải.
Đến ngày sang Nam Kinh.
Vi Vũ dậy từ rất sớm để chuẩn bị hành lý, nhưng anh không đem nhiều quần áo mà chủ yếu là các thiết bị và tài liệu để làm việc. Ban đầu dự tính sẽ không làm Lạc Kỳ thức giấc, vậy mà cô lại thức cùng lúc với anh.
“Cần tôi giúp không?”
“Hôm nay không đi làm, sao không ngủ thêm?”
Cô ngồi trên giường, nhìn Vi Vũ đang chuẩn bị hành lý. Không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy vừa bồn chồn vừa khó chịu. Chợt nhớ đến có một lần, Vi Vũ đã từng hỏi nếu như một ngày nào đó anh biến mất, cô sẽ như thế nào? Câu hỏi này tưởng chừng như đã đi vào quên lãng, không hiểu sao ngay thời điểm này lại hiện về trong tân trí của cô.
Rốt cuộc thì chuyện chính nghĩa mà anh nói, có nguy hiểm không?
“Tôi hỏi này, chuyện chính nghĩa mà anh nói là gì vậy? Tôi biết được không?”
Vi Vũ vẫn đang sắp xếp lại đồ đạc cho gọn gàng vào trong va li, chậm rãi nói.
“Chuyện này không thể nói hết một lần được.”
Lạc Kỳ chớp mắt, chăm chú nhìn anh đang loay hoay với đống quần áo.
“Có nguy hiểm không?”
Anh vừa cho được vài cái áo vào trong, nghe cô hỏi như vậy liền dừng lại ngước lên nhìn. Cô không kịp thay đổi trạng thái, nên mắt của hai người giao nhau. Vi Vũ còn nhớ trước đây lúc Lạc Kỳ mới vào nghề, khi ấy cô đóng bộ phim thứ hai của mình và có một phân cảnh mạo hiểm. Cô đã từng nói, mỗi khi cảm thấy tâm trạng không tốt hoặc quá lo lắng, tay cô sẽ tự động run lên, phải tìm thứ gì đó nắm thật chặt để kiểm soát.
Lúc này mặc dù Lạc Kỳ đã giấu tay mình dưới lớp chăn, nhưng anh cũng có thể dễ dàng nhìn ra nó đang run rẩy. Và cô đang lo lắng. Vi Vũ khẽ cười.
“Sao vậy? Sợ tôi sẽ hi sinh khi làm nhiệm vụ à?”
Cô khó hiểu, lại mang thêm chút cảm giác bực bội.
“Nhiệm vụ gì? Hi sinh gì? Anh nói rõ hơn được không? Từ đầu đến cuối anh cứ mơ hồ như vậy tôi không hiểu gì cả. Chuyện này nghiêm trọng đến mức nào mà không thể nói?”
Vi Vũ mặc dù không biểu hiện ra cảm xúc gì ngoài ánh mắt ngập ý cười, nhưng trong lòng lại có những tia sáng len lỏi. Anh đưa tay ra xoa đầu cô, nheo mắt lại.
“Ngốc quá! Em nghĩ tôi sẽ chết được sao? Tôi vẫn còn chưa có được em mà?”
…