Hợp Đồng Làm Vợ Kế

Chương 20: Khuyết tật và cái tát oan uổng!



Còn bốn ngày nữa mới bắt đầu đi du lịch ở Landy. Tiết Nhiên Ly chưa từng đi du lịch xa xỉ, quần áo cũng chẳng có để mặc.

Tiết Nhiên Ly mở ví tiền riêng ra, nhìn mấy tấm thẻ mà Chu Hồng Ngân cho, cô phấn khởi nảy ý định đi mua sắm.

Đúng lúc, vì không muốn để Mã Du một mình ở nhà, cô làm nũng với cậu để dẫn cậu theo đi mua sắm với cô. Sẵn dịp mua thêm cho cậu vài bộ quần áo mặc ở nhà.

Cả hai nhìn chỉ như là chị em thân thiết vậy. Tiết Nhiên Ly đẩy cậu vào khu mua sắm cho trẻ em trước. Cô cẩn thận thay đồ và thử cho cậu mấy bộ quần áo theo phong cách hoạt hình.

Áo dính liền với nón tai gấu, chiếc quần ở phía sau đính thêm cái đuôi tròn nhỏ màu nâu nhạt.

Mã Du chỉ ngồi im thôi nhìn cũng đáng yêu. Tiết Nhiên Ly yêu thích thử cho cậu mấy bộ quần áo, sau đó lại hào phóng ting ting thanh toán tiền sản phẩm.

Tiếp đến là mua quần áo cho cô. Tiết Nhiên Ly đi dạo vài vòng, cô đi thử đồ rồi đi ra cho Mã Du xem, chỉ là không chắc mắt nhìn của trẻ con có tốt hay không.

Mã Du nhìn trầm ngâm, vẻ mặt đầy phân vân chọn lựa. Cậu nhìn Tiết Nhiên Ly quay trái quay phải, chớp mắt mặc bộ này, ngáp miệng lại thấy mặc sang bộ khác.

Đợi thử xong một lượt nhiều bộ, Tiết Nhiên Ly cầm hết đem ra cho Mã Du quyết định. Cậu bé ngơ ngơ đưa tay giữa không trung.

Có vẻ rất phân vân khó lựa chọn.

Tiết Nhiên Ly ngồi chờ đợi, không hề có ý hối thúc cậu, cô muốn cậu từ từ đưa ra sự lựa chọn của mình. Chừng 5 phút sau mới chọn xong.

Nhìn ba bộ đồ cậu chọn, Tiết Nhiên Ly gật đầu vui vẻ. Quả nhiên con nít có mắt nhìn hơn người lớn, đa phần toàn chọn trúng những món đồ đẹp đẽ và rực rỡ.

Cái váy đầu tiên Mã Du chọn rất thích hợp với dáng người gầy ốm của cô. Váy dài màu xanh da trời, chiều cao ngang cỡ đầu gối, cổ áo là thuộc vai xệ, xung quanh may thêm viền tơ lụa bồng bềnh. Rất hợp cho việc đi biển.

Hai bộ còn lại thì một bộ nhìn năng động, thoải mái, bộ cuối là chiếc áo babydoll xinh xắn, kết hợp với váy kaki màu be nhạt.

Tiết Nhiên Ly vui vẻ cúi người hôn lên má cậu vài cái. Trẻ con quả nhiên đáng yêu hết phần thiên hạ.

Hai người lựa đồ đã mệt, Tiết Nhiên Ly đẩy Mã Du đến quán nước nằm ngay trong trung tâm thương mại.

Lựa chọn vị trí ngồi tốt, Tiết Nhiên Ly kéo ghế của quán ra, cô đẩy xe lăn vào chỗ trống đó.

Còn cô thì xung phong xếp hàng đi mua nước.

– Mã Du, sao con lại ở đây?

Không nghĩ tới Bình Nhu cũng đi tới đây, kế bên cô ta là một cậu nhóc tuổi chỉ cỡ 6. Vẻ mặt ngang ngược không xem ai ra gì.

– Tên què này bà quen à?

Nhóc con 6 tuổi nói cộc lốc với Bình Nhu. Nét mặt cô ta khó chịu, nhưng miệng vẫn nhoẻn lên cười nói:

– Là con của bạn dì. Dương Minh à, chúng ta mau đi thôi.

Bình Nhu vội vàng lôi kéo Dương Minh đi. Nhưng Dương Minh vùng tay vẫy ra. Thằng nhóc đi tới gần Mã Du, tay chỉ vào chân cậu rồi khoái trí đùa giỡn:

– Này, đã què như thế, sao không ở nhà đi, mà ra ngoài làm gì. Mà này, cậu là con trai của mụ ta có phải không?

Dương Minh chỉ tay vào người Bình Nhu. Cô ta tức giận hơi lớn tiếng:

– Dì không có con trai lớn như vậy, mà con không được nói chuyện hỗn với dì, dì là mẹ con đó.

– Im đi, bà chỉ là kẻ giật chồng người khác mà thôi.

Dương Minh giở tính trẻ con quát lớn, cậu ta giận cá chém thớt chuyển sang Mã Du. Tay to mập mạp kéo Mã Du ra khỏi xe lăn.

Mã Du nhỏ bé bị đẩy ngã xuống đất, lòng bàn tay xước nhẹ nhưng chẳng khóc lên tiếng nào. Dương Minh thấy kỳ quái, chân đá đá vào người Mã Du rồi nói:

– Ê, mày bị câm hả?

– Thằng nhóc đó bị câm đấy, thôi chúng ta mau rời đi nhanh, cha con đang đợi đó.

Bình Nhu cố sức kéo Dương Minh rời đi. Cô ta sợ lát nữa Mã Thiệu Huy sẽ xuất hiện, như vậy mọi kế hoạch của cô ta phải đổ sông đổ biển hết.

Nhưng không nghĩ tới, cái tên nhóc Dương Minh này khoẻ vô cùng, một lớn một nhỏ giằng co gây ra tiếng động lớn.

Khách hàng ngồi xung quanh xì xầm to nhỏ. Người ta thấy có cậu bé bị khuyết tật ngồi bệt dưới sàn, vẻ mặt xót thương nhưng chẳng ai chịu đi tới để giúp đỡ.

Nghe tiếng động lớn nhỏ khác nhau, Tiết Nhiên Ly đang đứng xếp hàng ở góc khuất khác nên không nhìn rõ mọi chuyện, bên tai chỉ nghe ồn ào, bất giác trong lòng đánh lên tia cảnh báo.

Cô vội xoay người tách ra khỏi hàng xếp và chạy đến chỗ Mã Du. Đập ngay vào mặt cô là việc thằng bé đang bị bắt nạt.

Tiết Nhiên Ly chạy lao tới dỗ dành Mã Du. Cô bế bé lên tay, Mã Du như được chống lưng, cậu gục đầu lên bả vai cô, miệng mếu máo khóc, cả người nấc lên nghẹn ngào, nhưng âm thanh từ cuống họng vẫn không chịu phát ra, cứ thế mà khóc thầm lặng.

Tiết Nhiên Ly nhíu mày nhìn Bình Nhu hỏi:

– Chị Nhu, đã xảy ra chuyện gì vậy. Tại sao chị không bế Du Du lên? Thằng bé là….

– Im mồm.

Bình Nhu vội vàng chạy tới tát vào mặt Tiết Nhiên Ly một cái. Cô ta sợ hãi run người rồi dùng sức kéo mạnh Dương Minh đi.

Dương Minh không chịu muốn đứng im, lần này Bình Nhu không nhân nhượng, cô ta bấm móng tay vào thịt Dương Minh rồi thô bạo kéo đi.

Tiết Nhiên Ly ngớ người chưa kịp hiểu vấn đề. Tai thầm nghe tiếng nức nở của Mã Du, cô nhanh chóng quên đi cái tát oan uổng đó, vội vàng vuốt nhẹ lưng Mã Du.

Ngồi lại trên ghế, Mã Du ngồi vào lòng Tiết Nhiên Ly, cô kiểm tra vết thương trên tay cậu, lòng bàn tay non mềm bị xước khá nhiều, vết máu lẫn vào ít bụi cát dưới đất.

Sợ bị nhiễm trùng nặng, Tiết Nhiên Ly gấp rút đưa cậu đến bệnh viện, vừa ở trên xe taxi vừa gọi điện cho Mã Thiệu Huy.

Gọi mãi vẫn chẳng nghe máy. Tiết Nhiên Ly đành buông điện thoại xuống, trước tiên vẫn nên an ủi Mã Du trước đã.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.