Sắc trời dần mát mẻ, cuối giờ chiều khoảng chừng 17 giờ. Tiết Nhiên thay chiếc váy maxi dài ngang bắp chân, cô khoác thêm cái khoác len mỏng, cả bộ váy làm cô trông mềm mại hơn rất nhiều.
Tiết Nhiên Ly chuẩn bị rời đi, Mã Thiệu Huy từ sớm giờ luôn ngồi làm việc ngay ghế mây gần ban công, anh đưa mắt nhìn cô sắp ra ngoài.
Anh vội lên tiếng hỏi:
– Cô tính đi đâu vậy?
– Em muốn đi dạo bãi biển. Sẵn vừa lúc ngắm hoàng hôn ạ.
Mã Thiệu Huy đóng xấp tài liệu lại, anh đứng dậy đem theo cái khoác sơ mi trắng mỏng. Chân dài thẳng tắp bước đi đến cạnh Tiết Nhiên Ly.
Cô chớp mắt nhìn anh, muốn hỏi nhưng sợ anh trách cô nhiều chuyện.
– Còn chờ gì nữa? Mau đi nhanh!
Mã Thiệu Huy đã bước ra ngoài cửa, lúc quay sang bên cạnh lại chẳng thấy ai, anh nhìn phía sau thì thấy Tiết Nhiên Ly vẫn đứng im một chỗ.
Lên tiếng hối thúc làm cho Tiết Nhiên Ly giật mình. Cô nhận thức nhanh chóng, bước chân vội vàng chạy tới cạnh anh. Vừa đến lại bị anh la rầy:
– Mang thai mà còn chạy nhanh như vậy làm gì.
– A, em xin lỗi.
Tiết Nhiên Ly cứ thế ngu ngơ, anh nói gì cũng dạ dạ vâng vâng.
Hai người bước đi không đều nhau, người chậm người nhanh. Chủ yếu là vì chân Mã Thiệu Huy dài hơn Tiết Nhiên Ly cả khúc.
Tiết Nhiên Ly cũng lắng nghe lời anh, vì mang thai nên đi càng chậm rãi hơn. Mã Thiệu Huy khó chịu nhưng không thể nói ra, anh cũng dần thả chậm tốc độ lại, đến khi cả hai cùng đi song song với nhau.
Ra đến bãi biển, ánh sáng đỏ cam phủ đầy bầu trời. Bãi cát vàng lấp lánh hoà chung với mực nước biển trong xanh.
Tiết Nhiên Ly wow một tiếng, vẻ mặt mê say và thích thú đi nghịch nước biển. Dòng nước lạnh xâm nhập qua lớp da trắng trẻo nhưng khô ráp của cô.
Cô vui vẻ cười vui tươi, hai mắt nhíu lại với nhau, hàm răng trắng nhỏ lộ ra bên ngoài. Khuôn mặt nhỏ xinh xắn, gần đây tẩm bổ nhiều nên hai má có chút thịt núng nính.
Mã Thiệu Huy im lặng nhìn từng hành động đùa nghịch trẻ con của cô. Anh đứng cách xa cô và bờ 5 mét. Hai tay đút túi quần jean đùi ngang gối, thân người cao ngồng, lưng thẳng đứng.
Nhiều chị gái đi ngang qua nhìn mê mẩn. Họ can đảm chủ động lại gần bắt chuyện với anh, sau đó xin số điện thoại làm quen.
Mã Thiệu Huy nhíu mày, anh nhìn về phía bờ biển, thấy Tiết Nhiên Ly cứ chăm chú chơi đắp cát, anh dùng giọng nói cực lớn kêu lên:
– Nhiên Ly, mau lại đây.
Nghe tiếng gọi tên thân thuộc, Tiết Nhiên Ly bất động vài giây, đợi Mã Thiệu Huy gọi lần hai cô mới chắc chắn chính mình không có nghe lầm.
– Nhiên Ly!
Tiết Nhiên Ly phủi váy đứng dậy, cô xoay đầu nhìn về phía anh, tự dưng thấy xung quanh có tận ba, bốn cô gái đứng cùng.
Cô nhanh nhạy hiểu vấn đề, vội nhanh chân đi tới, tay choàng vào cánh tay anh, đầu tựa lên bắp vai, cô nũng nịu nói:
– Chồng à, con đói bụng rồi.
Vừa nói tay vừa xoa bụng. Cố tính thể hiện động tác cực kỳ rõ ràng trước mặt mấy chị gái mặc bikini sexy kia.
Mã Thiệu Huy phối hợp diễn ăn ý. Anh xoa bụng cô, môi nâng lên cười nói:
– Vậy chúng ta mau đi thôi.
Anh ôm cô rời đi, mấy cô gái kia biết điều ngại ngùng mà rời đi nhanh chóng.
Đi được đoạn khá xa, Tiết Nhiên Ly vội tách mình ra khỏi anh. Cô sợ anh sẽ chán ghét cô thêm, và cô sẽ lại bị cuốn vào vòng xoáy ấm áp mà anh đang tạo ra, cô không muốn chính mình tự hiểu lầm.
Hơi ấm từ tay anh xoa lên bụng cô, cô vẫn cảm nhận rất rõ, một tia tham lam len lỏi trong lòng, cô đưa tay lên lén lút đặt lên chỗ anh vừa xoa, bản thân chỉ muốn giữ lại chút hơi ấm anh trao.
Mã Thiệu Huy thấy cô cách mình cũng chẳng nói gì. Anh ho một tiếng, nói:
– Tới giờ rồi, đi ăn tối thôi.
– Vâng ạ….
Tiết Nhiên Ly nghe lời đi theo anh. Vùng biển nên đặc biệt có hải sản rất nhiều. Tiết Nhiên Ly ăn thử con tôm hùm nhỏ. Lại ăn chút cá nướng. May thật, nhiều lần chị Vân nấu kỹ đồ hải sản cho cô ăn, nhưng cô vẫn luôn nghe thấy mùi tanh. Mỗi lần ăn là mỗi lần bị nghén, mệt mỏi đến mức chẳng còn hứng thú ăn tiếp.
Nhưng ở đây đồ ăn lại không nghe thấy mùi, đã thế còn có hương vị tươi mới vô cùng.
Ngồi ăn cơm cùng nhau, Tiết Nhiên Ly cứ tưởng hai bên sẽ mang bầu không khí tĩnh lặng đến cuối buổi.
Có lẽ Mã Thiệu Huy là doanh nhân, anh luôn biết cách bắt đầu cuộc thảo luận.
Anh nói:
– Hải sản này là vừa được bắt lên. Vị của nó tươi mát, ăn vô ngọt và chắc thịt.
– Quả nhiên như em nghĩ, bữa ăn này rất ngon miệng.
– Ăn nhiều vào.
Mã Thiệu Huy gấp cho cô thêm hai phần thịt tôm bự. Tiết Nhiên Ly chẳng ngần ngại mà ăn nó.
Ăn đến khi bụng căng to, Tiết Nhiên Ly dừng nĩa. Dùng khăn ướt lau miệng, mắt cô đưa lên nhìn người đối diện. Phát hiện anh khoanh tay, lưng ngả ra lưng ghế, đôi mắt anh chăm chú nhìn từng hành động của mình.
Cô hơi bất ngờ, cả người căng thẳng, lưng thẳng lên nhìn anh.
– Có chuyện gì sao?
Lặng thinh hai giây, Mã Thiệu Huy lắc nhẹ đầu. Anh đứng dậy đi tới cạnh chỗ cô ngồi, bàn tay lịch thiệp nâng đỡ cô đứng lên.
Tiết Nhiên Ly cười mỉm thuận theo anh.
Trở về phòng ngủ, Mã Thiệu Huy không bước vào, anh ngập ngừng nói:
– Cô… Đi ngủ trước đi… Tôi còn có việc.
Tiết Nhiên Ly gật đầu, dẫu sao bản thân cũng chẳng có tư cách gì mà xen vào việc riêng của anh.
Đợi cô đóng cửa đi vào phòng, lúc này Mã Thiệu Huy mới bước chân vội vàng chạy đi.
Mới nãy anh có nhận được tin nhắn từ điện thoại. Là Bình Nhu nhắn cho anh. Cô ta nói mình đang có mặt ở Landy, vô tình ở sân bay bị lạc mất hành lý, cô ta sợ hãi không có ai nương tựa. Nhưng nhớ ra anh đang công tác ở đây nên sẵn tiện liên lạc giúp đỡ.
Mã Thiệu Huy sợ Tiết Nhiên Ly sẽ hiểu lầm về nhân cách đàn ông của mình. Anh dự định làm lơ đi tin nhắn của Bình Nhu.
Chỉ là cô ta cao tay hơn rất nhiều. Cô ta nhắn:” Anh sẽ bỏ rơi em sao? Hạo Niên đã mất, không ai có thể đến cạnh em. Là do anh, anh nhớ chứ…?”
Cái tên Hạo Niên luôn là nỗi ám ảnh của Mã Thiệu Huy. Cái chết của anh ta ít nhiều cũng có liên quan đến Mã Thiệu Huy.
Bình Nhu chạm đúng điểm nhạy cảm của anh, anh bất đắc dĩ phải đi tìm cô ta.
Anh xin trời đất chứng giám, tình yêu anh dành cho Bình Nhu chẳng còn là ngây ngô như thuở ban đầu, tất cả đều là vì trách nhiệm, giữa hai người còn có đứa con trai là Mã Du.