Bà chủ quán hoành thánh nhìn mặt của đôi nam thanh nữ tú, nhìn thấy hơi quen thuộc, lời nói ngập ngừng, tỏ ý không xác định rõ:
– Hai đứa có phải là hai anh em hàng xóm ngày xưa không?
– Dạ vâng, là tụi con đây ạ.
Tiết Nhiên Ly xòe hai bàn tay ôm má, bộ dáng đáng yêu nói chuyện với bà chủ. Bà chủ giờ cũng đã có tuổi. Mắt mờ phải đeo kính lão, dáng người còng lưng, bước đi chậm chạp.
Không ngờ nhìn tuổi già sức yếu thế thôi, vậy mà vẫn có thể nhớ ra được bọn cô. Tiết Nhiên Ly âm thầm khán phục bà ấy, tại sao đều bị lão hoá, nhưng chỉ có cô lại mất dần đi trí nhớ….
Mã Thiệu Huy cười với bà chủ, anh không nhìn kỹ trạng thái mơ màng của Tiết Nhiên Ly.
Không cần thực đơn, anh chuẩn bị gọi món ruột, bất ngờ Tiết Nhiên Ly kịp thời cản lại. Cô dùng giọng nói ngọt ngào của mình mà lên tiếng thật vang dội:
– Bà chủ, cho con hai bát hoành thánh ạ.
– Được, có ngay đây!
Giọng bà run rẩy, môi cong cười vì nhớ tới lúc trước. Cô bé đáng yêu ngày nào giờ đã trưởng thành xinh đẹp. Còn anh trai nhỏ thì cũng đã ra dáng đàn ông chững chạc.
Lúc mang hai bát hoành thánh ra, con trai của bà tới phụ giúp. Được mẹ dặn dò, anh trai ấy đưa riêng cho Tiết Nhiên Ly bát đặc biệt.
Khỏi cần hỏi cũng rõ, đây là bát được đặc cách thêm một cái bánh nhân hải sản.
Theo quy tắc cũ, chia đều hai bên. Tiết Nhiên Ly múc nửa cái sang bát của Mã Thiệu Huy. Anh cười không nói gì. Chỉ cúi đầu ăn ngay cái bánh đó. Vị nhân hải sản đầy ụ, hương vị thanh ngọt không tanh. Vẫn như xưa chẳng đổi gì.
Cả hai im lặng ăn đến hết. Lúc trở về nhà, Tiết Nhiên Ly còn cố ý mua thêm phần nhỏ cho Mã Du.
Vừa về đến nhà, phía bên trong vang ra tiếng khóc dữ dội của Mã Du. Hai người hốt hoảng lật đật chạy vào trong.
Mã Du nằm bệt dưới sàn, cả người vùng vẫy không chịu để Bình Nhu ôm lấy. Chị Vân đứng kế bên cũng bối rối không kém. Dưới sàn nhà xung quanh đều là mảnh vỡ của điện thoại bàn và điện thoại di động.
Mã Thiệu Huy chạy tới đẩy Bình Nhu ra khỏi con trai mình. Tiết Nhiên Ly bế cậu vào lòng. Cô dỗ dành vuốt cái lưng nhỏ. Tiếng khóc của Mã Du dần dần nhỏ đi, cho đến khi vùi vào ngực Tiết Nhiên Ly mà thút thít.
Nhìn con trai đáng thương của mình đang vật vã dưới đất. Mã Thiệu Huy cáu gắt đẩy Bình Nhu, anh hung hăng mắng:
– Cô đang làm cái trò gì vậy hả?
Tiếng quát rất to, ai nấy ở đây đều giật mình theo. Tiết Nhiên Ly đưa Mã Du sang cho chị Vân, nhưng thằng bé không muốn, cứ ghì chặt vào áo quần của cô.
– Em bế thằng bé vào phòng trước.
Tiết Nhiên Ly hướng ánh mắt tới Mã Thiệu Huy, anh gật đầu đồng ý. Cô vội đưa cậu vào phòng. Xe lăn thì được chị Vân đẩy ở phía sau.
Đợi tất cả đi hết, Mã Thiệu Huy chống tay bên hông, anh đi tới đi lui giữa nhà, vẻ mặt căm phẫn nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất.
Bình Nhu che mặt khóc, hai vai run rẩy. Mã Thiệu Huy nhìn mà tức điên:
– Đừng có giả vờ nữa. Nói đi rốt cuộc là chuyện gì đây.
– Em… Thật ra…
– Nói nhanh!
Bình Nhu bị to tiếng mà oà khóc. Cô ta quỳ gối dưới chân anh, bàn tay trắng nõn níu kéo ống quần.
– Em nhớ con, em chỉ muốn ở bên thằng bé mà thôi.
Nực cười, nhìn dáng vẻ cự tuyệt của thằng bé, chắc chắn do cô ta cưỡng ép rời đi nên mới như vậy.
Mã Thiệu Huy không tin lời cô ta nói. Anh lên giọng với cô ta:
– Tôi cấm cô không được phép tới đây và cấm không được xuất hiện trước mặt Du Du.
– Nhưng em là mẹ….
– Chị có thôi đi không?
Tiết Nhiên Ly để Mã Du ở trong phòng, đặt trên giường và đắp chăn kỹ, chị Vân hỗ trợ rót một cốc nước.
Mắt Tiết Nhiên Ly tinh tường, cô phát hiện trên cổ tay thằng bé có vết đỏ hằn, còn xuất hiện thêm cả mấy vết cào đáng sợ.
Cho dù cô không máu mủ gì với cậu, nhưng ít ra cũng không mất đạo đức mà làm hại trẻ con.
Vội chạy ra, nghe thấy Bình Nhu khóc lóc ngoài kia, miệng luôn bảo nhớ con trai, Tiết Nhiên Ly thật sự tức giận.
– Chị lấy tư cách gì mà làm mẹ của thằng bé? Có ai lại bỏ rơi đứa con nhỏ tuổi, biệt tăm đi hai năm, bây giờ trở về đòi con cái làm gì?
– Cô thì có tư cách gì mà nói tôi?
Bình Nhu đứng dậy, cô ta dùng tay chùi nước mắt, mặt ngông cuồng nói chuyện với Tiết Nhiên Ly.
Nếu là lúc trước, quả thực Tiết Nhiên Ly không có tư cách để lên tiếng. Nhưng giờ đã khác. Cô đang mang danh vợ của Mã Thiệu Huy, cũng xem như là mẹ của Mã Du. Cô phải đứng ra bảo vệ quyền lợi cho thằng bé.
– Chị nên nhớ, hiện tại tôi cũng được xem như là mẹ của thằng bé. Nếu chị đã từng vứt bỏ Du Du, thì làm ơn, một là đừng xuất hiện nữa, hai là hãy đối xử nhẹ nhàng. Chứ ở đâu ra mà hùng hổ đi vào nhà, rồi ra tay lôi kéo Du Du. Da thịt trẻ con như đậu hũ vậy, chỉ cần động mạnh cũng sẽ bị bóp nát.
– Mặc kệ tôi, hiện tại tôi muốn thằng bé theo tôi về nhà.
Bình Nhu chạy lao tới chỗ Tiết Nhiên Ly, cô ta hận không thể chạy nhanh tới nắm tóc Tiết Nhiên Ly mà giật xuống.
May mà Mã Thiệu Huy bắt kịp cô ta. Anh kéo ả tránh ra xa, còn mình thì đứng chắn trước người Tiết Nhiên Ly.
– Cô tự xem bộ dáng của mình lúc này đi, có chỗ nào giống với một người mẹ đang nhớ con hay không?
Nói có mấy câu, tự dưng Bình Nhu thay đổi sắc mặt. Khuôn mặt méo mó đáng sợ, hai tay tự vò đầu xù tóc rối. Dáng vẻ như có bệnh, Tiết Nhiên Ly sợ hãi, cô núp sau lưng Mã Thiệu Hay, hai tay trống thì ôm bảo vệ bụng.
Mã Thiệu Huy cũng chắn tay ra sau, đem Tiết Nhiên Ly gói gọn ở sau lưng.
Bình Nhu hét lên:
– Tôi cần nó, cần nó!
Bình Nhu lách người chạy vào phòng Mã Du. Mã Thiệu Huy ngăn cản, nhưng cô ta cầm lấy đôi guốc cao mười phân ném vào đầu anh. Xẹt qua một đường, máu chảy trên trán.
Tiết Nhiên Ly giật mình theo, cô vội đưa chân ra gạt cô ta, ả không nhìn thấy nên vấp vào và ngã lăn dưới đất.
Mã Thiệu Huy bỏ qua cơn đau, đè chị ta xuống sàn, hai cánh tay bị anh thô bạo vòng ra đằng sau, anh ép chặt chị ta không được nhúc nhích.
Ngoài cửa dồn dập tiếng bước chân, cảnh sát lác đác hai ba người đi tới, vội còng tay Bình Nhu rồi lôi đi. Bình Nhu liên tục mắng chửi, rất giống người có bệnh tâm thần phân liệt.
Đợi cảnh sát dẫn chị ta đi. Tiết Nhiên Ly vội lấy hộp sơ cứu ra, nhanh chóng xử lý vết thương cho anh. Xong xuôi, cảnh sát mời Mã Thiệu Huy cùng lên đồn để phối hợp điều tra.
May mắn Tiết Nhiên Ly lúc ở trong phòng Mã Du, cô lanh trí nhờ chị Vân gọi cho công an đến nhanh. Vừa hay kịp thời ngăn cản động thái khủng khiếp của Bình Nhu.