Hợp Đồng Làm Vợ Kế

Chương 45: Đắm chìm trong dục vọng



Một ngày trước, Mã Thiệu Huy vừa đi công tác bên nước ngoài về. Vừa đặt chân xuống sân bay, bạn bè anh gọi điện rủ đi uống rượu họp lớp ở đại học.

Mã Thiệu Huy không nghĩ nhiều, trước khi trở về nhà thì lại đánh xe đến quán club gần trung tâm thành phố Tây Đô.

Bạn bè đều là quen biết từ lúc học đại học. Cho nên hiển nhiên vẫn có sự xuất hiện của Bình Nhu.

Bình Nhu ăn diện quyến rũ, chiếc váy body màu đỏ ôm trọn ba vòng của cô ta. Vóc dáng cực kỳ câu dẫn đàn ông.

Lúc Mã Thiệu Huy vừa tới, bạn bè chung của anh và Bình Nhu cười trêu ghẹo. Bọn họ cố ý muốn hàn gắn hai người với nhau lại.

Mã Thiệu Huy nào có biết ý định của bạn bè. Anh lãnh cảm ngồi một góc uống rượu. Mắt còn chẳng thèm đặt lên người Bình Nhu.

Nhưng không vì vậy mà Bình Nhu tức giận. Cô ta vẫn tỏ ra bình thường, miệng cười xinh đẹp với những người bạn khác.

Đợi tới lúc Mã Thiệu Huy ra khỏi phòng để tìm chỗ hút thuốc, Bình Nhu nhẹ đưa mắt nhìn ra phía cửa. Anh vừa đi khỏi phòng, cô ta giả bộ đi tới chỗ trống vừa rồi của Mã Thiệu Huy, cô ta xoay người sang nói chuyện với anh bạn ngồi cạnh Mã Thiệu Huy.

Cô ta hướng ngực tới anh trai đó, ly nước của Mã Thiệu Huy trên bàn bị che khuất ở phía sau lưng cô ta.

Giả vờ đưa tay qua lại, sau đó lén bỏ vào viên thuốc nhỏ, tích tắc hòa tan trong ly rượu của Mã Thiệu Huy.

Xong kế hoạch, ả ta đứng dậy về lại chỗ ngồi cũ. Anh bạn kia hơi luyến tiếc nhưng chẳng thể làm gì. Dù sao đây cũng là vợ cũ của bạn mình, hôm nay cũng có rất nhiều người ủng hộ cho bọn họ hán gắn với nhau.

Anh ta thở dài, còn Bình Nhu nhếch mép cười đắc ý.

Khoảng gần mười phút sau, Mã Thiệu Huy đi vào. Anh tới chỗ ngồi cũ của mình, không phát hiện gì điểm bất thường, vội uống ly rượu còn dư trên bàn, sau đó xin phép mọi người rời đi có việc.

Dọc dãy hành lang tối mờ, Mã Thiệu Huy thấy trong người tự dưng nóng ran khó chịu. Anh tựa vào vách tường chống đỡ, miệng thở dốc khó chịu.

Phía sau có người tiến tới, mùi hương quen thuộc vô cùng, nhưng lại chẳng thể phân biệt rõ là của ai.

– Thiệu Huy, em là Nhiên Ly.

– Nhiên… Ly?

Mã Thiệu Huy mơ hồ nói ra cái tên quẩn quanh trong đầu mình. Mắt anh nhìn sang, nhưng tầm nhìn mờ căm, anh hoang man không rõ có phải là Tiết Nhiên Ly thật không.

Bình Nhu cười gian xảo, ả tiến tới hôn anh, nụ hôn điên cuồng mang đầy ý xâm chiếm.

Mã Thiệu Huy cảm giác có ngọn lửa tồn tại trong người. Anh mê mang đáp trả nụ hôn, hệt như đang nhấp nháp loại trái cây tươi mát.

Đạt được mục đích, Bình Nhu đỡ Mã Thiệu Huy đến phòng riêng trong club, cô ta từ đầu đã bày bố sẵn tất cả.

Mã Thiệu Huy điên cuồng đưa Bình Nhu đến giường. Tầm nhìn không rõ, nhưng người đó đã nói ra cái tên Tiết Nhiên Ly, anh chẳng nghĩ nhiều mà bắt đầu lâm trận.

Trong đầu nhớ đến cô còn đang có thai, nên động tác cố gắng dịu dàng trở lại. Nhưng Bình Nhu cực kỳ chán ghét, cô ta muốn thô bạo hơn nữa.

Xoay người ngồi lên eo Mã Thiệu Huy, cô ta tự mình chuyển động. Gậy gộc của anh rất to, làm rất sướng. Bình Nhu bất giác tự trách chính mình, vì sao trước kia lại buông tay anh ra rồi bây giờ để cho con nhỏ Tiết Nhiên Ly kia giữ lấy chứ.

Bình Nhu hối hận cũng đã muộn. Cô ta lên tinh thần, cơ thể uốn éo nhún nhảy trên người Mã Thiệu Huy, anh bị kéo theo làm quay cuồng. Hơi thở hòa quyện đan xen. Mã Thiệu Huy mất đi ý thức, anh chìm trong dục vọng, chỉ biết động tác tiến rồi rút không ngừng nghỉ.

Bình Nhu ngân nga kêu câu dẫn, như được tiêm máu gà, Mã Thiệu Huy xung kích đánh trận trên giường với ả.

Cả đêm bọn họ đều đắm chìm trong dục vọng, đến rạng sáng mới mệt lả mà thiếp đi.

Mã Thiệu Huy bừng tỉnh khỏi cơn mê. Anh nhìn phòng ốc bố trí xung quanh, bên cạnh còn có giường của Mã Du.

Anh nhớ tới những sự việc xảy ra hôm nay. Giật mình đi tới cạnh Mã Du, thằng bé đã tỉnh khỏi thuốc mê. Mắt chớp nhìn cha mình, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Cạch. Cửa phòng mở ra. Tiết Nhiên Ly được y tá đẩy xe lăn đi vào, phía sau còn có Chu Hồng Ngân hỗ trợ.

Mã Thiệu Huy vội chạy tới cạnh Tiết Nhiên Ly, miệng nhanh nhảu hỏi:

– Em sao rồi, tay có đau nhiều không?

Tiết Nhiên Ly lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt vô hồn, giọng nói chậm rãi từ tốn:

– Đau, rất đau.

Chẳng biết là đau trong tim, hay là những vết thương chồng chất trên những ngón tay. Tiết Nhiên Ly quằn quại trong lòng Đại dương rộng lớn.

Ngộp thở, tối mù, bên tai ù ù, cô chới với giữa lòng biển sâu thẳm.

Tiết Nhiên Ly không dám đối mặt với thực tại và Mã Thiệu Huy. Cô nói xong liền ra hiệu cho y tá đẩy mình tới giường bệnh.

Nhìn đứa bé chữa lành cho tâm hồn, Tiết Nhiên Ly nhoẻn miệng cười, ánh mắt diệu hiền kỳ lạ.

– Con đói chưa? Dì múc cho con chén canh nha.

Mã Du chớp mắt, đầu gật nhẹ. Tiết Nhiên Ly nhanh chóng múc canh cho cậu. Chu Hồng Ngân đứng ở phía sau, bà liếc xéo thằng con trai trời đánh của mình.

Đi ngang qua, nhẹ huých vào vai Mã Thiệu Huy. Giọng nói thấp bên tai anh:

– Con tự kiểm điểm lại mình đi.

Mã Thiệu Huy xiết chặt tay, anh cũng rất bối rối khi đối mặt với Tiết Nhiên Ly. Cũng do bản thân anh hấp tấp, tính tình nóng vội, lại còn có cái tôi cao.

Lúc bị Tiết Nhiên Ly làm lơ, anh rất giận dữ, nên sơ ý kéo ngược xe lăn của cô. Ba ngón tay bị kẹt vào trục bánh, tích tắc kẹp mạnh vào thịt và khớp ngón tay. Giây phút đó máu đỏ đổ xuống, anh điếng người khó tin.

Trong tâm tự hỏi, cô làm bằng thủy tinh ư? Làm sao mà dễ vỡ đến vậy?

Mã Thiệu Huy ngẩn người không dám động. Tới lúc bị người khác đẩy ngã, anh mới hoàn hồn mà bò tới xem xét tình hình của Tiết Nhiên Ly.

Nội tâm áy náy tột cùng. Muốn bày tỏ lời xin lỗi với cô thì cô lại diễn ra bộ mặt chán ghét anh. Anh…. Phải làm sao đây?

Cả người thất thần đi tới giường của Mã Du. Nhìn cô chăm bẫm đút từng muỗng canh cho con trai mình. Chợt trong tim lại có chút rung động nhẹ. Hình ảnh người vợ và người mẹ hiền từ đang chăm con cái, anh chưa từng nhìn thấy nó khi còn sống với Bình Nhu.

Cô ta lúc vừa đẻ Mã Du ra, vẻ mặt ghét bỏ đứa con tật nguyền. Chẳng thèm ở cữ, cứ thế mà đi ăn chơi thâu đêm suốt sáng.

Mã Thiệu Huy khi đó còn cho là cô ta bị trầm cảm sau sinh, nên luôn bị áp lực, cần vui chơi để giải trí.

Anh nhắm mắt làm ngơ cho cô ta. Còn về Mã Du, bản thân anh cũng bận nhiều công việc, nên cứ thế để đứa bé đáng thương vừa lọt lòng đưa cho vú nuôi và ông bà nội chăm lo.

Chính anh đã trở thành người cha vô tâm mà anh không nhận ra. Lúc ban đầu quen biết được Tiết Nhiên Ly, anh nhận ra hoàn cảnh của cô, còn trách mắng Tiết Chính không đáng làm cha.

Ai mà ngờ bản thân lại trở thành kẻ mình chán ghét nhất.

Mã Thiệu Huy đau nhói, anh đi tới vuốt má Mã Du. Giọng trầm thấp như hối hận:

– Xin lỗi con vì không thể ở bên con lúc đó…

Mã Du không thèm nghe anh nói chuyện, thằng bé làm nũng muốn được Tiết Nhiên Ly ôm. Cô cực kỳ chiều chuộng dỗ dành.

Mắt cô cũng chẳng nhìn tới anh. Vì nó quá vô nghĩa….

Chu Hồng Ngân kéo Mã Thiệu Huy ra khỏi phòng. Bà nghiến răng dạy dỗ:

– Con lo mà xin lỗi Nhiên Ly đi, mua hoa, mua quà tặng để dỗ dành. Con tự xem lại mình đi.

Bà dùng ngón tay đâm vài cái lên lồng ngực anh, tiếp tục đưa ra lời khuyên:

– Con phải lãng mạn lên một chút, cho dù hai đứa tình cảm còn chưa sâu nặng, nhưng con làm con bé bị thương ở tay, thì phải chịu trách nhiệm. Nhân lúc Nhiên Ly làm việc nhà hay gì đó, thì cố gắng tận dụng thời cơ mà làm thay cho con bé đi. Phải cưng con bé trên tay, như Hoàng Hậu của con vậy. Hiểu chưa?

Chu Hồng Ngân chống nạnh nhìn con trai ngốc của mình. Mã Thiệu Huy suy nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu nghe theo.

Đối với anh, Tiết Nhiên Ly là cô gái tuy dễ giận nhưng cũng rất dễ dỗ. Vả lại cô yêu anh như thế, nỡ lòng nào đối xử lạnh nhạt với anh sao.

Cuộc cãi vã này, Mã Thiệu Huy chắc chắn sẽ dành được chiến thắng.

Anh đắc ý rời đi, phải chuẩn bị mua chút hoa và bánh ở tiệm Yagust cho cô. Sẵn tiện còn phải mua vài món đồ chơi cho Mã Du nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.