Lê Ninh Khang đứng một bên xem trò vui, cậu muốn xem anh trai mình có thể gồng đến bao giờ. Cố Vũ Khánh đứng phía sau chị gái nhìn anh rể bằng cặp mắt nể phục, không ngờ anh rể cậu lại nghị lực như vậy có thể chịu được màn làm nũng của chị gái cậu, gặp cậu nãy giờ là giơ cờ trắng đầu hàng rồi.
Cố Vũ Huyên đột nhiên bước lại gần Lê Ninh Tuấn thêm một bước, gương mặt từ từ áp sát mặt của anh, giọng nói ngọt ngào đáng yêu lại một lần nữa cất lên: “Năn nỉ anh mà, anh tiết lộ cho tôi biết đi, một chút xíu thôi.”
Cậu Lê có thể thấy rõ nghị lực của mình đã bay đi một cái vèo, anh xoay người về phía Lê Ninh Khang hắng giọng nói: “Ngày mai em cùng với anh đến Thịnh Hoa, em còn nhớ địa chỉ không đấy? Địa chỉ là căn hộ ở tầng 14 của khu chung cư đường số tám.”
Lê Ninh Khang ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì cả, ngược lại với cậu Cố Vũ Huyên đã nhảy số rất nhanh, cô quay người nhướng nhướng mày ra hiệu cho Cố Vũ Khánh, em trai cô ngơ mất vài giây mới hiểu rõ, cậu vui vẻ cảm ơn Lê Ninh Tuấn rồi chạy đi ngay.
Lúc này Lê Ninh Khang đã hiểu, Cố Vũ Huyên cười tít mắt đút thêm cho Lê Ninh Tuấn một miếng táo nữa: “Cảm ơn anh nha, anh là tốt nhất.”
Có công ty giải trí nào mà lại mở ở căn hộ đâu chứ, hơn nữa Thịnh Hoa nào mà ở đường số tám. Bỗng nhiên Cố Vũ Huyên cảm thấy ông chồng này của mình đáng yêu quá trời luôn.
Lê Ninh Tuấn cong cong khóe môi, anh đâu có không giữ lời hứa, anh hứa là không nói cho Cố Vũ Huyên và Cố Vũ Khánh biết thôi, anh nói chuyện với em trai hai chị em họ vô tình nghe được, không thể trách anh. Miệng của cậu Lê nhai miếng táo, cảm thấy hôm nay táo ngon ngọt hơn bình thường.
Cố Vũ Huyên lo cho em trai xong lại bắt đầu lo cho Trần Tâm Đoan, không biết theo đuổi như thế nào rồi sao thấy im ắng quá, với tính cách của Trịnh Vũ chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Công ty giải trí Thịnh Hoa
Sau khi có được thông tin từ bạn thân, Trần Tâm Đoan đã tức tốc lên kế hoạch theo đuổi người mình thích và cho đến giờ cô vẫn chưa hết bàng hoàng, kinh ngạc khi biết Lê Ninh Tuấn là ông chủ lớn của mình.
Trần Tâm Đoan đã rất vất vả, cố gắng nhớ lại xem mình có nói xấu chủ tịch Lê cái gì hay không, làm nhân viên ai chả sợ bị ông chủ của mình ghim.
Quản lý Lương lại thấy nghệ sĩ của mình đứng đợi thang máy dành riêng cho các lãnh đạo cấp cao rồi còn liên lạc với trợ lý canh thang máy dành cho nhân viên thì thở dài bất lực, cạn lời với Trần Tâm Đoan: “Em rảnh quá rồi đúng không? Chạy lịch trình xong liền chạy tới đây canh thang máy, hay là chị nhận thêm công việc cho em nha? Chị đã nói rồi em đừng có làm như vậy nữa, mọi người nhìn thấy sẽ nói ra nói vào đấy.”
Cô Trần mím môi, trong lòng luôn hy vọng có thể sẽ gặp được Trịnh Vũ, nhớ lại ngày hôm trước sau khi biết được thông tin cô đã tức tốc chạy đến đây vừa đến liền gặp được người trong mộng cô cảm thấy ông trời ưu ái mình, Trần Tâm Đoan vui vẻ chào hỏi, bắt chuyện với với giám đốc Trịnh ngay: “Giám đốc Trịnh! Anh còn nhớ em chứ? Em chính là…”
“Tôi nhớ cô là ai, có chuyện gì sao?” Trịnh Vũ cất giọng với gương mặt không biểu cảm, giữ khoảng cách nhất định với cô Trần để tránh người khác nhìn vào sẽ hiểu lầm.
Trong lòng Trần Tâm Đoan vui sướng vì anh vẫn còn nhớ rõ mình, cô cười tủm tỉm bộ dạng có chút thẹn thùng nói: “Em chỉ muốn nói cảm ơn anh về chuyện buổi tiệc lần trước, không biết chiều nay anh có rảnh không em muốn mời anh ăn một bữa cơm.” Hai mắt cô Trần nhìn Trịnh Vũ tràn đầy sự mong chờ.
“Không cần đâu, cô là nghệ sĩ của công ty tôi giúp cô cũng là chuyện hiển nhiên thôi.” Giám đốc Trịnh không chút do dự mà từ chối, đôi mày của anh đột nhiên nhíu chặt, vẻ mặt vốn đã nghiêm túc bây giờ lại càng nghiêm túc hơn: “Cô Trần! Tôi nghĩ cô nên sớm từ bỏ đi, tôi hiện tại vẫn chưa muốn nói chuyện yêu đương.”
Với kinh nghiệm của một người làm việc nhiều năm trong cái giới trí này, đã từng gặp qua rất nhiều nghệ sĩ, thấy đủ loại người trong giới, còn có biết bao cô gái đã từng muốn đánh chủ ý lên anh nên không khó để có thể nhận ra tình ý của Trần Tâm Đoan dành cho mình, hơn nữa cô còn thể hiện rõ như vậy chỉ có mắt mù mới không nhận ra được.
Hiện tại, Trịnh Vũ vẫn chưa muốn yêu đương chỉ muốn tập trung vào công việc, tài chính còn chưa vững thì yêu đương cái gì chứ? Anh thật sự không ngờ tới chỉ mới có hai lần gặp gỡ mà Trần Tâm Đoan đã thích mình.
Trần Tâm Đoan ngàn vạn lần không ngờ tới Trịnh Vũ lại thẳng thừng nói ra như vậy, nụ cười trên môi dần cứng đờ, cô mím môi dáng vẻ trở nên lúng túng không biết phải làm thế nào, mất gần một phút nụ cười của cô mới bình thường trở lại, cô Trần nói với ngữ điệu vô cùng quyết tâm: “Không sao, em có thể chờ, em sẽ theo đuổi anh, nhất định sẽ khiến cho anh thích em.”
“Tùy cô, tôi không có quyền ngăn cản chỉ là tôi muốn khuyên cô sớm từ bỏ tránh bản thân bị tổn thương.” Giám đốc Trịnh lạnh nhạt đáp sau đó dứt khoát rời đi.
Trần Tâm Đoan nhớ lại chuyện của ngày hôm trước trong lòng không khỏi thở dài, ảo não, anh là đang trốn tránh cô sao? Ngay cả cơ hội theo đuổi anh cũng không cho luôn sao?
Quản lý Lương bất lực không còn lời nào để nói nghệ sĩ mình nữa, hiếm lắm mới thấy Trần Tâm Đoan động tâm, cô còn chưa kịp vui mừng cho gà nhà thì hay tin người đó là giám đốc Trịnh, người ta là giám đốc hơn nữa trước giờ đều giữ khoảng cách với phụ nữ, muốn theo đuổi thì e là cho dù có trầy da tróc vảy cũng không theo đuổi được.
————————————————-
Hai ngày trôi qua, sau khi tiễn cha mẹ hai bên quay về thành phố J Lê Ninh Tuấn đưa Cố Vũ Huyên quay về nhà. Vừa về đến thì quản lý Tiêu tới đưa kịch bản cho cô Cố: “Em hãy đọc kỹ mấy kịch bản này đi xem kịch bản nào phù hợp, thấy thích thì nói với chị.”
Cố Vũ Huyên gật gật đầu nhận lấy kịch bản rồi mang vào trong, ngồi ở phòng khách chăm chú đọc từng kịch bản. Lê Ninh Tuấn cau mày, tay đã bị thương phải bó bột như thế này rồi mà còn nghĩ tới việc chọn kịch bản? Sắc mặt của anh có chút khó coi giật lấy mấy kịch bản trong tay cô: “Bộ phim hiện tại còn chưa quay xong, tay vẫn còn bị thương mà đã nghĩ tới việc chọn kịch bản mới? Em nói tôi là kẻ cuồng công việc theo tôi thấy em mới là người cuồng công việc.”
“Ây da, anh mau trả lại kịch bản cho tôi đi, tôi còn phải kiếm tiền nuôi sống bản thân nữa, tôi đang quyết tâm trở thành một phú bà đấy.” Cố Vũ Huyên vươn tay muốn lấy lại kịch bản nhưng bất thành, anh đã cầm kịch bản giơ ra xa, còn nghiêm mặt nhìn khiến cô thụt tay lại, ngoan ngoãn ngồi im không dám giật lại kịch bản nữa.