Vẫn Luôn Là Em

Chương 42: Ngất xỉu



Lê Ninh Tuấn ngơ người rồi lại khẽ cười, vợ anh mới vừa nói là muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân? Muốn trở thành phú bà? Cố Vũ Huyên đem mấy lời này nói với người khác chắc chắn sẽ bị người ta lườm chết luôn, cô đã là phú bà rồi thì còn muốn trở thành phú bà cái gì nữa? Anh vừa véo cái má phúng phính, mềm mềm của vợ vừa nói: “Nghe em nói mà tôi tưởng em nghèo khổ lắm vậy.”

Cố Vũ Huyên để mặc cho anh véo má của mình, cô quen rồi, chun mũi đáp lại: “Tôi là đang nói đến tiền cá nhân của tôi kìa, không tính tiền của cha mẹ, nếu tính tiền của cha mẹ vào thì đúng tôi là một phú bà còn không tính thì với số tiền ít ỏi của bản thân thì đâu có thể nói tôi là phú bà được. Cố Vũ Huyên tôi muốn làm một phú bà chính hiệu, làm giàu từ chính tiền của bản thân mình.”

Chủ tịch Lê véo mặt xong lại xoa xoa chỗ véo, giọng nói cưng chiều cất lên: “Em không cần phải cố gắng, vất vả như thế, em không cần phải kiếm tiền nuôi sống bản thân gì cả, tôi có thể nuôi em.” Vợ anh không cần phải làm gì cả chỉ cần ngày ngày vui vẻ là được, chỉ tiếc với tính cách của Vũ Huyên nhà anh thì có lẽ sẽ không bao giờ chịu ngồi yên hưởng thụ.

Cố Vũ Huyên nghe xong liền gạt nhẹ tay của Lê Ninh Tuấn ra khỏi mặt mình, đảo mắt nhìn sang chỗ khác không thể nhìn thẳng vào mắt anh được, anh lại nữa rồi lại bắt đầu trêu ghẹo cô nữa. Trái tim của cô Cố lại đập nhanh, anh cứ như thế thì sớm muộn gì cô cũng sẽ từ người không có bệnh tim trở thành người có bệnh tim.

Cậu Lê thấy sắc mặt của Cố Vũ Huyên dần trở nên nghiêm túc anh sợ cô giận dỗi nên không tình nguyện trả kịch bản lại cho cô. Cố Vũ Huyên giả vờ nghiêm túc, giận dỗi thành công cầm kịch bản tiếp tục đọc.

Lê Ninh Tuấn nhích lại gần vợ thêm một chút, đầu hơi nghiêng về phía của cô để đọc kịch bản, thấy Cố Vũ Huyên trầm ngâm, nghiên cứu cái kịch bản về tình yêu chốn công sở lại liếc mắt nhìn xuống kịch bản, anh sợ cô sẽ chọn ngay kịch bản này bèn lên tiếng: “Em mau bỏ qua kịch bản này đi, tính cách của nữ chính quá yếu đuối, ngu ngốc, hơn nữa nội dung cũng không đặc sắc, phim này mà công chiếu e là nhân vật chính sẽ bị khán giả chửi té tát.”

Thật ra chủ tịch Lê không có ý định xen vào đâu chỉ là anh vô tình nhìn thấy phim đó có cảnh hôn, yêu cầu là phải hôn thật còn hôn rất mạnh bạo, không những thế còn có cảnh nóng, kịch bản đã tệ còn có cảnh nóng anh làm sao có thể để cô diễn được?

Cố Vũ Huyên gật gù cảm thấy lời của Lê Ninh Tuấn nói rất đúng, cô dứt khoát đặt kịch bản đó sang một bên tiếp tục xem cái khác.

Chủ tịch Lê tiếp tục chăm chú đọc hai mày lại nhíu chặt không nhịn được thốt lên: “Phim thanh xuân vườn trường bây giờ còn có cảnh giường chiếu? Đây là kịch bản gì vậy? Không ổn, em đừng nhận.”

Cô Cố lại đặt kịch bản sang một bên tiếp tục đọc kịch bản khác. Cứ như thế Lê Ninh Tuấn đã chê không biết bao nhiêu kịch bản, đến cái cuối cùng chủ tịch Lê mới miễn cưỡng chấp nhận, thấy nó ổn nhất trong tất cả.

Lê Ninh Tuấn đột nhiên cảm thấy kịch bản thanh xuân vườn trường này có chút quen, anh nhớ ra rồi đây là bộ phim mà Thịnh Hoa sắp đầu tư, các nhà tài trợ hầu như đều là bạn bè hoặc những người anh có quen biết, trùng hợp thật.

Chủ tịch Lê khẽ cười, mặc dù chưa thử vai nhưng anh dám chắc chắn vai nữ chính này sẽ là của Cố Vũ Huyên, chỉ cần là cô thì Thịnh Hoa sẽ mạnh tay đầu tư nhiều hơn nữa, nhất định sẽ khiến nó phủ sóng toàn bộ.

———————————————-

Một tháng trôi qua, cuối cùng cánh tay của Cố Vũ Huyên cũng đã được tháo bột, tay vừa khỏi cô liền quay trở lại đoàn phim quay cho xong các cảnh quay của mình.

Trong lúc đoàn làm phim nghỉ ngơi, ăn trưa, quản lý Tiêu bỗng ghé sát lại Cố Vũ Huyên, giọng điệu tò mò hỏi nhỏ: “Vũ Huyên! Giữa em và chủ tịch Lê có tiến triển gì à? Chị thấy từ khi tay của em bị thương chủ tịch Lê chăm sóc em rất kỹ, quan tâm em từng li từng tí luôn, ngay cả kịch bản cũng đích thân chọn lọc cho em.”

Cố Vũ Huyên lắc đầu thở dài không biết phải nói như thế nào cho đúng: “Chắc là có nhưng chỉ một chút xíu thôi, hiện tại em cũng không rõ Lê Ninh Tuấn đối với em là như thế nào?

Những ngày tay của cô bị thương anh luôn chăm sóc cô tỉ mỉ, cẩn thận, có thể nói những ngày đó Cố Vũ Huyên thấy mình như là người tàn phế, ăn uống Lê Ninh Tuấn đều dâng tận miệng, cô thích cái gì, làm gì anh cũng đều chiều theo ý của cô, chủ tịch Lê còn giúp cô gội đầu nữa. Đổi lại là lúc trước thì cô Cố sẽ không mong đợi điều gì cả, nhưng từ khi Lê Ninh Tuấn có mấy hành động, cử chỉ như thế thì Cố Vũ Huyên bắt đầu mong chờ, cô cần một lời nói khẳng định chắc chắn, xác định mối quan hệ hiện tại.

Trợ lý Hà rất nhanh đã xử gọn phần ăn trưa của mình, cô để hộp vào túi ni lông để lát nữa vứt đi, nghĩ tới mấy lời Tiêu Vân vừa nói cô cười cười lên tiếng: “Theo em thấy chủ tịch Lê đích thân chọn kịch bản cho chị là vì không muốn chị đóng mấy bộ phim có nhiều cảnh hôn hay giường chiếu đấy, lúc trước thì em không dám khẳng định nhưng bây giờ thì em dám chắc với chị là chủ tịch Lê có tình cảm với chị.”

Không chỉ có Hà Thu mà cả Tiêu Vân cùng Cố Vũ Huyên cũng nhận ra, chỉ là cô Cố vẫn chưa hiểu rõ lòng mình, đối với cậu Lê cô có rung động nhưng nói thật sự yêu thì cô không biết là mình có yêu hay không? Cố Vũ Huyên mơ mơ hồ hồ cố gắng xác định tình cảm của bản thân, nếu cô xác định được đó là yêu thì không cần đợi Lê Ninh Tuấn lên tiếng cô cũng sẽ nói ra.

Nghỉ ngơi xong, đạo diễn Mai thông báo tiếp tục quay, quản lý Tiêu nhíu mày đảo mắt nhìn xung quanh: “Tiếng gì vậy?” Vừa thốt lên xong thì Tiêu Vân chợt nhận ra đó là tiếng dây xích va vào nhau, cô hoảng hốt vội chạy tới bên cạnh Cố Vũ Huyên, sắc mặt nghiêm trọng hỏi đạo diễn: “Đạo diễn Mai! Sao lại có dây xích ở đây? Trong kịch bản đâu có cảnh nào liên quan tới dây xích đâu chứ.”

“Tôi và biên kịch vừa mới thảo luận với nhau quyết định thêm vào để phân cảnh này thêm đặc sắc ấy mà. Sao vậy? Có chuyện gì à?” Đạo diễn Mai vẫn chưa nhận ra sự bất thường của cô Cố, ông vui vẻ trả lời Tiêu Vân.

Tiếng dây xích cứ không ngừng phát ra hơn nữa người cầm còn đang đến gần khiến Cố Vũ Huyên nghe càng rõ, cả người cô run lên bần bật, hai tay ôm đầu của mình sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.

Tiêu Vân, Hà Thu, đạo diễn Mai cùng mọi người có mặt đều một phen giật mình hốt hoảng, quản lý Tiêu cùng Hà Thu vội dìu Cố Vũ Huyên vào trong phòng trang điểm để cô nằm nghỉ ở đấy. Đây không phải là lần đầu tiên cô Cố bị như vậy nên hai người rất có kinh nghiệm, không cần phải đưa đến bệnh viện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.