Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 26: Ôn nhu



Có nhân chứng chứng kiến, có camera an ninh ở gần đó quay lại được cảnh Tống Hoa Mẫn đặt tay lên vai của Kiều Uyển Viên, rồi tiếp đó Kiều Uyển Viên loạng choạng ngã xuống bên dưới.

Trong điện thoại của Kiều Uyển Viên cũng có ghi âm lại một đoạn nói chuyện giữa cô ả và Tống Hoa Mẫn, đều là những câu nguyền rủa của Tống Hoa Mẫn chửi Kiều Uyển Viên, nguyền cô ả chết đi.

Bằng đó cũng đã là quá đủ để kết tội Tống Hoa Mẫn.

Cô ta bị bắt vào nhà tù, cả Tống gia rơi vào sự hỗn loạn.

Những người nhà họ Tống không tin con gái mình là kẻ giết người, chạy vạy khắp nơi để thuê người điều ra, đi xin sự giúp đỡ khắp nơi nhưng hoàn toàn vô dụng.

Không chỉ không chứng minh được Tống Hoa Mẫn vô tội, mà Tống gia còn phải nghiến răng bồi thường cho Kiều gia một khoản tiền rất lớn.

Hôn sự cũng không giữ lại được nữa.

Tống Hoa Mẫn chịu án tù năm năm, sau năm năm được thả ra ngoài, cuộc sống của cô ta cũng không bao giờ có thể trở về được như trước.

Tất cả đều đúng như mong muốn của Kiều Uyển Viên.

Vu Phùng Cửu cũng là người ngồi ở giữa vòng xoáy, trong khi anh vẫn còn chưa thể lí giải được hết những chuyện đang xảy ra, thì đã có tin Vu Khải Liễm lập hôn ước cho anh với Kiều Uyển Viên.

Tống gia căm hận anh, cả hai gia tộc lớn nhất công bố sẽ không bao giờ dung thứ cho nhau.

Ấu trĩ.

Nếu như anh mà cưới Kiều Uyển Viên, trước khi chết vì tuổi già, chắc chắn anh đã chết vì sự toan tính của cô ta rồi.

Vu Phùng Cửu nhìn Hướng Đường Nghi, Kiều Uyển Viên rất nhạy cảm, chỉ qua một ánh nhìn đã nhận ra sự khác lạ giữa mối quan hệ của anh và Hướng Đường Nghi.

Anh vẫn còn muốn giữ Hướng Đường Nghi lại, chưa thể để cô đi được.

Dù từng sống trong một môi trường rất khắc nghiệt nhưng Hướng Đường Nghi vẫn luôn giữ được sự ngây thơ. Anh phải dạy cách để cô tự bảo vệ lấy mình mà thôi.

Về lại căn biệt thự, Vu Phùng Cửu để cho Hướng Đường Nghi quay về căn nhà kho của mình.

Anh dặn người sửa lại cánh cửa sổ nhà kho và đặt tạm một cái máy sưởi ấm, mang chăn bông dày để cho cô đắp.

Phòng mới cho cô ở trong căn biệt thự sẽ được chuẩn bị trong thời gian sớm nhất.

Vu Phùng Cửu bảo quản gia cho người nấu cơm cho Hướng Đường Nghi rồi rời đến tập đoàn luôn.

Hướng Đường Nghi được sống trong yên bình trong vòng ba ngày, đến khoảng mười giờ đêm ngày thứ tư, khi cô sắp chuẩn bị ngủ tới nơi rồi thì đột ngột Vu Phùng Cửu mở tung cánh cửa nhà kho ra.

Tỉnh cả ngủ.

Chưa để cho cô ú ớ kịp phản ứng lại, Vu Phùng Cửu đã khênh cô đi cùng với cái chăn bông.

“Á! Thiếu gia! Anh làm cái gì vậy?!”

Vu Phùng Cửu bế thóc cô lên vai, thản nhiên nói.

“Đêm nay em đừng hòng ngủ. Có ngủ cũng ngủ ở trong phòng tôi.”

“???”

Hướng Đường Nghi không thể vùng vẫy được, cứ thế bất lực bị Vu Phùng Cửu tha vào trong biệt thự, bị anh ném vào trong thư phòng.

Cô ngồi ngây ngốc ở trên bàn làm việc của anh, đầu tóc rối bù vì chưa kịp chải, nhìn anh đẩy tới trước mặt mình một tờ giấy viết và một cây bút máy.

“Viết gì đó đi.”

Hướng Đường Nghi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngây dại.

Vu Phùng Cửu không hiểu tại sao cô lại nhìn mình như vậy, hai đầu lông mày nhíu vào nhau.

“Còn ngồi đần ra đấy làm gì? Viết đi, viết thử tên của mình xem.”

“Nhưng mà…” Hướng Đường Nghi xấu hổ cúi đầu, hai mang tai đỏ lên: “Em không biết viết…”

Vu Phùng Cửu đang biếng nhác xem lại tập tài liệu ở trên tập đoàn, chợt cả người sững lại.

Lưng anh bật ra khỏi lưng ghế, rướn người đến gần Hướng Đường Nghi.

“Không biết viết? Nếu như vậy thì thử ghi phép hai cộng hai xem nào.”

Hướng Đường Nghi cầm cây bút máy nghiêng ngả vì nó nặng quá, thấy vậy, Vu Phùng Cửu đổi lại cho cô một cây bút chì.

Cô loay hoay cầm bút, viết chữ với tốc độ rùa bò.

Những nét viết của cô rất run rẩy, cứng đờ, cong queo như mướp khô.

Rặn mãi mới viết được một con số hai, còn dấu “cộng” thì mấp máy môi mãi vẫn chưa thể viết nổi.

Vu Phùng Cửu đã sửng sốt đến rơi vào trầm tư.

Đến cả viết một phép tính cơ bản cô cũng không biết viết.

“Đường Nghi.” Vu Phùng Cửu gọi tên cô.

Hướng Đường Nghi viết chữ đến chảy cả mồ hôi, hấp tấp ngẩng đầu lên.

“Dạ?”

“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“À, em mười ba ạ.”

“Mười ba?”

Lại có thêm một cú sốc mới nữa đến với Vu Phùng Cửu.

“Vậy đã học đến chương trình lớp mấy?”

Hướng Đường Nghi nghe câu hỏi ấy của anh, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn cười ngượng lên ngây ngốc, hai đầu gối cọ vào nhau.

“Em chưa từng được đến trường…”

Ngón tay thon dài rõ ràng tường đốt khớp xương của Vu Phùng Cửu giật lên, anh mở to mắt, nhìn sang Hướng Đường Nghi.

Cô không nhận ra điều mình nói đối với người khác là bất thường như thế nào, khuôn mặt xinh xắn vẫn cứ hồn nhiên cười như vậy, hai má đỏ lên càng khiến cho khuôn mặt trắng trẻo sự sinh động.

Thật khó có thể tin được một đứa trẻ không được đi học vẫn có thể sống sót được trong xã hội thời nay.

Vu Phùng Cửu vươn một tay, kéo ghế của Hướng Đường Nghi về sát bên mình.

Trong khi cô còn đang ngơ ngác, anh đã cầm lấy tay cô đặt gọn vào trong lòng bàn tay to lớn của anh.

Cả người của Vu Phùng Cửu áp vào lưng cô, cầm tay cô viết từng nét chữ một ở trên giấy.

Hơi thở mát lạnh của anh quẩn quanh mang tai cô.

“Đây là “Hướng Đường Nghi”.”

Hướng Đường Nghi nhìn từng đường nét ngay ngắn trên giấy, cô gái nhỏ xúc động, mắt mở to.

Hoá ra tên cô viết như thế này à? Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy tên của cô.

Hướng Đường Nghi vui sướng cầm tờ giấy đó lên, cũng cầm bút thử viết lại theo mẫu ấy.

Vu Phùng Cửu nhìn nét cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cô, không kìm được vươn tay xoa nhẹ lên đầu cô.

Anh không biết trong ánh mắt mình đang có bao nhiêu phần ôn nhu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.