Tuyết Nhã cười với vẻ mặt vui vẻ dẫn Lạc Phàm vào trong. Một chiếc bàn dài được lót khăn trải màu trắng tinh sang trọng, nằm ngay trung tâm nhà hàng. Những con mắt ngỡ ngàng đang không ngừng nhìn về phía cô. Lạc Phàm nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ngồi vào. Tuyết Nhã cũng ngồi xuống, rồi nhanh chớp mắt ra hiệu cái gì đó cho cô bạn thân của mình – Tuệ Lâm.
– Chà~ Đây là tiểu thư Lạc Phàm mà Tuyết Nhã đã giới thiệu từ trước ư? Quả thật rất xinh đẹp đấy!
– Thật ngại quá. Tôi chỉ là người bình thường thôi.. Không đến nỗi xinh đẹp như Tiểu thư đây khen đâu – Lạc Phàm khiêm tốn đáp.
Tuệ Nhi cười giả tạo nói tiếp:
– Cô thật khiêm tốn quá. Tôi chỉ khen đúng sự thật thôi..
Lạc Phàm cũng chả mấy để ý đến lời nói của Tuệ Nhi, cô chỉ biết lịch sự cười gượng cho qua cái điệu bộ tởm lợm đó.
…
Một người phục vụ mặc đồng phục vest đi tới rót rượu vào ly. Tuyết Nhã như nảy ra ý tưởng gì đó liền nhìn vào Lạc Phàm, cười thâm hiểm:
– Lạc Phàm à~ Đây là loại rượu vang đặc biệt của Pháp, vị của nó rất ngon. Nhưng nếu như không biết cách uống sẽ mất đi phần nào của hương vị. Tớ biết cậu là.. mà thôi được rồi. Tớ sẽ hướng dẫn cậu cách dùng nhé?!
Nhìn ánh mắt đắc ý của Tuyết Nhã, Lạc Phàm cười tươi đáp lại:
– Không cần đâu, Tuyết Nhã.. Nhìn màu sắc và mùi hương, nếu tớ nhớ không lầm đây là loại rượu vang Château Gruaud – Larose của vùng Bordeaux. Khi uống sẽ có mùi vị nhẹ của ớt chuông xanh và quả việt quất.. Khi uống phải lắc nhẹ rượu và thưởng thức mùi hương trước. Tuyệt đối không được cầm vào thân của ly, như vậy nhiệt độ từ lòng bàn tay sẽ truyền vào rượu khiến rượu mất đi vị ngon. Pla pla pla… Những kiến thức cơ bản này tớ đã được học từ bé rồi. Thật cảm ơn ý tốt của cậu nhé!
Tuyết Nhã nhìn Lạc Phàm nghiến chặt răng..
“Hừm! Có những cái thậm chí mình còn chưa biết tới.. Xem như mày giỏi!!”
Tuyết Nhã nở nụ cười tươi rồi nhấc ly rượu lên nhấp lên môi. Cô đáp lại:
– Thật không ngờ cậu lại có kiến thức sâu rộng về rượu vang đến vậy đấy! Tớ thật may mắn khi có thêm người bạn như cậu..
Lạc Phàm thật sự lười đáp lại những lời khen giả tạo đang luyên thuyên bên tai mình. Cô chỉ gượng cười qua loa như một câu trả lời. Phong thái ung dung tao nhã của Lạc Phàm khi ăn càng khiến mọi người xung quanh càng ngỡ ngàng hơn. Nếu không được biết thân phận từ trước, chắc chắn sẽ chẳng có ai ngờ được Lạc Phàm chỉ là một người bình thường không hơn không kém..
Tuyết Nhã ăn không trôi, cơn ghen tức trong lòng cứ dần dâng lên cao trào. Cô đưa chân đẩy đẩy vào người của Tuệ Lâm ra hiệu. Tuệ Lâm cảm nhận được liền hiểu ngay ý của Tuyết Nhã, quay sang gật gật đầu.
– Không khí có vẻ hơi căng thẳng nhỉ? Hay là tớ sẽ chơi một bản piano góp vui nhé? – Tuyết Nhã nói.
Tuệ Lâm cau mày không hài lòng đáp:
– Đây vốn là bữa tiệc của cậu cơ mà. Hà cớ gì phải đích thân cậu đi mua vui? Cậu cứ ngồi đấy cho tớ!
Nói xong, Tuệ Lâm liền giả vờ nhìn mọi người xung quanh rồi dừng ánh nhìn vào Lạc Phàm. Cô nói với giọng vui vẻ:
– Hay là Lạc Phàm chơi một bản piano góp vui cho bữa tiệc nhé? Được không?
Tuyết Nhã vờ cười ngượng ngùng, đáp:
– Oa~ Cậu đừng vậy chứ Tuệ Lâm. Lạc Phàm e là không biết chơi đâu, để tớ làm là được rồi. Hôm nay tớ sẽ…
– Ha~ Đương nhiên là được rồi! Nếu tiểu thư đây không ngại tôi sẽ chơi một bản..
Lạc Phàm nghe vậy liền chen ngang lời nói của Tuyết Nhã, cô từ tốn lấy khăn lau miệng rồi đứng lên đi về phía trước..
Tuyết Nhã đập tay nhẹ lên bàn, cô dùng lực bấu nát chiếc khăn trải để kìm nén cơn giận..
– Bình tĩnh đi Tuyết Nhã. Nói không chừng cô ta chỉ ngẫu hứng tự ái nên khoác lác đồng ý bừa thôi. Biết đâu lại làm trò cười thì sao? – Tuệ Lâm nói trấn an.
Tuyết Nhã nghe vậy cảm thấy nhẹ nhõm hơn được chút. Cô thả lỏng bàn tay ra cười nham hiểm:
– Oa~ Nếu là vậy thì thật tiếc quá, cậu nhỉ? Hahaha..
Tuyết Nhã trong lòng đắc ý nhìn đăm đăm về hướng Lạc Phàm..
“Để xem cô làm được trò mèo gì?”