Sáng hôm sau, sân bay quốc tế Sky Fly 9h..
Chuyến bay từ Anh sang Trung Quốc đã bắt đầu hạ cánh. Tuyết Nhã ngồi chờ từ rất sớm. Gương mặt có chút hấp hối, cô liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ trước mặt..
– Mẹ! Con ở bên này!!
Một giọng nói đầy sự phấn khích vang to lên. Tuyết Nhã nhìn về hướng đối diện, một người phụ nữ trẻ trung chỉ tầm 30 tuổi là cùng (thực ra đã 35 tuổi) mắt đeo kính râm, ăn vận vô cùng sang trọng.
Tuyết Nhã không ngần ngại gì nữa. Cô hớn hở vội đi nhanh rồi nhào vào lòng ôm chặt người phụ nữ kia nói với điệu bộ ấm ức:
– Mami làm con nhớ chết đi được!
Bà bỗng vội vàng đẩy ra rồi đưa tay nắm chặt bàn tay của cô nhìn mà xót xa:
– Tại sao tay của con lại bị thương nhiều như vậy?! Mau nói cho mẹ biết.
Tuyết Nhã diễn xuất quả thực không tồi. Cô giả vờ rưng rưng khóc ở hai hàng mi rồi ôm chầm lấy bà..
– Mẹ à.. Ở đây con lúc nào cũng bị bắt nạt. Tay con bị như thế này cũng là do con đàn bà độc ác đó gây ra.. Mẹ à, con phải làm gì đây?
Người phụ nữ nọ thấy con gái mình oan ức như vậy không khỏi chạnh lòng. Bà đưa tay vỗ vỗ vào lưng cô an ủi rồi bảo:
– Bình tĩnh. Chúng ta về nhà thôi.. Mẹ sẽ cố giải quyết vấn đề này cho con. Mau nín đi.. đừng khóc nữa..
Tuyết Nhã ngoan ngoãn gật gật đầu dạ vâng rồi cùng bà đi khỏi sân bay đón taxi về nhà.
..
Trên đường đi cô không ngừng thêu dệt sự việc của mình để kể cho bà nghe. Điệu bộ ấm ức đáng thương của cô thật sự khiến người ta phát tởm..
Bánh xe dừng lăn, cả hai cùng vào trong căn biệt thự đồ sộ trước mặt. Vừa mở cửa ra đã có kẻ hầu người hạ chờ sẵn để xách hành lí lên gác..
..
Bà hiên ngang đi vào phòng khách rồi rót lấy tách trà đưa lên mũi ngửi nhẹ rồi nhấp môi. Chân gác chéo lên đùi, bà bỗng nhìn về phía Tuyết Nhã hỏi:
– Những chuyện lúc nãy con vừa nói có thật là vậy không?
Cô hơi do dự nhưng cũng nhanh chóng trả lời:
– Mẹ! Mẹ không tin con sao?
Bà nhẹ nhàng đưa tay đặt cốc trà xuống bàn rồi ngước đầu nhìn cô đáp:
– Tính tình của con mẹ biết rõ hơn ai hết! Tốt nhất con đừng giấu mẹ bất cứ chuyện gì.
– Mẹ.. mẹ lúc nào cũng vậy! Đừng doạ con nữa
Ánh mắt sắc bén của bà nhìn chằm chằm về phía cô như đang dò xét. Khí chất toả ra ngời ngời khiến ai cũng phải nể phục và dè chừng..
– Con định giải thích thế nào về bài báo quốc tế của bữa tiệc rượu hôm trước?!
Tuyết Nhã giật mình, cô lạnh cả sống lưng không biết phải trả lời thế nào. Khuôn miệng ấp ấp úng úng một lúc rồi đáp:
– Mẹ.. mẹ lại đi tin đám phóng viên đó ư? Họ chỉ tuỳ tiện thêu dệt thêm để thu hút mọi người thôi. Con.. hôm đó con rõ ràng là bị cô ta hãm hại mới ra nông nỗi vậy! Mẹ à, mẹ phải tin con gái của mình chứ?
Bỗng nhiên bà lạnh lùng đứng dậy rồi bước lên cầu thang, vừa đi vừa thản nhiên nói:
– Nếu cô gái đó thật sự xấu xa như lời con nói thì chắc chắn mẹ sẽ thay con huỷ hoại ả. Còn nếu là con tự đặt chuyện thì hậu quả con biết rồi đấy!
Tuyết Nhã nắm chặt lòng bàn tay, cô dịu dàng nói:
– Con.. con biết rồi..
– Nếu đã vậy. Ngày mai mẹ sẽ đi một chuyến gặp mặt cô ta xem thử thế nào. Con cũng nên đi nghỉ chút đi. – Bà lạnh lùng quay người nhìn cô nói.
Tuyết Nhã trong lòng có chút lo lắng. Khoé môi nở nhẹ một nụ cười vừa hào hứng vừa nham hiểm. Sau bao nhiêu thất bại cô vẫn kiên trì vùng lên âm mưu kế tiếp. Rốt cục bản chất của người đàn bà này có tổng cộng là bao nhiêu quỷ kế đây? Xảo quyệt, độc ác, ranh ma? Một con cáo già thật sự!!