Khoảng 30 phút sau, từ bên dưới tầng trệt vọng to tiếng nói của Minh Trạch gọi:
– Này, Tiểu Minh về rồi. Cậu mau xuống đi!
…
Diệp Phong đang chăm chú làm việc trên máy tính thì nghe thấy tiếng gọi. Anh buông lỏng con chuột ra rồi đi xuống phía dưới tầng. Vừa đi vừa nói:
– Tiểu Minh về rồi à?
– Ừ, tôi vừa về thì Tiểu Trạch đã la toáng lên. Thật là..
Diệp Phong đứng khựng lại ở giữa cầu thang nhìn Tiểu Minh rồi nhanh mắt đưa ánh nhìn sang cô gái bên cạnh:
– Cô ta là Thiên Âu à?
Đôi mắt cô gái kia vừa nhìn thấy Diệp Phong liền sáng rực lên, tươi cười rồi vội vàng đáp lại:
– Đúng vậy, tôi là Thiên Âu, họ Tần. Rất vui được gặp anh, Hứa tổng.
…
Bầu không khí bỗng có chút im lặng..
Diệp Phong nhìn những túi xách đắt tiền cầm đầy trên tay Thiên Âu thì không nói gì nữa. Minh Trạch thấy vậy liền quay sang hỏi Diệp Phong để giải toả căng thẳng:
– Phong à, chị gái xinh đẹp đó đâu rồi?
Diệp Phong là người thích chiếm hữu. Vừa nghe Trạch Minh nói vậy anh liền cau mày, giọng gắt gỏng đáp:
– Cô ấy đang tắm. À mà.. Tiểu Phàm nhỏ tuổi hơn cậu đấy, đừng gọi bừa là “đại tỉ, đại tỉ” nữa. Nghe chói cả tai.
…
Thiên Âu ngồi ở ghế sofa nghe thấy có cô gái tắm trong phòng Diệp Phong bỗng đứng dựng người lên hỏi to:
– Phàm? Tiểu Phàm là ai vậy?!
Diệp Phong lườm cô rồi bỏ tay vào túi quần. Anh dửng dưng trả lời lại:
– Cô ấy là vợ tôi, tên Hạ Lạc Phàm. Người ngoài như cô tôi nghĩ vẫn chưa đủ thân thiết để gọi là Tiểu Phàm đâu.
– Phong à? Chuyện gì ồn ào vậy? – Lạc Phàm từ đâu bất thình lình đi xuống đứng cạnh Diệp Phong hỏi.
Thấy biểu cảm khó chịu của anh, cô có thể đoán ra được phần nào của câu chuyện. Giáo giác nhìn về phía dưới, Lạc Phàm vô tình bắt gặp phải sắc mặt rất ư là “khó coi” của Thiên Âu. Đôi môi mỉm cười thâm độc nghĩ ngợi..
“Chà.. Điệu bộ này thật sự giống với tiểu thư Tuyết Nhã quá nhỉ? Cứ tưởng chuyến đi sẽ nhàm chán.. xem ra thì có trò vui rồi!”
..
Diệp Phong nghe giọng nói của Lạc Phàm liền thay đổi thái độ từ cau quạu sang dịu dàng. Anh khoác tay qua vòng eo cô rồi từ từ đi xuống. Giọng nói ấm áp hẳn so với cách nói chuyện với Thiên Âu:
– Ừm, không có gì đâu. Chỉ là chuyện ruồi nhặng hằng ngày thôi. Em tắm xong rồi à?
– Ừ, em xong rồi.. – Lạc Phàm cố ý cười nói vui vẻ.
Thiên Âu nhìn thấy hai người quấn lấy quấn để mà ức lòng ghen tức. Cô đột nhiên khoác chặt tay Tiểu Mình rồi làm nũng:
– Minh à, em mệt rồi. Chúng ta lên phòng nghỉ chút nhé?
Tiểu Minh nhìn cô với ánh mắt vô cảm rồi quay sang mọi người nói:
– Xin lỗi. Tôi đưa Thiên Âu lên phòng nghỉ ngơi. Các cậu cứ tự nhiên, tôi không lấy phí thuê đâu.
Diệp Phong cười nửa miệng rồi vỗ vỗ lên vai Tiểu Minh như một lời “cảnh báo”. Tiểu Minh thấy thế gật nhẹ đầu rồi nắm tay Thiên Âu đi khỏi.
…
– Tối nay chúng ta sẽ mở party. Đừng có “ngủ” quên đấy nhé!! – Minh Trạch nói to.
Tiểu Minh giơ giơ tay lên cao ra hiệu “Ừ” rồi lạnh lùng đi tiếp. Bầu không khí ngột ngạt bao trùm khắp cả căn phòng..
=================
Màn đêm buông xuống.
Bữa tiệc bắt đầu. Những món ăn thịnh soạn đắt tiền liên tục được gửi đến căn biệt thự. Cũng là lúc trò chơi được “vén màn”