Rơi Vào Lưới Tình Kẻ Phạm Tội

Chương 21: 49



Nằm một lát, Phí Phí cảm thấy cả người nóng nực bứt rứt, cô thô lỗ đá chăn xuống chân tận hưởng hơi lạnh từ điều hòa. Nhưng qua một lúc cảm giác nóng lại càng lúc càng tỏa ra, bên trong người cô như bị kiến bò khắp nơi.

Tạm dẹp cơn lười biếng, Phí Phí đứng lên vào bếp lấy nước đá uống, uống xong chỉ đỡ hơn một chút rồi đâu lại vào đấy.

Thân dưới Phí Phí bắt đầu có cảm giác kỳ lạ, cô nắm chặt tay, cố gắng gượng cứng người.

Lãnh Ngôn từ trong phòng bước ra, lấy ly rỗng ngồi xuống bàn, khui rượu hôm trước đã gửi đến rót ra ly, chậm rãi uống.

“Lãnh Ngôn, có phải anh pha gì trong nước không?” Phí Phí hơi thở mạnh, hô hấp trong còn thoải mái.

Lãnh Ngôn uống xong một hớp rượu liền đặt sang một bên, thư thả tựa lưng vào ghế mỉm cười nhìn cô, giả vờ vô tội đáp: “Em nói gì vậy? Tôi không hiểu.”

“Anh…”

Cảm nhận máu chảy trong người càng lúc càng mạnh mẽ, Phí Phí không thèm chấp nhất quay phắt vào nhà tắm xả nước vào người.

Còn cách cửa nhà tắm vài bước chân, Lãnh Ngôn đã chắn trước mặt Phí Phí, bất ngờ cúi xuống giữ gái cô hôn sâu. Phí Phí giận dữ đấm vào ngực Lãnh Ngôn bằng một cái dồn hết sức, khi lưỡi anh quét trên môi rồi đưa vào trong, ý thức cô liền không thể chống cự nữa.

Lãnh Ngôn nhấc Phí Phí lên bàn ăn, lưỡi anh trong miệng cô đùa nghịch với lưỡi cô. Tay anh nhanh nhẹn cởi cúc áo ngủ trên người Phí Phí vứt đi. Thân trên cọ xác, nụ hôn ẩm ướt triền miên, Phí Phí không nhịn được mà phát ra những âm thanh rên rỉ chân thật.

Lãnh Ngôn hôn xuống cổ Phí Phí, cô rơi vào nửa tỉnh nửa mê đẩy mạnh anh ra: “Không được, đồ khốn!”

Cười tinh ranh một cái, Lãnh Ngôn cắn mút mạnh, cổ Phí Phí liền in một vết đỏ. Phí Phí dùng đôi tay không còn chút sức lực đẩy anh ra, Lãnh Ngôn lập tức khóa hai tay Phí Phí ra sau lưng cô.

Nụ hôn trượt xuống ngực cô, tay anh kéo quần cô xuống, tay vừa chạm vào cấm giới thì Phí Phí đã “Ưm…” một tiếng đầy kích thích.

Anh cười cười, thì thầm bên môi cô đầy ám muội: “Không được?”

Lãnh Ngôn bế Phí Phí vào phòng ngủ, đặt lên giữa chiếc giường yên ái. Anh dùng dây da trói tay cô ở đầu giường, sau đó lưỡi anh hiên ngang tung hoành ngang dọc trên cơ thể cô.

Trong căn phòng tối thoang thoảng mùi nến thơm, tiếng thở dốc pha lẫn tiến rên rỉ của Phí Phí khiến Lãnh Ngôn càng kích động. Anh nhấc một chân Phí Phí gác lên vai mình, một bước đưa “người anh em” hung hăng tiến sâu vào tận trong cùng cơ thể Phí Phí, cô lập tức cong người ưỡn cao, hô hấp trở trên gấp gáp.

Nhìn Phí Phí khó chịu vặn vẹo trước mắt, Lãnh Ngôn nhếch môi, cố tình ra vào thật chậm, dựa vào nét mặt cô mà trêu đùa.

Phí Phí bị bức đến không chịu nổi, cảm giác ham muốn càng mãnh liệt.

Khi Phí Phí gần đạt được cảm giác mong muốn, Lãnh Ngôn bất chợt ngừng lại cúi xuống hôn cổ cô, giọng nói mang theo ý đùa cợt: “Cầu xin tôi đi.”

“Anh… ưm….”

Ngón tay Lãnh Ngôn trượt dài trên cơ thể Phí Phí, cô nhắm chặt mắt chịu đựng vẫn không thể khống chế được âm thanh từ miệng mình phát ra.

Thấy Phí Phí cứng đầu, Lãnh Ngôn cũng chẳng cần tức giận, anh hết lần này đến lần khác chuyển động thật chậm rồi lại ngừng lại khi Phí Phí sắp đến cao trào.

Sau vài lần Phí Phí không chịu nổi nữa bật khóc, tâm trí hoàn toàn bị dục vọng lấn át.

Cuối cùng Lãnh Ngôn vẫn để Phí Phí mãn nguyện, bên trên lưỡi vẫn day dưa với lưỡi cô, bên dưới vẫn chăm chỉ hoạt động.

Hạ thân Lãnh Ngôn thúc mạnh một cái, tiếng thỏa mãn phát ra, cả người Phí Phí tê liệt lên đến đỉnh điểm, co giật mạnh dưới thân anh rồi lả người ra, mồ hôi đổ ướt người và tóc mai.

Tiếp tục trận thứ hai, Lãnh Ngôn lật úp Phí Phí lại, từ phía sau đâm tới, khác với lúc nãy, lần này anh cố ý ra vào thật mạnh khiến cô đau thốn bấu chặt ga giường, nước mắt trên mặt chảy giàn giụa.

Tiếng rên rỉ đau đớn lẫn thỏa mãn vang rõ cả căn phòng nhỏ, Phí Phí vừa trải qua hai lần, hạ thân ê buốt. Lãnh Ngôn bất ngờ tiến vào lần nữa, âm thanh va đập mạnh mẽ, Phí Phí thở dốc nặng nề, cơ thể hoàn toàn bị anh điều khiển không còn sức để phản kháng.

Tiếng Lãnh Ngôn gầm nhẹ, động tác thô bạo cũng dần nhẹ lại, hai thân thể nhớp nháp dán chặt vào nhau càng khiến Phí Phí khó chịu.

Trải qua một đêm, Phí Phí không nhớ nỗi đã hưởng thụ cảm giác lên đỉnh bao nhiêu lần, cô chỉ nhớ số lần co giật dưới thân Lãnh Ngôn không ít, thân dưới mất cảm giác, cả người không còn chút sức lực.

Quá trưa, Lãnh Ngôn đã thức dậy, đôi tay không an phận mò mẫm khắp cơ thể Phí Phí, cô mệt đến mi mắt không mở ra nổi, chỉ cựa người khi bị anh sờ mó.

Đến lúc Phí Phí hoàn toàn tỉnh giấc thì đã là chiều tối, cô xoay người nằm ngửa ra, cả thân thể đều đau nhức. Phí Phí gượng ngồi dậy, đúng lúc Lãnh Ngôn đi vào, anh ngồi xuống hôn lên môi cô, Phí Phí cũng không có bất kỳ phản ứng nào chống đối hay tiếp nhận, cứ như một cái xác không hồn lắc lư nhẹ.

“Em nên về với tôi rồi.”

Trước lời đề nghị mang mười phần ra lệnh của Lãnh Ngôn, Phí Phí bất mãn liếc mắt đi chỗ khác, vẻ mặt thể hiện rõ sự bất mãn không đồng ý.

“Em không về cũng không sao, tôi không ép. Đồ ăn đến rồi, tôi đợi em ở ngoài.” Nói rồi Lãnh Ngôn đi ra ngoài trước, cư xử rất dứt khoát.

Ngủ lại thêm một đêm, Lãnh Ngôn sáng hôm sau trở về. Chỉ còn ba tuần nữa Alley sẽ xong việc ở bar, đợi Alley đến, Phí Phí sẽ tìm một nơi khác kín đáo hơn bỏ trốn thật xa Lãnh Ngôn.

Thời gian trôi qua cho đến khi Alley sắp kết thúc hợp đồng, Lãnh Ngôn không một lần quay lại, còn ngỡ là bình yên vượt qua sóng gió.

Sáng, Phí Phí gọi điện cho Alley để hỏi cô đã lên xe chưa. Nhưng đầu dây bên kia bắt máy không có ai lên tiếng.

“Chị, chị có nghe em nói không?”

“Cô ta không nghe thấy được đâu.”

Bên trong điện thoại truyền đền giọng Lãnh Ngôn, trong lời mang theo ý đùa cợt. Phí Phí còn nghĩ Lãnh Ngôn đã buông tha cho mình, nhưng thật ra là dùng thủ đoạn khiến cô quay về.

“Lãnh Ngôn, rốt cuộc anh muốn gì đây?”

Phí Phí nuốt hết giận dữ vào trong lắng nghe. Lãnh Ngôn chậm rãi nói: “Từ giờ đến tối, nếu em không xuất hiện trước mặt tôi, tôi không dám đảm bảo chị em an toàn đâu. Đợi em ở bar.”

“Tên khốn!” Phí Phí tức tối tắt máy, vội chạy vào trong phòng gom đồ bỏ vào hành lý đón xe về.

Đến bar, Phí Phí kéo hành lý hùng hổ xông vào trong. Đến phòng làm việc Lãnh Ngôn, Tôn bỗng đứng ra chào đón, kết quả bị Phí Phí đá một cước vào chân.

Phí Phí mở cửa, vân tay cài của cô vẫn còn, cô lao vào trong, quát lên: “Lãnh Ngôn!”

Khóe môi Lãnh Ngôn nhếch nhẹ, ánh mắt vui vẻ: “Rất nhanh như tôi dự đoán.”

“Chị Alley đâu?” Phí Phí cao giọng truy hỏi.

Lãnh Ngôn không nhanh không chậm lấy tờ giấy và bút đặt ra trước mặt: “Chúng ta vẫn chưa ký thỏa thuận mà.”

“Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?”

“Tôi muốn ngủ với em.”

Nhìn dáng vẻ đắc ý đến trơ trẽn của Lãnh Ngôn, Phí Phí khinh bỉ người đàn ông trước mắt, chỉ ước có thể giết anh ngay lập tức.

“Tôi hỏi anh, rốt cuộc chị Alley ở đâu?” Phí Phí mất kiên nhẫn hỏi chuyện quan trọng nhất đối với cô lúc này.

Lãnh Ngôn không đáp, đưa mắt nhìn đũng quần đang nhô lên của mình, thản nhiên chỉ ngón tay vào với vẻ mặt lưu manh, bình thản đưa ra yêu cầu: “Em làm nó hết nhớ em đi rồi hãy nói chuyện khác.”

Phí Phí bị Lãnh Ngôn chọc tức muốn hộc máu, nhưng Alley đang nằm trong tay anh nên cô không thể manh động. Cô cắn răng bước đến gần, nở một nụ cười hết sức giả tạo, không chút ngần ngại tháo thắt lưng Lãnh Ngôn, người đàn ông này lại vô cùng hưởng thụ khi Phí Phí chủ động.

Kéo khóa quần Lãnh Ngôn xuống, nơi nguy hiểm của anh chỉ còn được che đậy bằng một lớp vải thun của quần lót, Phí Phí tiếp tục nở một nụ cười nhưng lần này là nụ cười thể hiện sự đắc thắng, nhân lúc Lãnh Ngôn đang nhìn vào mắt mình, Phí Phí bất chợt đấm vào chỗ hiểm của anh sau đó vội chạy đi mất.

Tiếng hét đau đớn của Lãnh Ngôn vang lên, anh ôm hạ bộ dõi mắt theo “kẻ phá hoại” đang gây tội bỏ trốn. Ngay khi Phí Phí chạm tay lên máy cảm biến mở cửa, Lãnh Ngôn lập tức nhấn nút tê liệt hệ thống được giấu kín đáo dưới mặt bàn, máy cảm biến vân tay bị vô hiệu, cánh cửa bị đóng chặt không còn mở được.

Chỉ còn một giây nữa là thành công, Phí Phí bắt đầu biết lo sợ về hậu quả của bản thân gây ra, cô bám chặt lấy cửa chỉ mong có một cơ hội thoát khỏi nơi đây ngay lập tức.

Sau khi lấy lại được trạng thái bình thường, Lãnh Ngôn tức giận đi đến vác Phí Phí lên vai mang ném lên bàn làm việc. Phí Phí đối với sự kích động của Lãnh Ngôn càng mất bình tĩnh, hai chân vung đá liên tục vào người anh để phản kháng.

Trước lúc Lãnh Ngôn thực hiện ý đồ đen tối, trong cơn hoảng loạn Phí Phí vẫn kịp tìm được lối thoát cho bản thân, cô vội ngăn người đàn ông đang tháo nút quần cô, nghiêm túc trao đổi: “Đợi đã, chúng ta vẫn chưa ký thỏa thuận.”

Hành động Lãnh Ngôn bất chợt dừng lại, trên mặt thoáng lên nét cười, cuối cùng cũng chịu gác dục vọng sang một bên mà tập trung vào vấn đề chính. Anh lấy bản thỏa thuận ngay trên bàn gần đó cùng bút đưa cho Phí Phí, thảnh thơi chờ cô ký tên lần nữa rơi vào tầm kiểm soát của anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.