Đang yên đang lành, Ma bỗng đi tới lườm Phí Phí một cái, mè nheo làm nũng với Lãnh Ngôn: “Ngôn, lát nữa ra ngoài biển chơi đi, mọi người đều chờ anh đó.”
Bạn gái Mai Khải Bằng vốn là một nàng tiểu thư điệu đà, nay gặp kẻ một chín một mười là Ma, cô nàng cũng không chịu nổi mà tỏ ra khó chịu mách với Mai Khải Bằng. Anh ta vì chiều người đẹp, không chút nể mặt Lãnh Ngôn phải lên tiếng nhắc nhở: “Ma, khen cô một câu, chúng tôi ăn no không sao, nghe cô nói liền cảm thấy buồn nôn lắm đấy.”
Mọi người nghe thấy đều tỏ ý hùa theo, có người không cho Ma mặt mũi mà phá lên cười lớn. Ma trừng mắt hung hăng nhìn Mai Khải Bằng, vừa định đòi Lãnh Ngôn làm chủ nhưng quay qua mới phát hiện, trong mắt anh giờ đây chỉ có Phí Phí.
Ma vì chuyện Lãnh Ngôn công khai ảnh “nóng” với Phí Phí vào đêm qua đã khiến cô ta không hài lòng, ác cảm chồng thêm ác cảm, cô ta cao giọng ám chỉ: “Con người tôi chính là như vậy, không giống như một số người trước mặt tỏ ra lạnh lùng bất cần, đêm về cũng chỉ nằm dưới thân người khác mà rên rỉ nỉ non.”
Phí Phí đưa mắt nhìn Ma, hai mắt chạm nhau cô ta liền nhướng mày thách thức, bên tai là tiếng mắng chửi đang cố nhịn nhục của các cô gái trong phòng Alley.
Tâm tình đang không tốt lại bị kẻ mình ghét mở lời khiên chiến, Phí Phí nhếch môi cười lạnh, chậm rãi nhập vai lẳng lơ đáp trả: “Ma, chắc chị tiếc nuối lắm nhỉ, bởi Lãnh Ngôn trong lòng chị chỉ muốn tôi nằm bên dưới rên rỉ cho anh ấy nghe.”
Những âm thanh thích thú vang lên, hai mắt Mai Khải Bằng sáng rỡ huýt sáo tán thưởng. Lãnh Ngôn nhìn Ma tức giận bỏ đi rồi nhìn lại Phí Phí bên cạnh đang hả dạ ra mặt, khóe môi anh cong nhẹ, cách nhìn cô chứa đầy tình cảm khác thường.
Sau khi Ma đi khỏi thì Phí Phí cũng xả vai, buồn chán gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai một cách miễn cưỡng.
Ăn trưa xong mọi người chia nhau sinh hoạt tự do, Phí Phí bị nắng gắt mùa xuân làm nhăn cả mặt. Cô chỉ thích mưa, không thích nắng, bởi mỗi khi ra nắng cô lại có cảm giác cơ thể mình sẽ bị thành bơ tan chảy bất kỳ lúc nào.
Lãnh Ngôn theo sau cầm dù che cho Phí Phí, chăm chú quan sát ánh mắt mơ hồ xa xăm của cô.
Đi đến một khu chợ địa phương nằm dưới hai hàng cây lớn rợp bóng, đất sỏi cằn cỗi mộc mạc giản dị. Phí Phí thẫn thờ đi dạo, nghe tiếng rao nến thơm làm từ cây gỗ giúp an thần ngủ ngon liền không nhịn được ghé vào.
Cầm những hộp nến nhỏ trên tay, Phí Phí lại nhớ về ông ngoại, người luôn bị đứa cháu cứng đầu như cô chọc giận lên máu không biết bao nhiêu lần.
Người bán hàng là một người phụ nữ trung niên, bà nhìn thấy Phí Phí xem xét kỹ lưỡng hộp nến liền nhiệt tình mời mua: “Cô gái, mua về tặng cho ông bà hoặc cho cha mẹ đi, nến này có công dụng tốt cho sức khỏe lắm đấy.”
Phí Phí mỉm cười, lúc định lấy tiền trả mới sực nhớ đang mặc váy dài không có túi, vậy nên tiền hay điện thoại đều không mang theo. Cô ái ngại ngước mắt nhìn trộm Lãnh Ngôn, anh tự giác lôi ví ra trả tiền thay cô.
Phí Phí cầm túi vải nhỏ đựng hai hộp nến, tiếp tục đi dạo trong chợ.
Lúc ngẩng đầu lên, Phí Phí giật mình nhìn bóng dáng người đàn ông tầm ngoài năm mươi tuổi trong dòng người qua lại. Cô theo phản xạ có điều kiện vội chen vào hàng người đuổi theo, nhưng đến khi đuổi đến cuối chợ vẫn không thấy ông ta đâu.
Lãnh Ngôn nối gót sát Phí Phí, nhìn dáng vẻ kích động sau sự lạnh nhạt của cô liền đoán chắc có chuyện.
“Em tìm gì vậy?”
Phí Phí giương mắt căng thẳng nhìn Lãnh Ngôn, không vội trả lời mà tấp vào hỏi người địa phương bán hàng trong chợ.
“Chị cho em hỏi, ở gần đây có trại mồ côi hay viện phúc lợi nào không?”
“Có, cách đây hai cây số về phía trung tâm thành phố có một trại mồ côi, mấy ngày nay được nhà từ thiện đến cho quà, cho tiền nhiều lắm, còn cho người dân bên ngoài nữa, ngày mai là ngày cuối họ ở đây.”
Phí Phí vội nói lời cảm ơn rồi nắm cổ tay Lãnh Ngôn kéo đi, gấp gáp nói: “Chúng ta về khách sạn.”
Lãnh Ngôn để mặc cho Phí Phí kéo đi, ánh mắt hướng xuống cách cầm tay của cô, lặng lẽ chuyển cổ tay thành bàn tay nắm lấy. Nhưng Phí Phí trong lòng đang lo chuyện khác, không có tâm trí để ý đến những chuyện vụn vặt này.
Ngoài hiên sau phòng của Lãnh Ngôn và Phí Phí, Tiêu Chấn Nam nghe Phí Phí kể lại chuyện bắt gặp người đàn ông kia liền tức giận đập bàn.
“Lần này chúng ta phải tống ông ta vào tù!”
Hà My ngồi bên cạnh lay tay Tiêu Chấn Nam, nghiêm túc phân tích: “Chúng ta không có bằng chứng, lấy gì kiện ông ta đây. Huống chi chiêu trò của ông ta không ít, kẻo chúng ta bị kiện ngược lại tội vu khống.”
Phí Phí chống thái dương trầm mặc nghĩ ngợi, bất chợt liếc nhìn trộm Lãnh Ngôn, trong đầu nảy ra ý nghĩ táo bạo. Nếu kẻ xấu ẩn nấp không thể dùng pháp luật nghiêm minh trừng trị, thì cứ dùng kẻ ở trong bóng tối ra tay, vả lại đâu phải Lãnh Ngôn chưa từng giết người.
Nghĩ rồi lại thôi, Phí Phí thở dài một hơi não nề xua tan suy nghĩ trong lòng, đạo đức nghề nghiệp không cho phép cô mượn tay giết người.
Buổi chiều nhân viên sắp xếp trở về, Phí Phí lưỡng lự đi đến bên cạnh Lãnh Ngôn đang xếp quần áo vào hành lý, lưỡng lự mở lời: “Lãnh Ngôn, tôi muốn ở lại thêm một ngày.”
Lãnh Ngôn liếc nhìn Phí Phí một cái, không nóng không lạnh đáp: “Em cần gì bận tâm như vậy, tôi cho người xử lý ông ta.”
“Không được.” Phí Phí dứt khoát từ chối, cô ngồi xuống đệm cạnh bên hành lý đang xếp, chậm rãi giải thích: “Anh nghĩ thử xem, ông ta chết dễ dàng như vậy thì đâu nếm được mùi vị đau khổ. Còn những đứa bé từng bị ông ta lợi dụng xâm phạm, bọn nó sẽ phải lớn lên trong ám ảnh.”
Lãnh Ngôn tùy tiện ném chiếc áo sơ mi đã gấp gọn vào trong hành lý, nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy em định dùng cách nào bắt tội ông ta? Em là cảnh sát sao? Đòi công bằng làm gì?”
Tim Phí Phí đập mạnh một cái rồi như muốn tắt lịm, cảm giác toàn thân lạnh ngắt không cựa người được nổi. Cô vội đứng lên đi chỗ khác, không để Lãnh Ngôn nhìn thấy nếu chẳng may sắc mặt tái nhợt.
Lãnh Ngôn đưa mắt dõi theo hành động của Phí Phí, đôi mắt sâu hút tựa như lóe lên một tia sáng.
Ở sảnh chính của resort, mọi người đều đã có mặt chờ xe đến đón. Không thể ở lại, chuyện người đàn ông kia Phí Phí đành để Tiêu Chấn Nam giải quyết.
Lúc ở dãy hành lang đi từ phòng dẫn ra sảnh, lần nữa Phí Phí không rõ may mắn hay nghiệp báo mà gặp lại người đàn ông đó. Cô trợn trừng mắt, hai bàn tay siết chặt lao vút trong nhóm người ở sảnh nhào đến nắm cổ ông ta.
Người đàn ông đang đặt phòng nghỉ dưỡng với tình nhân trẻ, bất ngờ bị túm lấy, mà người ra tay cũng chính là người của hai năm trước tận tay bắt quả tang việc làm sai trái của ông ta.
Phí Phí siết chặt cổ áo người đàn ông, nở một nụ cười quỷ dị: “Thầy Phan, lâu rồi mới gặp.”
Tên Phan sợ hãi lắp bắp, thân hình phì to đồ sộ nhưng can đảm còn nhỏ hơn cả chuột nhắt, chỉ biết giả điên phủ nhận người quen.
“Cô là ai, tôi không quen cô.”
“Không quen, vậy ông có nhớ vào đêm hai mươi hai tháng tư của hai năm trước, vào lúc mười hai giờ đêm ở căn phòng số năm của viện phúc lợi Tứ Đại. Đêm đó, chính bàn tay dơ bẩn của ông đã sờ vào chân phải của tôi, kết quả bị tôi bẻ gãy ngón trỏ và ngón giữa, ông nhớ không?”
“Không… tôi không biết…”
Phí Phí trừng trừng nhìn tên Phan, vừa vung tay định cho ông ta một trận thì bỗng bị kéo ra. Cô khó hiểu nhìn Lãnh Ngôn đứng chắn trước mặt cô, vừa nhấc chân muốn bước ra thì tiếng hét của tên Phan bỗng vang lên rồi im bặt ngay tức khắc.
Bước chân Phí Phí khựng lại, trước mắt là bóng lưng to lớn của Lãnh Ngôn. Chỉ vài giây sau, tên Phan ngã xuống đất, máu từ mũi và miệng chảy ra.
Cô gái trẻ ăn mặc hở hang đi cùng ông ta vội ôm chặt túi đang đeo định bỏ chạy, đàn em của Lãnh Ngôn đồng loạt bao vây ngăn chặn.
Không gian trong sảnh yên ắng đến kỳ dị, nhân viên tiếp tân và bảo vệ sợ đến mặt mũi trắng bệch không dám cử động.
Mười phút sau, Tôn đi đến thì thầm vào tai Lãnh Ngôn, báo cáo đã xử lý xong đoạn băng ghi hình của camera giám sát. Lãnh Ngôn gật đầu, nhướng mày về phía tên Phan nằm bất động trên đất, ra dấu cho Tôn sai người xử lý.
Lúc Lãnh Ngôn xoay lại nhìn Phí Phí, sắc mặt cô lúc này đã trở nên nhợt nhạt vài phần. Anh cúi người kề môi sát bên tai cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chúng ta là xã hội đen, kẻ nên giết thì giết. Đừng mãi giơ đôi cánh thiên thần trắng muốt ấy ra để người khác nhuốm máu đỏ, em hiểu không?”
Phí Phí bất giác đưa mắt về phía Tiêu Chấn Nam ở gần đó, anh lắc đầu nhẹ ngỏ ý khuyên ngăn, không muốn cô cứng đầu đối chọi với Lãnh Ngôn về vấn đề tên Phan, dù là giao ông ta cho pháp luật trừng trị hay để Lãnh Ngôn xử lý, kết quả cũng đã rõ ngay trước mắt.
Lãnh Ngôn nói không sai, vị trí Phí Phí đang đứng không phải là cảnh sát nghiêm minh, cũng không phải là một công dân gương mẫu, mà là tình nhân của kẻ phạm tội.