Phí Phí chưa khỏi buồn phiền chuyện này lại đến chuyện khác, giờ đây cô chỉ muốn trốn chạy đi thật xa yên tĩnh một mình để suy nghĩ thông suốt.
Suốt quãng đường về nhà, Phí Phí thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng nặng trĩu mất hết tâm trạng. Lãnh Ngôn muốn cho cô không gian nên cũng không có ý lên tiếng làm phiền.
Sau khi về nhà, Phí Phí tắm xong liền đi ngủ, bỏ cả bữa cơm tối. Trong cơn thiu thiu ngủ, cô cảm nhận được hơi ấm từ Lãnh Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Vì ngủ sớm, buổi sáng trời còn chưa sáng Phí Phí đã thức giấc, nhìn qua đồng hồ chỉ mới bốn giờ. Cô xoay đầu nhìn Lãnh Ngôn đang ngủ say, gương mặt đẹp đẽ đó chợt khiến cô sợ hãi, cô sợ bản thân sẽ lún sâu, đến lúc muốn chạy thoát cũng chẳng còn cơ hội.
Rời khỏi giường, Phí Phí thay đồ đi ra ngoài, đón taxi trở về nơi mà cô không muốn về nhất. Trên đường đi, hồn Phí Phí thả theo những cơn gió lạnh bên ngoài, bầu trời còn âm u tối, xe cộ qua lại cũng không nhiều, thi thoảng bắt gặp những người đi tập thể dục trên vỉa hè.
Đứng trước căn nhà hoang lạnh lẽo, khung cảnh xung quanh u ám cũ kỹ, đã hơn hai năm kể từ ngày cha mẹ bị ám sát Phí Phí mới trở về. Hai năm, cô luôn trốn tránh quá khứ, những hình ảnh đáng sợ năm xưa vẫn in rõ từng chi tiết trong trí nhớ, ký ức đó giống như một vết sẹo không bao giờ lành, bất cứ khi nào cũng có thể chảy máu trở lại.
Đẩy cánh cửa bám đầy bụi mở ra, mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên vẹn, Phí Phí bước vào trong với cơn đau nhói trong lồng ngực. Từng bước chậm rãi trên sàn nhà ám cũ, theo hướng hành lang nhỏ vào từng căn phòng. Màu ấm áp của gia đình năm xưa đã bị thay bằng màu xám xịt của bụi trần, cô đơn và lạnh lẽo.
Quay lại phòng khách, Phí Phí ngồi chổm xuống, dùng tay sờ lên nền đất lạnh ngắt, chính ngay vị trí nhuốm máu của cha mẹ cô năm xưa.
Giọt nước mắt đau đớn rơi xuống nền, đọng lại nỗi đau mất mát của Phí Phí.
Ngọn lửa báo thù bùng cháy trong lòng Phí Phí, cô muốn tự tay bắt họ phải nếm trải những ngày tháng dằn vặt trong căn tù gông sắt.
“Cha, mẹ, con nhất định tìm được hung thủ bắt họ phải chịu tội, con sẽ không để cha mẹ phải chịu oan ức.”
Ra khỏi nhà, Phí Phí đi đến ngôi mộ ở khu nghĩa trang, đặt xuống hai bó hoa cúc trắng, thắp hai nén nhang. Phí Phí đứng yên nhìn hai ngôi mộ sát nhau, hình ảnh cha mẹ cô mặc cảnh phục nở nụ cười trên tấm bia khiến nước mắt cô liên tục rơi ra trong vô thức, cô đứng đó rất lâu, đến khi mặt trời mọc mới rời đi.
Từ nghĩa trang quay về, Phí Phí đến thẳng đến nhà Alley, sẵn tiện mua đồ ăn sáng.
“Mới sáng đã đến, có chuyện rồi à?” Alley vừa ngồi xuống ghế vừa hỏi, không khỏi lo lắng nhìn Phí Phí đang đổ đồ ăn ra đĩa.
“Không có, hôm nay em dậy sớm, ra ngoài đi dạo.” Phí Phí uể oải đáp.
“Ông chủ biết không?”
“Em dặn người giúp việc nói anh ấy rồi.”
Bày đồ ăn ra, Phí Phí không khách sáo cầm đũa bắt đầu ăn trước, mỗi lần nuốt vào cổ đều khó khăn. Qua một lúc, cô chợt dừng đũa, trầm mặc gọi: “Chị.”
“Chuyện gì?”
Nhìn nét mặt căng thẳng của Alley đang chờ đợi, Phí Phí bỗng nhiên không muốn nghĩ nữa, chỉ sợ thêm phiền não, cô lắc đầu: “Không có gì.”
Ở chung không phải ngày một ngày hai, Alley hiếm khi nhìn thấy biểu tình không dứt khoát này của Phí Phí, cô đoán chắc có chuyện, không vội mà từ từ khuyên nhủ: “Phí Phí, có gì thì nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết.”
Phí Phí thở dài một hơi não nề, tâm trạng trong lòng vô cùng hỗn loạn, những cảm xúc tiêu cực liên tục đổ ập đến khiến cô không biết cách xoay sở.
Trong ánh mắt Phí Phí là nỗi tuyệt vọng, cô ôm mặt mệt mỏi thốt ra tâm tư: “Em không biết phải tiếp tục cuộc sống hiện tại thế nào nữa.”
“Phí Phí, đã có chuyện gì xảy ra?” Alley sốt sắn hỏi, kéo tay Phí Phí xuống, vô tình nhìn thấy hình xăm tên Lãnh Ngôn dọc bên hông ngón áp út tay trái Phí Phí. Alley ngạc nhiên tròn mắt, thẫn thờ tra hỏi: “Mày yêu ông chủ rồi phải không?”
“Không…” Phí Phí lắc đầu phủ nhận, tâm trạng dần bình ổn lại: “Em không yêu Lãnh Ngôn… nhưng anh ta muốn em cùng anh ta yêu đương nghiêm túc.”
Với cương vị người ngoài nhìn vào, Alley hiểu câu chuyện này hơn cả chính Phí Phí, cô thở dài bất lực, thật lòng đưa ra lời khuyên: “Phí Phí, mày phải tự quyết định thôi, hoặc là ở bên anh ta, hoặc là bỏ trốn, mãi mãi không gặp lại.”
Nằm trên sofa nhà Alley, Phí Phí suy nghĩ kỹ lưỡng quyết định của mình, cô không muốn có bất kỳ sai lầm nào. Nếu ở cạnh Lãnh Ngôn, cô không thể tiếp nhận tình cảm của anh, còn bỏ trốn, nếu Lãnh Ngôn không buông tha cho cô thì những người xung quanh cô cũng sẽ bị liên lụy.
Có điều, muốn mau chóng tìm được kẻ thù giết cha mẹ mình, Phí Phí phải cần đến Lãnh Ngôn.
Mãi suy nghĩ, Phí Phí mệt mỏi ngủ thiếp đi, đến trưa thức dậy ăn vài miếng rồi lại đắm chìm trong suy nghĩ về vấn đề giữa cô và Lãnh Ngôn.
Buổi chiều tối sau khi Alley đi làm, Phí Phí mở điện thoại lên xem, cả ngày hôm nay Lãnh Ngôn không gọi cho cô dù chỉ một cuộc, con người này muốn chơi trò tâm lý?
Cả ngày nặng đầu, Phí Phí ra ngoài đi dạo trên đường thư giản đầu óc, sẵn tiện hẹn gặp Tiêu Chấn Nam. Đến nơi đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, Tiêu Chấn Nam đang ngồi trong quán đợi cô.
Đợi Phí Phí ngồi xuống, Tiêu Chấn Nam mới lên tiếng: “Trong điện thoại em nói có chuyện quan trọng?”
“Anh…” Phí Phí băn khoăn trong lòng, hít thật sâu nói ra: “Anh nói, em nên tiếp tục hay từ bỏ?”
“Em muốn nghe lời thật lòng không?”
Phí Phí gật đầu.
“Phí Phí, em đã đi đến đây, em đã có được lòng tin của Lãnh Ngôn, nếu từ bỏ thì những hy sinh của em sẽ trở nên vô nghĩa.”
Ngừng một chút, Tiêu Chấn Nam hạ thấp tông giọng vừa đủ nghe, nghiêm túc phân tích: “Đúng là ban đầu em chỉ cần tìm hung thủ giết cha mẹ em, nhưng những gì em đang có còn có thể lấy thông tin quan trọng giúp cho đồng đội. Anh ở chỗ Mai Khải Bằng đến tận bây giờ vẫn chưa được lòng tin của anh ta hoàn toàn, còn em trong thời gian ngắn đã được lòng Lãnh Ngôn, cơ hội này không phải ai muốn cũng có được.”
Nghe lời Tiêu Chấn Nam nói, trong lòng Phí Phí nhẹ nhõm hơn một chút, cô đã hy sinh bản thân nếu dừng lại vì cảm xúc riêng là không đáng. Nhân lúc Lãnh Ngôn còn giữ cô bên cạnh, biết đâu lại có lợi cho cô và đồng đội trong việc lấy được chứng cớ của đường dây tội phạm ẩn nấp bấy lâu nay.
Tạm cất chuyện mình và Lãnh Ngôn sang một bên, Phí Phí hiếu kỳ hỏi: “Phải rồi, chuyện của anh với chị Hà My là sao vậy?”
“Mai Khải Bằng hết lần này đến lần khác đẩy phụ nữ đến cho anh, anh không muốn dây dưa với những người đó, sớm muộn chỉ gặp thêm phiền phức thôi.”
“Giống y như em đoán.” Phí Phí gật gù, hạ giọng cảnh cáo: “Anh đừng có làm con gái nhà người ta buồn vì anh.”
Tiêu Chấn Nam mỉm cười ngọt ngào, dù là con gái nhưng Phí Phí vẫn thấy tội nghiệp cho Hà My, có những chuyện xảy ra đều không phải ngẫu nhiên hay trùng hợp, đã lỡ phóng lao thì chỉ còn cách chạy theo lao mới mong không ảnh hưởng đến người vô tội.
Ăn xong bữa tối, Phí Phí đi dạo phố thêm một lúc, không rõ vì sao lại lạc bước vào cửa hàng trang sức. Dù sao cũng đã lỡ vào, Phí Phí đi một vòng xem thử, cô không thích đeo trang sức vì bất tiện, nhưng nhìn những thứ lấp lánh trong tủ kiếng trưng bày lại lôi kéo tâm trí cô chăm chú xem từng món.
“Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho cô không?” Nhân viên mỉm cười lịch sự ra chào đón.
“À…” Phí Phí đắn đo không biết nên chọn gì, tùy tiện hỏi: “Có hoa tai nam không?”
“Có, thưa cô. Mời cô sang bên đây.” Nữ nhân viên giơ tay mời Phí Phí đi đến tủ phía bên trong cùng cửa hàng.
Phí Phí nhìn sơ một lượt, dừng lại ở chiếc hoa tai đính đá Synthetic màu đen, ngẫm một chút không lưỡng lự liền quyết định chọn mua.
Ra khỏi cửa hàng, cầm hộp hoa tai trên tay, Phí Phí đột nhiên tỉnh táo nhận ra tại sao lại mua hoa tai nam?
“A!” Phí Phí ngước mặt lên trời thở dài kéo giọng, lê bước mệt mỏi đến bar Hero.