Ngủ ở chỗ lạ, lần đầu tiên Alley cảm giác không quen, chăn ấm nệm êm đến đâu cũng luôn có dự cảm bất an, trăn trở trên giường suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không thể chợp mắt.
Cố nhắm mắt ngủ lại lần nữa, tiếng động bỗng phát lên khiến Alley giật mình dậy. Giữa không gian yên tĩnh, cô còn nghe thấy hơi thở nặng nhọc của đàn ông.
Tuy xung quanh biệt thự được canh gác xuyên suốt, nhưng trong giang hồ chém giết ám sát là chuyện rất đỗi bình thường, chẳng may kẻ thù của Trần Vũ Huân chui vào được biệt thự, đột kích nửa đêm thì sao?
Cẩn trọng bước xuống giường, Alley từng bước nhẹ nhàng tiếng gần đến cửa, vặn mở tay cầm thật khẽ.
Hé cửa nhìn ra ngoài, va ngay vào tầm mắt của Alley là thân hình đẫm máu của Trần Vũ Huân ở ngay cửa phòng đối diện. Trái tim trong lồng ngực Alley như muốn nhảy ra ngoài, cô theo phản xạ vội chạy đến đỡ anh lên.
Mặt mày, thân thể Trần Vũ Huân đều đẫm máu đỏ, Alley run rẩy không nói được lời nào, đôi mắt giật liên hồi ứa nước. Trần Vũ Huân hít thở nặng nề, cất giọng thều thào mất sức: “Đưa… anh vào… phòng… tắm…”
Nghe Trần Vũ Huân nói, Alley vội dùng sức kéo anh vào trong. Cật lực một lúc lâu Alley mới kéo được Trần Vũ Huân vào bồn tắm, đang định lấy nước ấm làm sạch máu thì bị anh bất ngờ giữ tay lại.
Đôi mắt Trần Vũ Huân hơi khép hờ nhìn Alley, trong ánh mắt ấy mang nỗi nuối tiếc và bất lực, những lời nói chôn kín cuối cùng cũng có cơ hội nói ra.
“Lệ Á… Xin lỗi, xin lỗi đã để em vì anh mà rơi nước mắt, nhưng anh thật sự có nỗi khổ riêng của mình. Trước sau gì anh cũng sẽ chết, anh chỉ muốn khi còn có thể được ở bên cạnh em, bù đắp lại tháng ngày em vì anh mà chịu khổ.”
Nước mắt trào khỏi khóe mi Alley, tận mắt nhìn thấy bộ dạng của Trần Vũ Huân lúc này, tất cả những giận hờn của cô đều tan biến. Cô chỉ giận, giận Trần Vũ Huân ngày đó bỏ đi không lời từ biệt, giận anh tự khiến bản thân ra hình dáng hiện tại.
Trần Vũ Huân vươn tay kéo đầu Alley đến gần, hai đôi môi mềm chậm rãi chạm vào nhau, nụ hôn trùng phùng lại thấm vị nước mắt.
Alley không cự tuyệt, ánh mắt mơ màng của Trần Vũ Huân dần chuyển sang sâu hút, chớp mắt giữ chặt gáy cô hôn sâu.
Giật mình trước hành động của Trần Vũ Huân, Alley tròn mắt vội đẩy ra. Cô vẫn chưa kịp ổn định tinh thần, bất ngờ bị anh ôm ngang người kéo vào bồn ngập nước ấm.
Màu nước bị nhuốm đỏ, Alley kinh hãi nhìn nụ cười đắc ý của Trần Vũ Huân. Biết mình bị lừa, cô lập tức tặng anh một cái tát.
Đầu Trần Vũ Huân lệch sang một bên trong ngỡ ngàng của chính bản thân mình, Alley lồm chồm đứng dậy, vừa mừng vừa tức vì chuyện anh bị thương là giả.
Alley bước ra khỏi bồn tắm, mang thân thể đẫm nước trở về phòng.
Gần đến cửa, Trần Vũ Huân bỗng chắn ngang chặn lại, anh không có ý cưỡng ép cô, chỉ thản nhiên cởi quần áo. Alley hoảng hốt vội xoay mặt đi, lo sợ bật ra: “Anh muốn gì?”
“Em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn thay quần áo ướt ra.” Trần Vũ Huân giải thích bằng giọng điệu gian manh hết sức lộ liễu.
Alley đứng xoay lưng về phía Trần Vũ Huân, khổ sở nói: “Anh muốn thay thì né chỗ khác mà thay, tôi còn phải về phòng.”
“À… anh xin lỗi, nhưng anh chỉ muốn thay ở cửa.”
Alley hít một hơi thật sâu, cô quay phắc người lại, đối diện với một Trần Vũ Huân thân trần như nhộng. Lúc ở bar chứng kiến những cảnh ái muội đã quen mắt, nhưng nhìn thấy thân thể người mình có tình cảm liền xuất hiện tình trạng tim đập chân run.
Trần Vũ Huân bị ánh mắt kiên định của Alley làm cho sượng người, anh chậm chạp tránh sang một bên nhường đường trả lối.
Alley dứt khoát đi thẳng, con ngươi nửa giây cũng không dám hạ xuống.
Tay Alley chạm vào tay nắm cửa, yếu ớt vặn mở. Hơi nóng phía sau đột nhiên áp sát, Alley hoảng loạn vội mở cửa bỏ chạy, nhưng ngay khi cửa vừa mở liền bị một lực mạnh đè đóng lại.
Cơ thể đột nhiên bị nhấc lên không trung tiếp đáp xuống giường, Alley chưa kịp hoàn hồn đã bị một thân hình lớn đè lên, nụ hôn dịu dàng cách đây vài phút trở thành nụ hôn ngấu nghiến. Alley cảm nhận được lưỡi Trần Vũ Huân càn quấy trong miệng mình, mùi vị đàn ông lan tỏa khiến tế bào thần kinh của cô nhất thời tê liệt.
Alley bị nụ hôn làm cho mê man như kẻ mất trí, không rõ khi nào cơ thể đã bị phơi bày trước mắt Trần Vũ Huân. Bàn tay nóng hổi trên da cô trở nên bỏng rát, từng mạch máu đua nhau chạy khiến cô có cảm giác ngứa ngáy không yên.
Những nụ hôn ướt át nóng bỏng trải dài trên da thịt Alley, cô cố tự trấn tỉnh bản thân nhưng thân thể lại không có sức kháng cự.
Bóng đèn trần đột nhiệt tắt rụp, cả căn phòng chìm trong bóng tối, sự động chạm của Trần Vũ Huân trên cơ thể Alley chưa một giây dừng lại.
Nơi tư mật bị chạm đến, cơ thể cô liền phản ứng, hai chân tự động khép chặt muốn tránh né, nhưng ngón tay nam tính tham lam muốn chiếm lấy.
Từng chút, từng chút, nơi thiếu thốn được lấp đầy, động tác nhẹ nhàng chiếm lĩnh ý thức.
Kim giây nhích từng nhịp, thân thể người đàn ông bị mê hoặc mà cuồng điệu xâm chiếm.
Trong bóng tối không nhìn rõ hình thù chỉ còn vang lên tiếng va chạm xác thịt ám muội, Phí Phí ngửa đầu thở dốc, trong bụng đã sớm rủa từ đầu đến chân Lãnh Ngôn, nhưng đến khi những âm thanh phát ra khỏi miệng lại biến thành những tiếng nỉ non thiêu cháy giới hạn người đàn ông.
Từng cơn khoái cảm cuộn trào, chốc lát như liều thuốc phiện đưa người ta lên cõi hồng trần.
Đến khi kết thúc, nơi tư mật nữ tính vẫn còn sót lại tư vị của người đàn ông…
Khi Phí Phí vừa thiếp đi, cử động của phần đệm bên cạnh khiến tinh thần cô như giật dây. Cô hé mắt trong bóng tối, dõi theo Lãnh Ngôn đang cầm điện thoại sáng màn hình ra khỏi phòng.
Phí Phí cắn răng lết “thân tàn ma dại” xuống giường, đến nấp ở sau cửa áp tai nghe lén.
Không rõ bên kia nói gì, Lãnh Ngôn chỉ lạnh nhạt hỏi: “Cậu có đang ngủ cùng ai không?”
Hai giây sau đó, anh lại giở giọng tâm đắc: “Còn tôi thì có, cậu thích thì đến đó đón, dù sao Mạn Vân Nghi cũng không phải bạn gái tôi, tôi không có trách nhiệm lo cho cô ta.”
Phí Phí bất giác đứng thẳng người, khi tối ở bar mẹ Mạn Vân Nghi tìm đến, có lẽ bây giờ lại tìm cớ mượn tay Mai Khải Bằng để tiếp cận Lãnh Ngôn. Chỉ vì một chữ yêu, Mạn Vân Nghi ngay cả lòng tự tôn cũng muốn vứt bỏ.
Ngay khi nghe Lãnh Ngôn nói cúp máy, Phí Phí vội vã chạy ào phóng tót lên giường, chui mình dưới chăn ẩn nấp như ăn trộm.
Qua vài giây không nghe động tĩnh gì, Phí Phí lén lút thò đầu ra khỏi chăn, bắt gặp Lãnh Ngôn dùng ánh sáng màn hình chiếu vào tủ quần áo lấy đồ mặc vào.
Khi ánh sáng mờ hắt vào mình, Phí Phí lập tức nhắm mắt vờ ngủ, Lãnh Ngôn chỉ chỉnh chăn lại cho cô một chút rồi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, Phí Phí liền bật dậy thay quần áo, âm thầm theo dõi Lãnh Ngôn.
Điểm đến là ở khu chợ đêm sầm uất, Phí Phí vội đến mức quên cả lấy tiền thừa taxi, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng hờ hững của Lãnh Ngôn đi phía xa đằng trước.
Vào trong một quán rượu, không gian nhẹ nhàng với tiếng nhạc cổ điển du dương, Phí Phí thập thò giữ khoảng cách theo dõi.
Ngay trước quầy pha chế, Mạn Vân Nghi uống say gục lên gục xuống, Mai Khải Bằng cố kéo cô ta về nhưng bất thành, trong miệng cô ta không ngừng gọi tên Lãnh Ngôn.
Khi Lãnh Ngôn có mặt, Mạn Vân Nghi hai mắt liền sáng rỡ nhào đến ôm chầm lấy anh, hình ảnh này từ tốn thu vào tầm mắt Phí Phí.
Lãnh Ngôn bị Mạn Vân Nghi ôm chặt lấy, anh thản nhiên gỡ tay cô ta ra đẩy ngã về phía Mai Khải Bằng, thờ ơ nói: “Không dùng lời nói được thì dùng hành động, có mỗi chuyện đó cũng kéo tôi đến cho bằng được.”
Để lại lời nói hờ hững, Lãnh Ngôn xoay người bỏ đi, Mạn Vân Nghi vừa nãy không chịu về, giờ thì tự động chạy theo sau anh.
Khi Lãnh Ngôn quay người, Phí Phí vội úp mặt xuống bàn khuất sau vách ngăn giữa những bàn đặt cạnh nhau. Lãnh Ngôn đi thẳng một mạch, rẽ ngang qua trực tiếp nắm cổ áo Phí Phí đang ẩn nấp dậy.
Bốn mặt chạm nhau, Mạn Vân Nghi lẫn Mai Khải Bằng đều sững sờ, Phí Phí ngơ ngác lẫn hoảng loạn nhìn Lãnh Ngôn, anh bỗng liếc sang hai người đang ngỡ ngàng kia.
“Lần sau bị đánh ghen, đừng hỏi tại sao tôi không can.”
Để lại một lời nhắc nhở, Lãnh Ngôn kéo Phí Phí ra về. Mãi cho đến lúc ngồi vào xe, Phí Phí mới bình tĩnh lại mở lời hỏi: “Sao anh biết…”
Lãnh Ngôn liếc mắt nhìn Phí Phí một cái, nhớ đến liền cảm thấy buồn cười, từ tốn tiết lộ: “Em muốn theo dõi cũng phải kín đáo một chút. Bốn, năm giờ sáng đường vắng vẻ không một chiếc xe, em lại ngồi trên taxi bám theo hết con đường này đến con đường khác, em nói làm sao anh có thể giả vờ không phát hiện?”
“Ờ…” Phí Phí nghệt mặt ra, quả thật về khoản này cô vẫn còn vụng về, bất đắc dĩ biện minh: “Đều do taxi có màu nên mới bị anh phát hiện.”
Lãnh Ngôn phì cười, khởi động xe trở về nhà.
Đứng ở cửa quán dõi theo bóng xe dần khuất xa tầm mắt, trong lòng Mạn Vân Nghi không ngừng nổi sóng. Những đầu móng tay bấu sâu vào má thịt trong lòng bàn tay, đôi mắt đậm hơi men sớm phủ đầy ghen tức.