Chuyện để Mạn Vân Nghi bên cạnh, Lãnh Ngôn không hề có ý nói ra, anh muốn để Phí Phí phải tự xác nhận cảm giác của cô đối với việc này, kể cả tình cảm của cô dành cho anh đã đến mức độ nào.
Về phần Phí Phí, cô vẫn tỏ ra bình thường nhưng bản thân không điều khiển được mà trở nên trầm lặng hơn. Trong đầu chỉ nghĩ đến mỗi chuyện Lãnh Ngôn hứa hẹn yêu đương trước mặt, sau lưng lại giấu cô qua lại với cô gái yêu đơn phương anh, chứng tỏ bản tính ăn chơi trăng hoa lúc đầu không đổi.
Tối hôm kế tiếp, Mai Khải Bằng vẫn tiếp tục đến để trông Mạn Vân Nghi tránh cô ta mù quáng vượt quá giới hạn với Lãnh Ngôn, anh ta cố chấp vì một người con gái thà làm tình nhân của bạn thân anh ta, chứ không thèm màng đến tình cảm chân thành của anh ta.
Hơn mười một giờ Lãnh Ngôn có khách, Mạn Vân Nghi vẫn bám theo anh, những người khách đều cho rằng cô ta là bạn gái mới của Lãnh Ngôn, chuyện này bỗng chốc được truyền đi khắp bar còn nhanh hơn tốc độ Wifi.
Cô gái phục vụ phòng trở về mang chuyện Lãnh Ngôn và Mạn Vân Nghi như hình như bóng trong phòng VIP kể lại với Phí Phí. Cô nghe rồi chỉ cười lạnh, tỏ ý không quan tâm đến, bình thản lấy tạp chí mới trong phòng lật xem.
Dừng lại ở chiếc túi hàng hiệu mẫu mới nhất, Phí Phí chợt nghĩ đến Alley, Alley theo Trần Vũ Huân làm việc chắc chắn phải ra ngoài gặp nhiều người có tiền có quyền. Trần Vũ Huân đương nhiên sẽ không để Alley làm mất mặt anh ta, nhưng từ lúc Phí Phí được sống trong sự “giàu có”, cô chưa từng tặng đồ đắt tiền cho Alley.
Nghĩ ngợi một lúc, Phí Phí quyết định đến phòng Lãnh Ngôn, cô đương nhiên sẽ không xin tiền anh mua quà cho Alley, tất cả đều tự dựa vào khả năng của bản thân.
Cửa phòng làm việc vừa mở ra, rơi vào mắt Phí Phí bên trong Mạn Vân Nghi đứng cạnh Lãnh Ngôn, tay để trên vai anh thân mật, mặt mày rạng rỡ xem anh làm việc. Mai Khải Bằng ngồi ở trước bàn, cứ yên lặng ngồi đó, không nói lời nào dõi mắt theo Mạn Vân Nghi.
Nhìn thấy Phí Phí, Mạn Vân Nghi vẫn không có ý rời khỏi chỗ Lãnh Ngôn, cô ta chỉ liếc nhìn cô một cái đắc ý rồi lại cúi đầu nhìn vào tài liệu trên bàn.
Nghe tiếng cửa mở, Lãnh Ngôn ngước nhìn Phí Phí, anh thẳng người, giọng trầm ấm hướng đến cô: “Đến đây.”
Trong mắt Lãnh Ngôn bây giờ chỉ có Phí Phí, Mạn Vân Nghi không còn cách nào khác phải tự giác đi ra chỗ khác nhường chỗ, biểu cảm cô ta ngượng ép không vui ra mặt.
Phí Phí đến chỗ Lãnh Ngôn, anh tự động giang tay kéo cô ngồi lên đùi mình. Mặc dù Phí Phí thường xuyên ngửi mùi nước hoa nồng trong bar, nhưng cô lại trở nên nhạy cảm với mùi bám trên người Lãnh Ngôn, cho dù mùi đó nhẹ đến thế nào đi nữa.
Mùi nước hoa của Mạn Vân Nghi trên vai áo Lãnh Ngôn bay vào mũi Phí Phí, cô gỡ tay anh ra khỏi eo mình, đứng lên cách anh vài bước chân.
Thấy hành động của Phí Phí cùng cử chỉ chạm ngón tay vào dưới mũi, mắt Lãnh Ngôn hơi nheo lại mong chờ, thầm đoán được nguyên nhân.
Mặc kệ Lãnh Ngôn có biểu hiện gì, chuyện quan trọng bây giờ là mua túi cho Alley. Phí Phí khôi phục lại tinh thần cười lã chã nịnh nọt: “Ông chủ, anh xem… có thể ứng lương cho tôi trước cho tôi vài tháng không?”
“Làm gì?”
“Tôi muốn mua túi.”
Nghe đến đây, Mai Khải Bằng bật cười thành tiếng, tâm tình có thể thả lỏng một chút: “Phí Phí, Lãnh Ngôn không cho cô tiền xài hay sao mà phải ứng lương đến đáng thương như vậy?”
Giọng điệu Mai Khải Bằng mang sự thương hại, hẳn anh ta cho rằng Phí Phí ở cạnh Lãnh Ngôn bị đối xử không công. Phí Phí mỉm cười, vô cùng tự hào về bản thân: “Đương nhiên là có, nhưng tôi chỉ thích xài tiền của mình làm ra.”
Biểu cảm Mai Khải Bằng có chút ngạc nhiên, trước đây anh ta còn nghĩ Phí Phí bên cạnh Lãnh Ngôn là vì tiền, cái nhìn của anh ta về cô ngay lúc này xoay ngược một trăm tám mươi độ.
“Anh cho mua cho em.” Lãnh Ngôn vươn tay chạm vào eo Phí Phí, bày ra vẻ mặt quyến rũ lấy lòng.
Phí Phí bất mãn nhìn Lãnh Ngôn, khó chịu bắt bẻ: “Nãy giờ anh không nghe gì sao?”
“Được rồi, em muốn ứng mấy tháng?” Lãnh Ngôn cười cười nhường nhịn, lấy chi phiếu chuẩn bị điền số vào.
Phí Phí tính toán cẩn thận, đưa ra khoảng ước chừng: “Sáu tháng.”
Ánh mắt Lãnh Ngôn có chút sững sờ: “Rồi sáu tháng đó em ăn gì?”
“Anh…”
Ý Phí Phí muốn nói cô ăn đồ ăn ở nhà Lãnh Ngôn rồi thì cần gì phải lo, nhưng nói gấp chỉ rút gọn còn một chữ, kết quả hình như những người nghe không nghĩ như vậy.
Khóe môi Lãnh Ngôn cong lên rất cao, đặt bút điền số tiền vào chi phiếu nhưng đột nhiên bị Phí Phí ngăn lại.
“Ông chủ, anh cứ trừ lương mua giúp tôi, tôi sợ mua hàng phải hàng giả.” Nói rồi Phí Phí lấy tờ giấy in hình chiếc túi được gấp nhỏ trong túi quần ra đưa Lãnh Ngôn, còn nhấn mạnh nhắc nhở anh: “Không được mua bằng tiền của anh, nhất định phải mua bằng tiền của tôi.”
Dặn dò kỹ lưỡng, Phí Phí không nán thêm giây nào quay lưng ra ngoài trước.
Trên tờ giấy xé trong tạp chí Phí Phí đưa có hình một chiếc túi Louis Vuitton Grenelle PM màu trắng, trông khá nữ tính, vốn không hề phù hợp với cá tính mạnh mẽ của cô bình thường.
Lãnh Ngôn sinh nỗi nghi hoặc, lo lắng Phí Phí đã vì chuyện anh dùng Mạn Vân Nghi thử lòng khiến cô bị đả kích, hoặc cũng có thể cô không muốn thua Mạn Vân Nghi, người lúc nào cũng vác hàng hiệu đắt tiền thanh lịch.
Dù là bất kỳ lý do gì, chỉ cần Phí Phí có ý tranh giành anh thì chuyện cô muốn, có đòi lên sao Hỏa sống Lãnh Ngôn cũng nhất định đáp ứng cho cô.
Mạn Vân Nghi nhếch nhẹ môi thầm nghĩ, quạ đen vẫn mãi mãi là quạ đen, đeo những thứ đẹp đẽ lên người cũng không thể trở thành thiên nga, cô ta cho rằng Phí Phí cảm thấy bản thân thất thế nên mới đua đòi theo.
Tan làm cùng đi ăn khuya, Mai Khải Bằng có vẻ rất hứng thú với việc Phí Phí mua túi nữ tính, lúc ngồi trong quán anh ta cười ẩn ý gợi hỏi: “Phí Phí, tôi chưa tặng cô quà gặp mặt phải không?”
“Quà gặp mặt? Không cần.” Phí Phí chăm chỉ ăn, lắc đầu dứt khoát cự tuyệt, cô không muốn phải mắc nợ bất kỳ ai.
“Chỉ là một món quà nhỏ thôi mà, không cần lo, tôi cũng chẳng đòi gì lại đâu.”
Nghe đến đây, Phí Phí có chút hứng thú: “Thật sao?”
Mai Khải Bằng gật đầu chắc nịch.
“Vậy anh tặng tôi một đôi giày nạm đinh đi.”
Nụ cười trên môi Mai Khải Bằng tắt không đến nửa giây, dự cảm không lành về chính mình: “Cô định làm gì?”
“Đá anh.” Phí Phí bình thản đáp, bên cạnh cô mặt mũi Lãnh Ngôn chuyển từ mây đen sang nắng hạ. Ngừng một chút Phí Phí tiếp tục nói: “Tôi không nghèo đói đến mức phải nhận đồ của người khác, tôi có tay có chân, không làm việc nhẹ thì làm việc nặng, ông trời nhất định không triệt đường sống của tôi.”
Lãnh Ngôn ngắm nhìn Phí Phí bằng gương mặt vô cùng tự hào, mặc kệ Mạn Vân Nghi đang mặt nặng mày nhẹ ở đối diện.
Mai Khải Bằng hiểu ra gật gù, tỏ ra nể phục : “Giờ thì tôi biết tại sao Ngôn giữ cô bên cạnh lâu đến vậy rồi.”
Phí Phí cười hắt ra, Mai Khải Bằng chưa nói cô cũng có thể đoán được anh ta đang nghĩ gì, cô chậm rãi phản bác ý nghĩ của anh ta: “Nếu như anh cho rằng Lãnh Ngôn giữ tôi vì tôi không cần tiền thì anh sai rồi.”
Ai cũng kinh ngạc trước lời Phí Phí, ngay chính nhân vật chính là Lãnh Ngôn cũng không ngoại lệ. Phí Phí ăn một miếng thịt luộc, nghiêm túc nhìn Mai Khải Bằng, không hề quan tâm đến sự tồn tại của Lãnh Ngôn mà dõng dạc nói: “Anh ấy giữ tôi vì… khuôn viên nhà Lãnh Ngôn thế nào, lòng dạ anh ấy y hệt vậy.”
Sở dĩ Phí Phí nói như vậy là vì khuôn viên nhà Lãnh Ngôn rất rộng, trồng rất nhiều bụi hoa và cây nhưng không ngay hàng thẳng lối, đường từ cổng vào nhà ngoằn ngoèo uốn lượn, giống như lòng dạ Lãnh Ngôn, không phải ai cũng có thể đoán một đường được chính xác.
Nói cụ thể hơn, chính bản thân Phí Phí cũng không hiểu tại sao Lãnh Ngôn lại giữ cô không buông.
Thấy ai cũng đần mặt ra, Phí Phí cười lạnh khinh bỉ, thẳng thừng đưa ra kết luận ngắn gọn: “Tôi bị ép.”
Sắc mặt Lãnh Ngôn không đổi, khẽ hắng giọng một cái, Phí Phí liền quay sang, trơ mặt dày hỏi: “Tôi nói đúng không?”
Đáy mắt Lãnh Ngôn hiện lên vẻ cưng chiều, không cười không tức giận thừa nhận: “Phải.”
Phí Phí nhếch môi tự đắc, Mai Khải Bằng càng lúc càng hiếu kỳ với mối quan hệ thật sự của Phí Phí và Lãnh Ngôn. Anh ta nhận ra cách Lãnh Ngôn đối xử với Phí Phí rất đặc biệt, thế nên anh ta dám chắc chuyện Lãnh Ngôn muốn cho Mạn Vân Nghi bên cạnh cũng chỉ để thử lòng Phí Phí.
Mạn Vân Nghi im lặng từ đầu đến cuối, tay nắm chặt dưới bàn, mắt không thể thôi ngưng dõi theo ánh mắt và nụ cười thiên vị của Lãnh Ngôn dành riêng cho Phí Phí.
Cuối cùng Mạn Vân Nghi cũng thông suốt, Lãnh Ngôn cho cô ta ở bên anh không có nghĩa anh có cảm tình với cô ta, thực chất tâm trí và trái tim anh đã thuộc về Phí Phí dù cô có cự tuyệt tình anh. Nghĩ đến việc bị Lãnh Ngôn lợi dụng để gây chú ý với Phí Phí, những căm phẫn trong Mạn Vân Nghi dành cho Phí Phí càng tăng thêm.
Chia tay ra về, Mạn Vân Nghi cứng đầu đến ôm chặt cánh tay Lãnh Ngôn mè nheo: “Anh đưa em về được không?”
Ba cặp mắt im lặng chờ đợi đều đặt ở Lãnh Ngôn, anh bỗng lôi điện thoại ra xem giờ, cất lại vào túi rồi gỡ tay Mạn Vân Nghi ra khỏi tay mình, ám muội đáp: “Bốn giờ sáng rồi, để Khải Bằng đưa em về, anh chỉ còn hai tiếng thôi, đúng sáu giờ Phí Phí phải ngủ anh không còn “làm ăn” được gì nữa.”
Nét mặt Mạn Vân Nghi cứng đờ, bất động một chỗ, mi mắt không chớp dõi theo Lãnh Ngôn ôm cổ Phí Phí lên xe đậu sát vỉa hè.
Trên mặt Mai Khải Bằng lộ rõ ý cười, anh ta không còn xót Mạn Vân Nghi, thậm chí muốn cô ta phải chịu thêm vài lần đả kích từ Lãnh Ngôn để cô ta biết thua mà lùi.