Trong phòng khám ở bệnh viện, bác sĩ sau khi kiểm tra vết thương cho An Lạc thông báo không có gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương cũ bị sưng thêm. Lúc chuẩn bị ra về, Mai Khải Bằng sực nhớ đến những lời Lãnh Ngôn nói lúc chạm mặt, anh ta vội đỡ An Lạc đến ghế đá trong khuôn viên ngồi xuống, khó xử mở lời.
“Cô đợi ở đây một lát nhé, tôi có một người bạn đang nằm viện, tôi đến thăm một lát sẽ xuống ngay.”
“Được.” An Lạc gật đầu.
Trở lại trong sảnh chính của bệnh viện, Mai Khải Bằng hỏi phòng bệnh của Mạn Vân Nghi xong tìm đến xem tình hình. Lúc bước vào phòng, nhìn thấy Mạn Vân Nghi đứng cạnh cửa sổ thẫn thờ nhìn bên ngoài, mẹ cô ta lại ngồi hậm hực ở sofa gần đó.
Chào hỏi mẹ Mạn Vân Nghi một tiếng, Mai Khải Bằng đi đến bên cạnh Mạn Vân Nghi, chưa kịp lên tiếng hỏi cô ta bỗng ôm chầm lấy, bật khóc nức nở trong tuyệt vọng. Mai Khải Bằng hiểu được cảm giác bị người mình có tình cảm lạnh nhạt, nhưng kiểu như Mạn Vân Nghi đã quá cố chấp.
Mai Khải Bằng vỗ nhẹ lên lưng Mạn Vân Nghi an ủi, lúc hạ tầm mắt xuống dưới cùng đúng lúc chạm mắt An Lạc đang hướng lên. Mai Khải Bằng nhìn thấy vẻ mặt dao động lẫn hụt hẫng của An Lạc, thậm chí anh ta còn cảm nhận được trái tim trong lồng ngực mình đập liên hồi không rõ lý do.
An Lạc bên dưới rất nhanh quay mặt đi khi chạm mắt với Mai Khải Bằng, anh ta chần chừ đẩy Mạn Vân Nghi ra, vội nói lời tạm biệt: “Em nghỉ ngơi sớm đi, anh còn có việc, anh về trước.”
Từ lúc bị An Lạc bắt gặp, Mai Khải Bằng luôn có cảm giác chột dạ, chưa kể cô còn cố tình giữ khoảng cách, không cho anh ta bế hay động chạm quá nhiều vào cô. Trên suốt đoạn đường về nhà, An Lạc xoay mặt ra cửa sổ, im lặng không nói lời nào, ngón tay bấu vào nhau như đang rất rối.
An Lạc sở hữu một đôi mắt biết nói, mỗi khi Mai Khải Bằng nhìn vào dường như bị cuốn vào đó, giờ đây trong tâm trí của anh ta chỉ còn tồn tại ánh mắt thất vọng của cô khi thấy anh ta ôm Mạn Vân Nghi.
Đến khi xe dừng lại trong khuôn viên nhà, An Lạc lúc này mới lên tiếng: “Ông chủ Mai, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Nghe cách gọi khách sáo này của An Lạc khiến Mai Khải Bằng có hơi giật mình, anh ta bất an nói: “Gọi tôi là Khải Bằng được rồi, cô… muốn nói gì?”
An Lạc hơi cúi đầu, đôi mi dài tự nhiên rũ xuống làm dáng vẻ càng thêm buồn bã, cô từ tốn nói: “Tôi rất biết ơn khi anh đã giúp đỡ tôi, nhưng tôi đã nghĩ kỹ, tôi muốn về nhà của mình, tôi có thể tự lo cho bản thân.”
“Không phải…” Mai Khải Bằng kích động xoay hẳn người sang phía An Lạc, gấp gáp ngăn cản: “Cô một mình thì làm sao tự lo được, ở đây có…”
“Ông chủ Mai.” An Lạc nhìn thẳng vào Mai Khải Bằng, ngắt ngang lời anh ta. Cô chớp nhẹ đôi mắt trong suốt đang rướm lệ, tỏ ra chân thành nói: “Xem như là tôi cầu xin anh, cứ coi là chúng ta chưa từng quen biết. Tôi không muốn bị xem là kẻ ăn bám, đào mỏ anh… tôi càng không muốn bị người khác hiểu lầm là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của anh.”
Càng nói về sau giọng An Lạc càng nghẹn ngào, Mai Khải Bằng bị bộ dạng này của cô làm cho rối loạn tâm can, trong lúc gấp gáp buộc miệng nói: “Cô đừng hiểu lầm, cô ấy chỉ là bạn tôi và Lãnh Ngôn, à đúng rồi, Lãnh Ngôn chính là bạn trai Phí Phí, cô có biết cô ấy không?”
“Phí Phí? Anh biết em ấy sao?”
Vừa thấy sắc mặt An Lạc tươi tỉnh lại, Mai Khải Bằng vội gật đầu: “Biết, Lãnh Ngôn là bạn thân tôi, Phí Phí là bạn gái cậu ấy, tôi đương nhiên biết. Tôi với Lãnh Ngôn và cô gái cô thấy ở bệnh viện là bạn bè thân chơi lâu năm, không phải yêu đương hẹn hò.”
Nói vòng vo một hồi Mai Khải Bằng cũng nói về vấn đề chính, An Lạc xác nhận anh ta đã rơi vào bẫy vẫn tiếp tục diễn vai đáng thương đánh cú chót.
“Nếu như vậy… anh có thể nói giúp cho tôi sang ở cùng Phí Phí không, tôi với em ấy cũng khá thân, cho nên…”
Nét mặt Mai Khải Bằng cứng đờ, hoàn toàn không có ý muốn để An Lạc đến ở cùng Phí Phí. Anh ta vội lắc đầu từ chối, còn nói dối không chớp mắt: “Vấn đề cô ấy đang sống cùng Lãnh Ngôn, mà cậu ta rất khó chịu với người lạ. Hay là thế này đi, nếu em không muốn ở lì trong nhà, thi thoảng tôi đưa em đến gặp Phí Phí nói chuyện.”
An Lạc cười thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn lưỡng lự: “Hay là anh viết giấy nợ, tôi ăn uống sinh hoạt ở nhà anh bao nhiêu tiền, sau này vết thương lành tôi sẽ đi làm trả lại.”
“Không…” Mai Khải Bằng đang định từ chối, muốn nói tại anh ta mà An Lạc bị thương, chi phí lo cho cô lúc bị thương đáng lẽ ra là anh ta trả mới đúng. Nhưng thấy sự kiên định không muốn mắc nợ của cô, anh ta đành gật đầu đồng ý: “Được.”
“Còn nữa.” An Lạc tiếp tục nói, thấy Mai Khải Bằng im lặng lắng nghe, cô thẳng thắn tiếp lời: “Tôi… không muốn bị xem là kẻ thứ ba, nếu anh đã có bạn gái, hy vọng anh hãy giải thích rõ với cô ấy.”
“Cô yên tâm, tôi không có bạn gái.”
Khi nói ra những lời này, ánh mắt Mai Khải Bằng dịu dàng đến kỳ lạ, ngay cả An Lạc cũng khẳng định được anh ta rất chân thành.
Ăn tối, dạo phố xong về đến nhà đã gần mười giờ, Lãnh Ngôn bám sát theo phía sau Phí Phí, cẩn trọng dò hỏi: “Anh về phòng ngủ với em được chưa?”
Phí Phí đang lên cầu thang liền khựng lại, xoay đầu nhìn Lãnh Ngôn, thái độ cứng rắn đáp: “Ngủ một mình một giường không sướng hay sao mà còn đòi về. Hay hôm đó chơi chưa đủ, tôi đang tới tháng cũng có chơi được đâu mà đòi về.”
Lãnh Ngôn thở dài một hơi bất lực, khổ tâm phân trần: “Em cứ nói là không giận, vậy mà không cho anh về phòng ngủ cùng. Anh chỉ là muốn ngủ cùng em, còn việc kia khi nào anh muốn em cũng đâu có cản được.”
Cùng lời nói, cùng một người nói ra nhưng trước đây Phí Phí vô cùng chướng tai gai mắt, còn lần này đột nhiên có cảm giác Lãnh Ngôn như đang phải chịu ấm ức. Từ hôm bị Phí Phí xua đuổi, dù cho sáng hôm đó lên giường thì Lãnh Ngôn cũng không dám về phòng ngủ cùng khi cô không cho phép.
Phí Phí nghĩ đến liền buồn cười, vừa nhấc chân đi tiếp bỗng bị Lãnh Ngôn nắm vạt áo giữ lại. Cô xoay đầu lại, nhìn vẻ mặt oan ức của Lãnh Ngôn đành xuống nước bỏ qua.
“Về phòng ngủ đi.”
Mặt mày Lãnh Ngôn lập tức bừng sáng, chớp mắt bỗng bế thốc Phí Phí lên trở về phòng.
Lãnh Ngôn tắm rửa thay đồ xong đã lên giường nằm, lúc Phí Phí tắm rửa trở ra bên ngoài đã đổ mưa nhẹ, xua đi cái nóng oi bức ban ngày để lại.
Phòng bật máy lạnh, Lãnh Ngôn lại cởi trần nằm ngủ sau khi tắm xong, sợ anh bị cảm Phí Phí liền tăng nhiệt độ phòng sưởi ấm.
Tắt đèn phòng, Phí Phí trở lại nằm lên giường, lúc giở chăn chui vào vô tình chạm phải thứ gì đó nóng nóng, cô giật mình rút tay lại, vì không gian tối đen như mực, không xác định được vừa chạm vào gì càng thêm tò mò.
Phí Phí lấy can đảm đưa tay sờ thử, tiếng cười của Lãnh Ngôn vang khẽ, xác định được thứ vừa chạm vào là gì cô rụt tay về, mặt nóng bừng xấu hổ, hắng giọng mắng: “Quần đâu không mặc, bộ anh là trẻ con hay sao?!”
“Lớn rồi, mặc quần áo đêm ngủ cũng phải cởi ra.”
“Anh đúng là…” Phí Phí nghiến răng nói, đầu óc Lãnh Ngôn chắc chắn còn đen hơn cả bóng tối hiện tại.
Phí Phí mặc kệ xoay lưng lại nằm xuống, đầu bỗng nằm lên cánh tay Lãnh Ngôn, chưa kịp tránh đi anh đã vòng tay kẹp chặt lại không cho cô thoát.
Không ai nói gì, không gian chìm trong yên tĩnh, tiếng mưa bên ngoài êm tai dễ chịu. Qua một lúc lâu vẫn chưa chợp mắt được, Phí Phí nằm xoay lại, cất tiếng gọi: “Ngôn, anh ngủ chưa?”
Hai mắt Lãnh Ngôn sáng rực trong màn đêm, Phí Phí vừa gọi tên anh một cách thân mật. Tim trong lồng ngực Lãnh Ngôn đánh trống liên hồi, dịu dàng đáp: “Vẫn chưa.”
Phí Phí suy nghĩ gì đó rồi lại mang ra hỏi: “Anh nói… Mạn Vân Nghi vì yêu anh đến tính mạng cô ta cũng dám đem ra thử, chẳng lẽ một chút động lòng anh cũng không có?”
“Ý em là gì?” Lãnh Ngôn hoài nghi hỏi ngược lại.
Tâm tư Phí Phí chìm đắm trong vấn đề của Mạn Vân Nghi, thân thể bị Lãnh Ngôn điều khiển cũng chẳng hay.
“Thì… một cô gái xinh đẹp, tài giỏi yêu anh, ra sức theo đuổi anh, cảm giác của anh thế nào?”
Hơi thở Lãnh Ngôn dần trở nên nặng nề, thờ ơ đáp: “Cô ta làm gì là chuyện của cô ta, anh không ngu để bị đá sang phòng khác ngủ một lần nữa.”
Dù đã kiềm lại nhưng Phí Phí cũng không thể ngăn tiếng cười khe khẽ thoát ra khỏi miệng. Cô bình yên nằm trên cánh tay Lãnh Ngôn, khoảng cách giữa cả hai gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hương nam tính thoang thoảng mùi dịu nhẹ của sữa tắm.
Nhưng Phí Phí biết rõ thứ gọi là bình yên này sẽ chẳng kéo dài bao lâu, bởi Mạn Vân Nghi đang từng ngày nóng lòng giành Lãnh Ngôn khỏi tay cô.
Bỗng nhiên Lãnh Ngôn hôn loạn xạ trên mặt Phí Phí, cô chợt bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng hổi do ma sát một lúc lâu, thứ chất lỏng nhớp nháp không rõ từ đâu vương đầy trên tay.