Cuối tháng, Lãnh Ngôn chuẩn bị đến thành phố khác kiểm tra hàng sắp nhập về cùng Mỹ Ngọc. Vụ giao dịch lần này quan trọng, Lãnh Ngôn phải đích thân ra mặt thay vì giao cho đàn em làm như lúc trước.
Chuyến đi lần này, Phí Phí cũng được đưa theo, không cần hỏi lý do cũng biết, Lãnh Ngôn vì không muốn cô hiểu lầm ghen tuông với Mỹ Ngọc nên mới cố tình đưa cô đi cùng.
Có điều, Phí Phí minh mẫn nhận ra những diễn biến ở hiện tại tựa như một kế hoạch đã sắp đặt sẵn. Trong khi Phí Phí còn chưa chắc chắn được vào vụ làm ăn quan trọng này Lãnh Ngôn có cho cô theo hay không thì cậu của cô đã khẳng định được sẽ gặp lại.
Sự trùng hợp này, liệu thật sự là ngẫu nhiên?
Đến khách sạn nằm phía rìa thành phố ở ngoại thành xa xôi. Căn phòng hạng sang nằm trên tầng năm, khung cảnh nhìn ra cây cối xanh ươm một vùng, non nước hữu tình.
Phí Phí hạnh phúc ngả lưng trên chiếc giường rộng lớn kingsize sau hơn nửa ngày đi xe. Tuy phòng chỉ bằng một nửa so với phòng của Lãnh Ngôn ở khách sạn tại khu tự trị, nhưng bù lại không khí nơi đây lại rất thoáng đãng, không nặng nề nguy hiểm như nơi kia.
Dưới áo Phí Phí, bàn tay Lãnh Ngôn bắt đầu sờ soạng không yên, cô cũng không còn tỉnh táo phản ứng lại. Môi anh nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô, lưỡi chậm rãi len lỏi qua bờ môi khép hờ.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lãnh Ngôn quyến luyến rời đi, không nhanh không chậm đến mở cửa.
Trong cơn mơ ngủ, Phí Phí loáng thoáng nghe thấy giọng của Mỹ Ngọc. Tiếp theo là tiếng đóng cửa, sau đó cơ thể cô bị Lãnh Ngôn đè lên, hơi nóng phả bên tai cô.
“Phí Phí, chúng ta đi ăn tối thôi.”
Phí Phí ngồi dậy nhờ lực kéo của Lãnh Ngôn, cô mở mắt nhìn đồng hồ trên bàn chỉ mới hơn bảy giờ.
Nhà hàng của khách sạn phục vụ những món địa phương và cả món Tây, bởi khách lui đến hầu hết là người trung niên và người nước ngoài. Với một nơi yên tĩnh như thế này, họ muốn tách biệt với thành phố ồn ào kia, có thể thả lỏng đầu óc mà nghỉ dưỡng đúng nghĩa.
Ngồi ở bàn ăn, cách Mỹ Ngọc cầm dao và nĩa cắt thịt cũng đủ thể hiện đẳng cấp khác biệt, rất thuần thục và thanh lịch. Khí chất của Mỹ Ngọc không hề tầm thường nhưng cũng chẳng khiêm tốn gì, thực chất cũng là biết cách khoe khoang nhưng không lộ liễu.
Tầm mười phút sau, một người đàn ông đi đến, bề ngoài bảnh bao cao ráo, mặc sơ mi rộng hoa hòe cùng quần jean đen, mái tóc bảy ba vuốt ngược, trên gương mặt mang theo nụ cười nhàn hạ. Anh ta đi đến cạnh Mỹ Ngọc, chào bằng kiểu Pháp với cô ta rồi bắt tay với Lãnh Ngôn.
“Đây là Hạo Duệ, bạn trai tôi.” Mỹ Ngọc khoát tay Hạo Duệ thân mật, biểu cảm kiêu ngạo khó giấu giới thiệu về người đàn ông điển trai bên cạnh.
Hạo Duệ từ lúc đến, ánh mắt luôn đặt trên Phí Phí, người ngoài nhìn vào cũng thấy được cách anh nhìn cô chứa bao nhiêu “tấn” ôn nhu trong đó.
Phí Phí mỉm cười nhìn Hạo Duệ, khóe mi tự động rưng rưng vì xúc động. Không ngờ, ngày tái ngộ này lại rơi vào hoàn cảnh đặc biệt, người cậu tài giỏi này của cô thậm chí còn dễ dàng tiếp cận được Mỹ Ngọc, nắm được con bài chủ chốt trong tay.
Lãnh Ngôn rất nhanh phát hiện ra thái độ của Phí Phí và Hạo Duệ đối với nhau, khóe môi anh cong nhẹ, tay đặt trên đùi cô, lên tiếng cắt đứt tia nhìn tình cảm của hai người không biết điều kia.
“Đây là Phí Phí, bạn gái tôi.”
Nghe giọng điệu cố ý nhấn mạnh của Lãnh Ngôn, Hạo Duệ thong thả ngồi xuống cạnh Mỹ Ngọc, từ tốn nói: “Thực ra, tôi với Phí Phí đây cũng có chút quen biết.”
Mỹ Ngọc hơi ngạc nhiên, giọng nói vì hứng thú mà có hơi cao: “Thật sao?”
“Thật, trước đây anh theo đuổi cô ấy cuồng nhiệt lắm, nhưng cái kết không khá khẩm cho lắm.” Hạo Duệ nói dối không chớp mắt, ngược lại biểu tình còn vô cùng nghiêm túc như đang bộc bạch tổn thương.
Đuôi mắt Phí Phí hơi cong lên, mặc phản ứng của Lãnh Ngôn hay Mỹ Ngọc, bình thản đối đáp ý Hạo Duệ: “Không sai, tôi vẫn còn nhớ rõ, anh Hạo Duệ đây vì bị tôi từ chối mà khóc lóc suốt mấy ngày.”
Hạo Duệ dùng ánh mắt oán trách nhìn Phí Phí, rất nhanh lấy lại vẻ phóng khoáng mà công kích: “Lãnh thiếu đây thật có tài, tôi còn nhớ hồi đó Phí Phí rất nóng tính, hễ không vừa lòng liền trừng mắt đánh chửi, vô cùng khó ưa, còn bây giờ hình như mềm dịu hơn nhiều rồi.”
Thấy Phí Phí và Hạo Duệ mang chuyện cũ ra cự nhau, Mỹ Ngọc bật cười hưởng ứng, không hề khó chịu khi nghe cả hai nhắc về quá khứ.
“Thế giới này đúng là nhỏ, đi một vòng trở thành người quen.”
Lãnh Ngôn không nói gì, chỉ nhìn bộ dạng đầu bốc khói của Phí Phí dành cho Hạo Duệ mà mỉm cười.
Bữa tối lại tiếp tục, Lãnh Ngôn đưa một miếng thịt bò đến trước miệng Phí Phí, cô theo phản xạ liếc trộm “ông cậu cuồng cháu” ngồi ở phía đối diện Lãnh Ngôn. Không cần Hạo Duệ nói ra, Phí Phí cũng hiểu được biểu cảm anh muốn nói: “Con dám để cậu ta đút, cậu nhất định chặt tay cậu ta!”
Thấy Phí Phí không phản ứng, Lãnh Ngôn nương theo tầm mắt của cô cũng biết cô đang lưỡng lự vì có mặt Hạo Duệ, kẻ khi nãy vừa tuyên bố từng theo đuổi cô rất cuồng nhiệt.
Lãnh Ngôn không đợi nữa, mở lời thúc giục: “Phí Phí, mở miệng.”
Phí Phí theo phản xạ có điều kiện mở miệng ăn đồ Lãnh Ngôn đút, quả nhiên đôi mắt Hạo Duệ theo cử động của cô mà híp dần đầy nguy hiểm.
Tuy mang danh phận là cậu cháu, trên thực tế Hạo Duệ chỉ lớn hơn Phí Phí mười tuổi, chính vì mức chênh lệch không quá lớn nên cả hai đôi khi giống hai người bạn thân hơn là cậu cháu.
Sở dĩ nguyên nhân lớn nhất khiến Phí Phí trở thành một đứa trẻ nghịch ngợm cứng đầu đều do một tay Hạo Duệ tạo nên. Phí Phí được người cậu này chiều hư đến mức lên cấp hai lúc ăn vẫn để Hạo Duệ đút từng muỗng cơm. Từ ông ngoại đến cha mẹ Phí Phí đều nhiều lần cằn nhằn về hành vi cưng chiều thái quá này của Hạo Duệ, nhưng thay vì nghe lời thì anh vẫn không thay đổi.
Ngày Phí Phí quyết định nghe lời ông lên đường tìm hung thủ giết cha mẹ, Hạo Duệ khóc tức tưởi, còn giận luôn cả cha ruột mà xách giỏ bỏ nhà đi cùng ngày Phí Phí rời khỏi nhà.
Hạo Duệ thường nói với Phí Phí rằng: “Ngay cả ông ngoại hay cha con cũng không thương con bằng cậu, vì vậy sau này con có bạn trai phải báo cậu đầu tiên, muốn lấy chồng cũng phải thông qua cậu. Bởi con là công chúa, còn cậu là đức vua, đức vua không cho phép thì đừng ai hòng lấy được công chúa.”
Trước đây Hạo Duệ nâng Phí Phí trong lòng bàn tay, nếu để anh biết Lãnh Ngôn từng đối xử tệ với cô, không chừng người cậu này sẽ giết luôn anh không chừng.
Ăn xong về phòng, tắm rửa xong Phí Phí đẩy cửa ban công ra ngắm cảnh bên ngoài. Phòng bên cạnh phát ra những tiếng mờ ám lúc có lúc không của Mỹ Ngọc khiến Phí Phí vô thức trợn tròn mắt kinh hãi.
Tận tai nghe thấy Phí Phí sốc đến tim ngừng đập, cô chính là không dám tin những gì mình mình nghe được. Mỹ Ngọc sống buông thả không liên quan đến cô, nhưng Hạo Duệ là cậu ruột của cô, là người đàn ông nghiêm chỉnh nhất.
Phía sau Phí Phí bất ngờ bị Lãnh Ngôn áp tới, anh ôm chầm cô, ghé sát tai thì thầm: “Không phải Hạo Duệ.”
Phí Phí ngạc nhiên xoay đầu nhìn Lãnh Ngôn: “Sao anh biết?”
Lãnh Ngôn mỉm cười ẩn ý, vén tóc cô ra sau tai, ngón tay chậm rãi vuốt trên xương quai xanh cô, từ tốn đáp: “Anh ta đã về rồi, Mỹ Ngọc không thiếu đàn ông ngủ mỗi đêm.”
Hóa ra, Lãnh Ngôn và Mỹ Ngọc có thể thân nhau vì cùng một loại người. Như một thói quen tự nhiên, Phí Phí nhíu mày nghi hoặc, bật ra hỏi: “Anh ngủ với cô ta chưa?”
Lãnh Ngôn bỗng bật cười, ẩn ý hỏi: “Em nhìn anh, trông anh dễ dãi như vậy sao?”
“Anh vốn như vậy còn gì? Định dùng hiện tại tẩy trắng quá khứ?”
Không có tiếng đáp lại, Lãnh Ngôn cúi xuống hôn lên cổ Phí Phí. Những âm thanh kích thích lòng người kia lại truyền đến, Phí Phí không nhịn được hiếu kỳ đưa mắt nhìn qua phòng Mỹ Ngọc, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông ngoại quốc thấp thoáng sau màn cửa.
Cổ Phí Phí bị nhột, cơ thể ngứa ngáy vì bị Lãnh Ngôn sờ mó, cô cự tuyệt vùng vẫy nhưng bị anh một bước nhấc lên mang vào phòng.
Đặt Phí Phí xuống giường, Lãnh Ngôn thong thả đóng cửa, kéo rèm rồi nằm đè lên Phí Phí, bắt đầu công cuộc tra khảo: “Em với Hạo Duệ rốt cuộc có mối quan hệ là gì?”
Phí Phí bị sức nặng của Lãnh Ngôn làm cho không thở nổi, cô dùng sức đẩy anh ra, khó khăn nói: “Em với anh ta nói rõ như vậy, anh còn không hiểu?”
“Anh muốn chính miệng em xác nhận.”
Trán Phí Phí đổ mồ hôi hột, cô cười gượng gạo né tránh: “Anh ta thích em lắm.”
Mặt Lãnh Ngôn lập tức trở nên khó coi, chớp mắt chiếm thế chủ động cắn lấy cánh môi cô, bàn tay mon men nhanh chóng tháo dây áo choàng trên người cô.
Áo choàng vướng víu bị đè bẹp dưới cơ thể Phí Phí bị Lãnh Ngôn vứt ra. Anh hôn lên vành tai cô, chậm rãi thỏ thẻ đầy khiêu gợi: “Đêm nay em nằm trên.”