Lúc này, trong nhà lại truyền ra một tin vui người em chồng đáng yêu của cô cuối cùng cũng mang thai, chuyện này giống như một tiếng nổ lớn giáng vào nhà họ Chu như muốn thổi bay tất cả mọi người.
Mẹ chồng hưng phấn nói: “Cái con bé chết tiệt này rốt cuộc cũng lớn rồi, ha ha.”
Đức Kiên mừng rỡ nói: ” Con rốt cuộc cũng có hậu nhân. Bất hiếu có ba loại, không có con nối dõi là lớn nhất. Con vẫn luôn lo lắng khi đi gặp tổ tông, ha ha.”
Cô nắm cánh tay của Bạch Dương và nói với một biểu cảm chán nản: “Bạch Dương mang thai rất khó khăn và sẽ mất mười tháng. Nó khó khăn thật ấy…”
Chu Đình Nam và Đức Kiên tới cùng lúc, một người tóm lấy cô và người kia ôm Bạch Dương.
“Vợ, em đang nói nhảm cái gì vậy? Em không muốn sống sao?” Chu Đình Nam bịt miệng cô lại.
“Chu Đình Nam, cậu dạy dỗ vợ của cậu đi, đừng dạy những điều xấu cho Bạch Dương, nếu vợ tôi dám làm ra những việc gì xấu đầu tiên tôi sẽ đánh cậu.”
Chu Đình Nam mỉm cười và nhắc nhở Đức Kiên:”Cẩn thận với giọng điệu của cậu, nhớ giáo dục giới tính trước khi sinh.”
Đứa con trai mới chập chững biết đi của cô cũng đến tham gia cuộc vui, nó loạng choạng đi đến bên cạnh Bạch Dương, chỉ vào cái bụng phẳng lì của cô ấy nói nói: “Cô, em trai, cô, em trai!”.
Bạch Dương cúi xuống và muốn ôm lấy thằng bé Chu Đình Nam vội vàng chạy tới: “Đừng ôm, trong bụng cô của con có em bé sẽ ảnh hưởng đến em bé.”
Cậu bé Chu Đình Bắc không biết là có hiểu được hết lời anh nói không chỉ thấy cậu bé chớp chớp mắt rồi gật đầu trông đáng yêu làm sao.
Mỗi ngày đều trôi qua giản dị ấm áp và hạnh phúc.
Vào ngày hôm nay, như thường lệ cô đưa con trai đi chơi ở công viên cách nhà không xa. Em bé Bắc Bắc nhà cô rất hiếu động, rất thích cầu trượt trong công viên dù mới 18 tháng nhưng cậu bé đã dám trượt cầu trượt cao lại còn cười rất to.
Ngày nào cậu bé cũng kéo cô hoặc người khác đưa đi bằng được, nhìn thấy cậu bé đổ mồ hôi, cô xót xa ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cậu bé: “Được rồi, Bắc Bắc, nghỉ ngơi đi, nhìn khuôn mặt nhỏ của con đi đã sắp thành một con mèo mướp nhỏ rồi…”
“Con muốn chơi… chơi thêm nữa, nữa.” Bé con của cô ngón tay út chỉ vào cầu trượt, muốn trèo lên.
Cậu bé Chu Đình Bắc mới 12 tháng tuổi đã bắt đầu học nói ngày ấy nhìn con gọi mẹ mà cô không kìm được nước mắt. Đến bây giờ con cô đã nói rất rõ, cậu bé thường xuyên lèm bèm và thường xuyên hỏi Chu Đình Nam 10 nghìn câu hỏi vì sao khiến anh cũng phải phát sợ.
Nhìn con thế này cô cũng không thể cưỡng lại vẻ dễ thương này cô nhẹ giọng: “Chúng ta hãy nghỉ ngơi một lúc rồi chơi sau nhé Bắc Bắc.”
Đỗ Thanh Vy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con dắt cậu bé đi đến cửa hàng nước, Lục Duy vẫn là người thường xuyên đi cùng cô và con.
“Con muốn uống gì?” Đỗ Thanh Vy hỏi con trai.
“Con muốn ăn kem.” Cậu bé dùng giọng mềm nhũn để nói với cô.
“Hả? Con muốn ăn kem sao?” Cô nhìn quanh khu để tìm kiếm cửa hàng bán kem.
“Trước cổng có một tiệm kem.” Lục Duy nói.
“Vậy chúng ta mua ở đó đi.” Cô bế con trai lên và cùng Lục Duy đi đến cổng công viên.
“Con yêu, chúng ta vào ăn kem nhé?” Khi đến cửa tiệm cô nói với con trai của mình.
“Không, mẹ ơi Bắc Bắc vẫn muốn chơi.” Cậu bé sợ rằng khi vào đây mẹ sẽ không cho chơi cầu trượt nữa.
“Hai người ở chỗ này chờ nhé, để tôi đi mua.”Lục Duy cười nói.
“Được.” Cô dẫn con trai tìm một chỗ râm mát trước tiệm kem đứng đó đợi cậu ấy vào đó mua kem. Con trai cô thoát khỏi tay cô, cậu bé ngồi xổm trên mặt đất và chơi với lũ kiến, còn cô đang dùng tay làm quạt để quạt gió vừa nhìn con trai chơi vui vẻ trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười.
Nắng hôm nay rất gắt nắng nóng khiến con người cảm thấy bỏng rát.
Đột nhiên Đỗ Thanh Vy nghe thấy một tiếng hét lớn: “Chị dâu, cúi xuống!” Cô theo phản xạ ngồi xổm xuống, quả nhiên phát hiện một chiếc ô tô màu đen lao thẳng về phía cô và con trai không chút nghĩ ngợi cô đã túm lấy quần áo của con trai và lăn sang một bên. Nếu cô không nhanh có lẽ con trai cô hoặc cô đã chết dưới họng súng của bọn họ rồi.
Đúng lúc đó chiếc xe lại quay lại vụt qua cô và cậu bé. Cùng lúc đó, súng của Lục Duy cũng vang lên, một phát súng bắn trúng lốp sau của chiếc xe đó, chiếc xe nghiêng đi một bên, cô nhìn thấy người trong đó dần đưa khẩu súng rồi thu người vào chạy vòng quanh.
Lục Duy giơ khẩu súng lục lên, túm lấy cô và Bắc Bắc dựa vào bức tường phía sau, sau đó dùng thân hình cao lớn của anh ấy chặn mẹ con cô lại cảnh giác nhìn xung quanh.
“Chuyện gì vậy?” Toàn thân Đỗ Thanh Vy run lên cô ôm chặt lấy con trai, giọng run run hỏi.
“Chị dâu đừng sợ. Đừng ra ngoài bọn kia vẫn ở ngoài” Lục Duy lấy điện thoại ra gọi cho Chu Đình Nam.
“Anh Nam, chúng tôi bị bắn ở phía trước cửa hàng kem trong công viên. Chị dâu và Bắc Bắc không sao.” Lục Duy giải thích ngắn gọn tình hình, rồi đưa điện thoại cho cô.