“Chồng ơi…” Mũi cô đột nhiên nhức nhói thanh âm kịch liệt run rẩy.
“Thanh Vy, đừng sợ, đứng đó nhé anh lập tức đến.”
Chẳng mấy chốc Chu Đình Nam và Lục Tuấn Minh đã đến, họ đi cùng năm chiếc ô tô và hơn 20 người nha chóng che chắn đưa cô lên xe.
“Thế nào rồi? Em không sao chứ?” Chu Đình Nam vội vàng hỏi.
“Không sao đâu.” Đỗ Thanh Vy lắc đầu, cố kìm lại những giọt nước mắt chực trào ra liếc nhìn con trai đang nhìn chằm chằm mình, đôi mắt to của cậu bé tròn đen láy đang sáng lên vẻ phấn khích.
“Con ngoan, thật dũng cảm.” Chu Đình Nam xoa tóc con trai, sau đó nói với cô: “ Em ngồi yên ở đây đi, anh xuống xem một chút.”
Đỗ Thanh Vy ngồi trong xe và nhìn thấy những người đứng ngoài xe, Lục Tuấn Minh đưa một thứ gì đó cho Chu Đình Nam tay anh lúc này nắm chặt nhìn nó một cách hung dữ, đôi mắt sáng như một con sói khát máu.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều lái xe rời đi. Về đến nhà cô không nhịn được hỏi anh “Có chuyện gì vậy?”
“Anh còn chưa biết, vừa rồi có người bắn em hai phát.” Anh xòe tay ra, trong tay có hai viên đạn.
Thì ra lúc Lục Duy vừa đẩy cửa tiệm kem ra, liền bị một tia sáng đặc biệt làm cho chói mắt, lập tức nhận ra đó là ánh sáng phản chiếu từ ống ngắm, liền hét lên với cô. Viên đạn bay qua trên đầu cô. Sau đó, cậu ấy nhìn thấy một nòng súng nhô ra từ chiếc xe đang lao tới nên đã dứt khoát rút súng ra bắn vào lốp chiếc xe đó, làm chệch hướng họng súng xuống đất.
Đỗ Thanh Vy rất sốc vì việc này tự hỏi bắn súng sao? Đây không phải là phim đấu súng sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Thấy sắc mặt cô tái nhợt Chu Đình Nam ôm cô vào lòng an ủi: “Không sao, gần đây tốt nhất em đừng ra ngoài, chuyện này anh sẽ nhanh chóng giải quyết.”
“Làm sao chuyện này lại xảy ra? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh… anh sẽ không làm điều gì phạm pháp, đúng không?” Cô càng trở nên lo lắng hơn.
“Đồ ngốc, anh có thể làm gì đây đừng nghĩ về nó nữa.”
“Gọi cảnh sát đi anh, tại sao không báo cảnh sát?”
“Báo chứ, đương nhiên phải báo em yên tâm ở nhà đi, anh nói không có việc gì liền không có việc gì.”
“Nhưng…” Cô sửng sốt trước những gì anh nói nhưng cũng chẳng biết nên nói thêm cái gì.
Đúng lúc này, di động của anh vang lên anh kéo cô ra khỏi lòng mình lấy di động ra: “Này, Lục Tuấn Minh thế nào rồi? Được, tôi lập tức đến.”
Anh vội vàng cúp điện thoại, quay lại nói với cô: “Anh ra ngoài một lát, em và con ở nhà ngoan, không có chuyện gì đâu, đừng sợ.” Cô chưa kịp trả lời thì anh đã sải bước ra ngoài.
Con trai cô không sợ hãi chút nào, nó đang ngồi trên giường và chơi đùa vui vẻ nhưng cô lại không thể bình tĩnh được. Tình huống như thế này xưa nay chỉ thấy trong phim chứ cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện như vậy lại xảy ra ngoài đời thực nhưng nó đã xảy ra với bản thân cô.
Tối hôm đó về anh ôm cô vào lòng giải thích với cô vấn đề đó, “Không có việc gì đâu bảo bối, người bắn súng hôm nay đã bị bắt hắn đã khai ra tên Trần Dũng, tên này do không thể giành được đơn hàng quan trọng với anh công ty của hắn ta lâm vào khủng hoảng nên bị mất uy tín vì vậy hắn ta mới ghi thù anh. Hiện tại hắn đã chạy trốn rồi vẫn chưa tìm được.”
Đêm đó cô ngủ rất trằn trọc, mỗi lần tỉnh dậy đều toát mồ hôi lạnh.
Sáng hôm sau cô mở đôi mắt gấu trúc ra, cay đắng nhìn Chu Đình Nam, không muốn anh đi làm, anh đau lòng ôm lấy cô nói:“ Mẹ Bắc Bắc à, anh thật sự xin lỗi vì đã dọa em như vậy, nên làm thế nào đây?”
“Em không sợ, em lo cho anh, những người đó sẽ nổ súng, nếu… nếu…” Toàn thân cô run lên, không dám nghĩ nữa chỉ ôm eo anh chặt hơn.
Anh nâng mặt cô lên, hôn nhẹ lên đôi môi lạnh giá của cô hôn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, toàn thân nóng bừng, anh mới dịu dàng nói: “Bà xã, em yên tâm, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không rời đi trước đâu. Anh đã hứa sẽ phải nuông chiều em cả đời rồi mà.”
Cô úp mặt vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập mạnh của anh, thì thầm: “Chồng à, anh phải nhớ kỹ những gì anh đã nói hôm nay. Bất kể là lúc nào em và con trai cũng sẽ đứng sau lưng anh.”
Không lâu sau khi Chu Đình rời đi, Bạch Dương đã ồn ào bước vào.
“Chị dâu, em tới rồi, Bắc Bắc, Đình Bắc xinh đẹp của cô đâu rồi.” Cô ấy lớn tiếng gọi.
Chu Đình Bắc với đôi chân ngắn cũn chạy ra, vươn đôi tay mũm mĩm ra: “ Cô ôm, cô ôm Bắc Bắc.”
Bạch Dương đưa tay ra nhấc cậu bé lên hết lần này đến lần khác, khiến cậu bé khúc khích cười không ngớt.
Đỗ Thanh Vy đột nhiên cảm thấy toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy tới, hét lớn: “Ôi Bạch Dương, bỏ xuống, bỏ xuống, cẩn thận đứa con trong bụng em”
“Ha ha, chị dâu con của em không có yếu ớt như vậy, em cả đời sau còn phải dựa vào nó, nó cũng sẽ không rời khỏi bụng của em đâu ha ha.”
“Trời ơi, Bạch Dương đừng dọa chị mau đặt Bắc Bắc xuống.” Cô đưa tay đỡ lấy Chu Đình Bắc từ tay của cô ấy, cô cũng bị cô ấy lây cho mà cười.
Nhìn cái bụng bầu của cô ấy, Đỗ Thanh Vy nhỏ giọng trách: “Em không biết cẩn thận sao, chị thấy Đức Kiên suốt ngày sợ hãi, em không biết thương cậu ấy sao”.
“Hừ, anh ấy chỉ lo cho mình mà thôi, có gì phải sợ.” Cô vô tư ngồi xuống sô pha, cầm một quả táo lên cắn một miếng thật to.
Cậu bé Đình Bắc chỉ vào bụng Bạch Dương và hét lên một lần nữa: “Em trai nhỏ, em trai.”
Bạch Dương không nhịn được lại bế cậu bé lên hôn lấy hôn để vào cái má bánh bao. Mỗi lần cô bé Bạch Dương này đến là cả nhà lại rộn ràng khắp tiếng cười.
Do bố của Trần Dũng có quan hệ với bố của Chu Đình Nam ông ấy đã đến tận nhà xin tha thứ, con dại cái mang, cả gia đình cô cũng rất khó xử nhưng vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm vì con dâu cũng vì tráu chai. Nhưng do vì không tìm được Trần Dũng nên bề nổi của chuyện này cũng chìm xuống chỉ có Chu Đình Nam Lục Tuấn Minh luôn tìm những chứng cứ bí mật về quá trình nhập khẩu hàng lậu của Trần Dũng.