*Rầm rầm rầm…
Sau tiếng bước chân dồn dập là âm thanh đập cửa truyền tới, khiến Mộc Ly Tâm không khỏi nhíu mày.
Cô không rõ là ai lại tới đây vào lúc đêm khuya thế này, nên cẩn trọng lên tiếng trước khi mở cửa:
“Ai vậy?”
“Là tôi, quản gia Lâm đây. Thiếu gia khó ngủ, nên bảo cô lên phục vụ rượu cho ngài ấy.”
Nghe thấy Lăng Thanh lại tìm mình, Mộc Ly Tâm lập tức xuống sắc. Cô ngồi trên giường trầm ngâm một chút rồi mới nói vọng ra:
“Bác tìm người khác thay tôi đi nha, giờ tôi chưa khỏe hẳn nên không thể ra ngoài được.”
“Nếu có thể tìm người khác thay thế thì tôi còn cất công chạy ra tận đây làm gì. Thiếu gia đang chờ trên phòng đấy, cô nhanh lên đi. Đừng để vì một mình mình mà ảnh hưởng thêm người khác.”
Nói xong, tiếng bước chân của quản gia Lâm lại truyền tới. Có nghĩa là cô không thể nào làm trái ý người đàn ông kia.
Ban ngày phải làm việc quần quật từ sáng tới chạng vạng tối, đêm chưa kịp nghỉ ngơi lại bị hắn ta gọi đi hầu hạ.
Liệu cô có thể chống đỡ đến ngày Từ Lê Na tỉnh lại không đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Mộc Ly Tâm không vì mình thì cũng vì giấc ngủ của mọi người làm trong nhà nên cô vẫn gắng gượng trở vào biệt thự, đi tới căn phòng mà đêm hôm trước cô vừa bị hành hạ một trận đến thân xác điêu tàn.
*Cốc cốc cốc…
Đứng trước cửa căn phòng ấy, lúc gõ cửa cô mới biết là cửa không khóa, nên sau đó đã tự ý lặng lẽ bước vào trong.
Vẫn là gian phòng chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ rọi xuống đỉnh đầu người đàn ông đang ngồi trên sofa.
Mộc Ly Tâm chậm rãi tiến tới gần hắn ta hơn, rồi mới nói:
“Anh tìm tôi.”
Lúc bấy giờ, Lăng Thanh mới chuyển ánh mắt lạnh lùng nhìn sang cô ấy. Hắn nhìn cô một lượt từ dưới lên trên, rồi lại nhoẻn cười khinh khỉnh.
“Xem ra đồng phục người làm ở đây rất phù hợp với cô. À mà nghe nói sáng nay vì lao lực quá nên ngất xỉu, vậy giờ thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa?”
“Cảm ơn anh đã rộng lượng hỏi thăm. Nhưng cũng nhờ “phước” của anh mà tôi chưa đến nổi phải nằm liệt giường.”
Dù bị đối xử tệ như thế nào thì Mộc Ly Tâm cũng chưa từng sợ hãi trước người đàn ông này. Nếu trước đây cô vui mừng khi nhìn thấy hắn thế nào, thì bấy giờ gặp mặt lại chán ghét bấy nhiêu.
Chỉ có ai đó, vừa rồi còn nói không cần tìm cô, thì chưa gì đã thay đổi ý định. Tự nói rồi tự vả.
Thế nhưng thái độ của người đàn ông ấy vào hôm nay lại khác hẳn hôm qua. Kể cả khi bị cô nói đểu thì hắn chỉ nhàn nhạt mỉm cười, rồi điềm nhiên tiếp lời:
“Không nằm liệt giường là tốt rồi. Vậy nghe tôi nói đây, với thông tin này chắc sẽ khiến cô rất thất vọng và lo sợ.”
“So với chuyện ở đây bị anh và người của anh dày vò từng giờ từng phút thì còn có gì đáng phải lo sợ hơn nữa chứ.”
“Thì đó chính là vấn đề tôi muốn nói tới đấy.”
Bấy giờ, Mộc Ly Tâm đã cau mày nhìn hắn.
Riêng hắn thì sau khi nhâm nhi một chút rượu, rồi mới nói tiếp:
“Hôm nay bác sĩ đã thông báo rằng, tình trạng của Na Na không được khả quan cho lắm. Vì trong đầu cô ấy có tụ máu bầm, gây cản trở dây thần kinh nên cần phải phẫu thuật. Quan trọng là khả năng bình phục trở lại sau phẫu thuật vẫn rất thấp. Và nếu như cô ấy không tỉnh lại, hoặc không còn khả năng sống tiếp, thì cả đời này Mộc Ly Tâm cô cũng đừng hòng thoát khỏi tôi.”
Nhìn thái độ hắn bình thản khi nhắc đến tình trạng hiện tại của bạn gái mình, Mộc Ly Tâm không khỏi hiếu kì.
Lẽ ra lúc này hắn phải nổi điên rồi trút giận lên cô, hoặc là buồn bã, chứ sao lại bình tĩnh tới mức độ này chứ?
“Hình như anh đối với Từ Lê Na là vẫn chưa toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ yêu thương thì phải?”
Mộc Ly Tâm không hề để ý đến những gì Lăng Thanh vừa nói mà lại đặt ra câu hỏi nói lên sự nghi vấn của mình, khiến hắn ta nhất thời cảm thấy thích thú câu chuyện hiện tại.
Lăng Thanh ngước lên nhìn cô, dửng dưng hỏi:
“Cô cũng thấy vậy sao?”
“Không chỉ vậy, mà tôi còn biết anh là con người không thủy chung. Anh lấy cái cớ trút giận thay bạn gái chỉ là để thực hiện dã tâm khốn nạn của mình.”
Những câu nói này của Mộc Ly Tâm mới thật sự đả kích, khiến hắn ta nổi giận, thậm chí là lập tức đứng dậy, nhanh chân tiến tới bóp cổ cô ấy, trừng trừng mắt nhìn cô, như kẻ điên bị chọc đúng điểm yếu.
“Cô mắng ai hả?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi gằng giọng hỏi, thì tay lại siết chặt vào cổ Mộc Ly Tâm, khiến cô không thể nói chuyện, và sắc mặt đã dần chuyển sang màu đỏ.
Thấy cô sắp không chịu nổi, hắn lại đẩy cô đi lui về phía giường ngủ, rồi dứt khoát đẩy Mộc Ly Tâm ngã xuống giường.
“Khụ…khụ…khụ…”
Được buông tha, Mộc Ly Tâm ôm cổ ho sặc sụa, đến khi ổn định lại rồi thì cô ấy vẫn giương đôi mắt lạnh lùng như băng lên nhìn người đàn ông đang đứng đó, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình:
“Tôi không mắng anh, mà chỉ là thấy sao thì nói như vậy. Lăng Thanh, anh căn bản không yêu Từ Lê Na sâu nặng đâu, vì chả có ai yêu như anh hết. Bạn gái đang nằm viện, lại lấy lý do trút giận để cưỡng đoạt người phụ nữ khác. Đến tôi từng yêu anh mà còn cảm thấy kinh tỏm, thì anh không thấy bản thân mình quá khốn nạn sao?”
Những gì Mộc Ly Tâm nói, thật sự khiến hắn không còn biết nói gì để biện bạch cho chính mình. Ngược lại còn thẹn quá hóa giận, tức tối lao tới bóp cổ Mộc Ly Tâm, ấn xuống giường.
“Tôi thật sự kinh tỏm và khốn nạn đến thế ư? Vậy thì để tôi cho cô biết rõ hơn như thế nào mới là khốn nạn.”
*Xoạt…
Vừa nói xong, hắn đã vung tay xé rách áo cô ấy với thái độ cực kỳ tức giận.
Nhưng khi nhìn thấy trên người Mộc Ly Tâm in đầy những vết bầm tím thì hắn ta lại xuống sắc.
Mới đêm trước, cơ thể này còn trắng mịn noãn nà không chút tì vết, vậy mà đêm hôm nay khi xuất hiện trước mắt hắn ta thì thân thể ngọc ngà này lại đầy rẩy vết tích, đặc biệt là nơi vùng bụng còn có một mảng da nhỏ đã rộp nước, có lẽ là do bị hắn hất trà nóng làm bỏng vào tối qua.
Khi chứng kiến hình ảnh ấy, chính hắn lại tự dịu đi tâm trạng cuồng bạo của mình. Hắn buông tay khỏi cổ Mộc Ly Tâm và còn chủ động tránh xa cô ấy.
Đến phút cuối của sự phẫn nộ, là một câu nói trầm thấp lạ thường:
“Sau này đừng dại dột mà chọc tức tôi nữa, mau trở về chỗ của cô đi.”