“Lăng Thanh, anh tồi lắm!”
Câu nói ấy của Mộc Ly Tâm khiến Lăng Thanh nhất thời ngơ ra, vì quá bất ngờ.
Là cô nhận ra trong ly rượu của mình có thuốc rồi ư? Nếu chưa lâm trận đã bị lộ thì phen này đời hắn có phải coi như xong luôn rồi không?
Để giải đáp những âu lo, nghi vấn của người đàn ông ấy. Lúc này, Mộc Ly Tâm lại điềm đạm nói tiếp:
“Mỗi lần anh muốn chiếm đoạt thân xác em, anh đều giở trò bỉ ổi. Anh biết lúc em say sẽ dễ dàng bị thao túng, nên tối nay anh mang tới loại rượu mạnh chết tiệt kia để chuốc say em. Vì đạt được mục đích của mình, anh bất chấp thủ đoạn. Anh, thật sự rất khó lường, cũng rất là TỒI.”
Dù đang bị mắng, nhưng giọng điệu cứ kéo dài ra, cứ như nũng na nũng nịu của cô nàng, khiến Lăng Thanh không hề cáu kỉnh mà còn bật cười.
Mặc khác, hắn vui là vì chuyện hắn bỏ thuốc trong ly rượu của cô vẫn chưa bị lộ. Mộc Ly Tâm chỉ đơn thuần cho rằng đêm nay bản thân lại bị chuốc say như lần trước.
“Được gần gũi với em, anh tồi một chút cũng đáng mà.”
“Nhưng anh có biết làm vậy là sai trái, là tội chồng thêm tội không hả?”
“Anh chỉ thấy sai khi không phân biệt rõ đâu là yêu đâu là cảm kích. Nếu không phải em, thì đến một thời khắc nào đó có người giúp anh ngộ ra chân lý của tình yêu thật sự, thì anh vẫn sẽ kết thúc với người mình không yêu để chạy theo người mình yêu như bây giờ.”
Hắn nói rất thẳng, lời lẽ nghe là chân lý lắm, nhưng Mộc Ly Tâm vẫn dành cho hắn một nụ cười nhạt.
“Anh quen người ta ba năm, giờ lại nói không yêu, rồi bỏ là bỏ. Không ngờ, em lại yêu một chàng trai khốn nạn như anh!”
“Khốn nạn với ai, nhưng không khốn nạn với em là được. Phụ ai, nhưng nhất định không phụ em!”
Được dỗ dành bằng lời nói mật ngọt rót vào tai, Mộc Ly Tâm liền bật cười. Cô tự nhiên vòng tay ôm cổ Lăng Thanh, rồi nói:
“Anh yêu ai, sẽ chia tay ai, em không quan tâm. Nhưng sau đêm nay, em và anh chính thức kết thúc. Đó là anh đã tự nói, nhớ rằng nói được là phải làm được. Còn chuyện có gặp lại hay không, phải xem vào duyên nợ.”
“Chắc chắn sẽ gặp lại nhau sớm nhất.”
Cả hai trao đổi xong, cùng mỉm cười, rồi lại ôm hôn nhau say đắm.
Có thể, ở thời khắc này Mộc Ly Tâm đã đặt lòng tin ở người đàn ông ấy. Chỉ là cô chưa muốn bày tỏ ra ngoài, cô chấp nhận đứng phía sau chờ đợi. Nếu được, thì mỉm cười đón nhận. Nếu lỡ không thành, cũng chẳng có gì xấu hổ.
Đêm hôm nay, sao cũng được. Mà có không muốn cũng không được, vì thuốc kia vẫn đang tác động tâm trí cô, thao túng tâm lý, buộc cô phải phóng túng cùng người đàn ông ấy.
Nụ hôn của họ rất sâu, lưu luyến không nở rời đến từng mọi ngóc ngách trong khoang miệng. Hai cánh lưỡi như đôi chim nhỏ trêu đùa vờn quanh nhau, ma sát đầu lưỡi khiến da đầu cô gái tê rần từng chút.
Sắc tình thâu tóm đến mụ mị đầu óc, cô vừa hôn vừa để mặc nơi căng tròn như hai quả bóng bay của mình cho người đàn ông ấy xoa nắn.
Mộc Ly Tâm ngồi trên, ưu thế thượng phong nhưng cô chẳng biết làm gì cả, vì chưa yêu, làm sao biết thế nào để hòa nhập cùng bạn tình.
Cô biết người sành sỏi như Lăng Thanh sẽ cho cô cái cô muốn, thứ ham muốn kia, sẽ được hắn thỏa mãn.
Quả nhiên, vừa kết thúc nụ hôn trên môi, người đàn ông ấy đã bế cô lên giường, lúc đi ngang công tắc điện vẫn không quên tắt bớt đèn sáng trong phòng.
Khi đưa cô lên giường, hắn tự chủ động thoát y cho cả hai, để cơ thể trần trụi cùng phô bày trước ánh sáng mờ nhạt nhưng tà mị trong khung cảnh ái tình hiện tại.
Lăng Thanh bước lên giường, hắn đi bằng đầu gối tiến tới cơ thể nuột nà đang nằm đó, những ngón tay thon dài mang theo ma lực nhẹ nhàng vuốt dọc từ chân tới mông đào đầy đặn.
Hắn ngã người, nằm nghiêng bên cạnh cô gái, đưa ngón trỏ nghịch ngợm trêu đùa đỉnh đồi đang nhô cao như khơi gợi chiếm đoạt. Hắn luôn dùng ánh mắt thâm tình ôn nhu nhìn cô, sau cái cong môi cười nhẹ, là lời ngọt ngào đốn ngã con tim:
“Cùng anh đêm nay nhé! Anh yêu em!”
Tâm tư Mộc Ly Tâm vốn không quá cứng cỏi, đặc biệt khi say lại dễ dàng mềm lòng.
Một cái gật đầu của cô, đã khiến hắn ta vui như Tết về.
Nhanh chóng đặt lên trán người yêu một nụ hôn, hắn hôn từ trán, xuống mắt, sang gò má, chạm nhẹ vào môi và điểm dừng cuối cùng là “nhụy hoa” nhỏ nhắn. Hắn không hôn mà là nhanh nhẹn nuốt trọn, khi nào mút hết mật hoa, hắn lại đưa đầu lưỡi linh hoạt lướt nhẹ từ đó xuống vòng eo thon thả.
Hắn lả lướt tới đâu, Mộc Ly Tâm lại không yên tới đó. Nơi tư mật chưa được tác động đã bịn rịn thủy mật nhớp nháp, mịn như lòng trắng trứng gà trong suốt.
Khi bàn tay nam tính đặt lên vùng thịt múp míp có đám cỏ đen thưa thớt, cơ thể nữ nhi càng thêm kích động.
Tay cô bấu lấy drap trải giường, vành môi mỏng luôn trong trạng thái tự cắn để tiết chế cảm xúc.
Mộc Ly Tâm tuyệt nhiên không thể nằm yên, Lăng Thanh càng không thể dừng lại, khi trước mắt là cơ thể ngọc ngà, nóng bỏng đến từng xen-ti mét.
Đi một vòng, đôi môi mị tình của người đàn ông lại trở về với đỉnh đồi nhỏ, hắn như thế là để lén lút đưa những ngón tay tinh ranh của mình tiến xuống vách thịt non mềm, cảm nhận cái thứ dung dịch ướt át kia.
Từ lâu, anh bạn nhỏ của hắn đã nhô đầu ra khỏi mặt trận, dựng đứng như cột cờ sừng sững trước sân.
Nó to và căng tới mức sắp nức ra, nhưng để người mình yêu cảm nhận đủ mùi vị thăng hoa từ dạo đầu tới phút cuối mà hai lần trước hắn chưa từng mang tới cho cô, nên bây giờ phải bù đắp.
Hắn đưa tay dang rộng cặp đùi thon thả, để bốn ngón tay khép lại chạm vào đóa hoa kia, nhấp nháy nhẹ từng cái như chào đón và khơi gợi bạn tình.
“Ưm…”
Cảm giác hiện tại thật khiến Mộc Ly Tâm muốn chửi thề. Khi không ngờ đến bản thân mình cũng có lúc phóng đãng như bây giờ.
Thậm chí cô còn có suy nghĩ ích kỷ muốn giữ mãi khoảnh khắc này. Cô không thể nằm yên khi bị hắn ta tác động, nhưng cũng chưa từng muốn dừng lại.
Độ trơn ướt trước miệng hoa là thứ Lăng Thanh yêu thích nhất. Mộc Ly Tâm chính là như vậy, nhạy cảm và luôn căng tràn sức sống. Không cần làm gì nhiều, chỉ cần chạm vào là thủy triều tràn tới.
Ngón tay thon dài kia bắt đầu tiến vào khe nhỏ, nơi có vách thịt mềm nhịn như cánh hoa hồng khoe sắc trong sương, hắn vừa chạm vào, cô nàng đã nhấp nhô hạ bộ.
Ham muốn là bản năng sinh lý bình thường của một con người, khi bị tác động dĩ nhiên sẽ không thể bất động như một thứ vô tri vô giác.
Huống chi, trong người Mộc Ly Tâm còn có xuân dược đả kích.
Tay hắn đưa vào trong, tiếng rên rỉ lại không kìm được mà vang kên:
“Ưm…”