Lăng Thanh đang trên đường từ Tập đoàn trở về nhà, sau một ngày bận rộn công việc và nỗi nhớ nhung về ai đó, đôi khi là vài suy nghĩ làm sao để chia tay bạn gái một cách thỏa đáng, rồi kế tiếp phải làm thế nào để chinh phục được người mình yêu?
Hắn tự lái xe nhưng cứ bị hàng tá suy nghĩ chi phối, đến mức suýt chút nữa vượt cả đèn đỏ. Cũng may có chiếc xe phía trước dừng lại, làm hắn giật mình phanh gấp, chứ nếu không có khi còn chưa vượt đèn đỏ đã tông vào đuôi xe người ta.
Chật vật lắm hắn mới bình an lái xe về tới nhà. Định sẽ tắm rửa xong thì lên quần áo vào bar xả stress, nhưng vừa ra khỏi xe đã thấy quản gia Lâm lật đật chạy ra thông báo:
“Thiếu gia, có Từ tiểu thư đến tìm!”
“Từ Lê Na?”
“Vâng, là bạn gái của Thiếu gia!”
“Từ bây giờ, ông quên cái câu nói đó đi.”
“Tôi biết rồi, Thiếu gia.”
“Cô ta đâu rồi?”
“Đang nấu ăn trong bếp!”
Lăng Thanh không nói thêm câu nào, liền mang gương mặt chẳng mấy vui vẻ đi vào nhà.
Sau khi cởi áo vest cầm trên tay, mở hẳn hai cúc áo đầu tiên, hắn thong thả sải bước đi thẳng vào bếp.
Lúc này, bên gian bếp là bóng dáng của một cô gái. Chỉ tiếc rằng người đó không phải người hắn mong chờ gặp mặt. Đến nhìn cũng chả muốn nhìn lâu.
“Đã khỏe hẳn chưa mà em ra viện rồi?”
Nghe thấy giọng nói nam tính quen thuộc, Từ Lê Na lập tức quay người lại. Nhìn thấy Lăng Thanh đang đứng rót nước bên máy, cô ấy liền mỉm cười, rồi bước tới, thản nhiên ôm người đàn ông ấy từ phía sau.
“Em muốn về nhà chăm sóc cho anh! Sợ anh ở một mình lâu ngày lại quên mất em.”
Lăng Thanh lạnh nhạt gỡ tay cô gái ra khỏi vòng eo của mình, sắc mặt còn có chút không vui.
“Em nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã, anh ở đây thiếu gì kẻ hầu người hạ mà em lo.”
“Ý anh nói là đã có Mộc Ly Tâm chăm sóc anh đúng không?”
Trước sự tra hỏi hỏi Từ Lê Na, hắn ta vẫn tuyệt nhiên bình thản:
“Em biết rồi à?”
“Em nghe ba nói hết rồi, nên mới vội vã chạy tới đây.”
Nói xong, Từ Lê Na lại tự ý tựa vào lòng đối phương, khiến hắn ta thoáng chau mày.
Nếu là trước khi tiếp xúc gần gũi với Mộc Ly Tâm thì sự va chạm hiện tại hoàn toàn bình thường. Nhưng bây giờ thời thế đã khác, sau khi ở bên cạnh Mộc Ly Tâm ba tháng, vị trí của Từ Lê Na trong lòng hắn ta đã thay đổi.
Từ người yêu, bỗng hóa thành người dưng.
Chính là kiểu hoàn cảnh ngay hiện tại của Từ Lê Na gặp phải.
“Em nói chuyện được rồi, cần gì phải động chân động tay như thế.”
Sau mấy giây, hắn cáu kỉnh dùng chút lực nhỏ đẩy Từ Lê Na ra, rồi đi qua ghế ngồi vào bàn ăn.
Thái độ của hắn, hiển nhiên khiến cô gái biến sắc, mặt lạnh hơn cả tờ tiền polymer. Hậm hực quay trở lại gian bếp tắt lửa, rồi dọn thức ăn qua bàn.
Dù rất bực, nhưng khi ngồi vào bàn ăn, Từ Lê Na không dám trưng ra khuôn mặt không vui.
“Anh ăn đi, thử xem tay nghề của em bây giờ với lúc trước có thay đổi gì không?”
Sự dịu dàng, ngọt ngào khác lạ này của Từ Lê Na khiến người đàn ông thật sự ngạc nhiên. Nhưng hắn nghe vào tai cứ thấy sến làm sao ấy.
“Hình như ngày trước em đâu có dùng âm giọng dịu dàng như thế này? Sau cú chấn thương từ tai nạn, nên thay đổi hẳn ra à?”
Nghe vậy, Từ Lê Na liền đứng dậy. Đi vòng ra phía sau, nhẹ nhàng choàng tay qua cổ ôm lấy người đàn ông, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Cơ mà anh có thích em dịu dàng như này không?”
“Em nghiêm túc chút đi.”
Tưởng sẽ được âu yếm bằng một cái hôn, nào ngờ bị đuổi còn bị phũ không thương tiếc, khiến ai đó ngượng đỏ mặt vì quê*.
Hậm hực trong lòng, đành trở về vị trí ngồi ban đầu.
Lúc này, Lăng Thanh đã bắt đầu dùng bữa. Nếu không phải để nếm thử mùi vị xem thế nào, chắc hắn cũng chẳng động đũa làm gì.
Mới ăn vào miếng đầu tiên, hắn đã nhăn mặt vì mùi vị khó nuốt vô cùng.
“Lê Na, trước khi tắt bếp em có nếm thử thức ăn xem mùi vị thế nào không?”
“Không, em ngửi thấy hương thơm cũng thấy ngon mà.”
“Vậy em tự nếm thử thành quả của mình đi.”
Từ Lê Na nghe vậy cũng lấy thìa lấy chút nước súp nếm thử. Vừa bỏ vào miệng cô đã vội vàng chạy qua bồn rửa tay nhả ra ngay tức khắc.
Bấy giờ, Lăng Thanh lại khinh khỉnh hỏi tới:
“Mặn lắm đúng không? Anh nhớ hồi còn đi học, tay nghề của em đâu có tệ tới mức này?”
Tự dưng Lăng Thanh lại nhắc tới chuyện cũ, Từ Lê Na liền chột dạ. Cô quay lại, ngập ngừng nói:
“Chắc tại lâu rồi em không có nấu, nên khẩu vị có chút thay đổi. Anh cũng biết đó, ba năm nay em đâu có vào bếp.”
“Vậy à! Thế sau này nên chăm chỉ vào bếp một chút. Anh muốn ăn những món hồi trước em hay nấu cho anh ăn. Còn nữa, giúp anh đan hộ cái khăn mới, cái ngày trước em tặng đã cũ quá rồi. Anh muốn có có cái mới.”
Anh muốn và anh muốn. Những thứ hắn muốn đều là những điều Từ Lê Na căn bản chả bao giờ làm được.
“Nhưng mà…còn lâu mới vào đông. Đâu có cần khăn choàng sớm vậy…”
“Thì anh thích được em đan tặng cái mới. Sao, em không đan được, hay lâu rồi không đan nên quên?”
Thái độ Lăng Thanh dành cho người phụ nữ đối diện hiển nhiên có khinh bỉ, chế nhạo hiện lên rõ ràng trong đôi mắt sắc bén.
Bấy giờ, Từ Lê Na đã quá bực. Càng không muốn bản thân chấp nhận bị đưa vào thế khó, nên lại chủ động lật bài ngửa.
“Có phải anh đã nghe Mộc Ly Tâm nói xấu gì em rồi đúng không? Cô ta dụ dỗ anh, khiến anh thay đổi, hời hợt với em.”
Lăng Thanh nhoẻn miệng cười, nét mặt đã có sự thích thú với chủ đề hiện tại.
“Là bạn thân với nhau, sao em lại cho rằng Mộc Ly Tâm nói xấu em? Mà nghĩ cũng lạ, anh chỉ nghe cô ấy nói tốt cho em thôi. Ngược lại là em đó Na Na, cũng mấy lần rồi anh nghe em chê bai Mộc Ly Tâm đủ kiểu. Sao vậy, em không thích cô ấy à?”
Những câu hỏi của hắn, hiển nhiên khiến nét mặt Từ Lê Na xuống sắc thấy rõ, nhất thời cứng họng chẳng biết nói gì. Sau đó, lại thẹn quá hóa giận, bắt đầu to tiếng với đối phương.
“Trong thời gian em nằm viện, anh đã bị cô ta mê hoặc rồi đúng không? Anh quên tai nạn của em là do ai gây ra rồi hả? Chính Mộc Ly Tâm là người đẩy em ngã cầu thang, khiến em phải hôn mê ba tháng trời.”
Bấy giờ, ánh mắt của người đàn ông đã trở nên lạnh lùng hơn hẳn khi nhìn Từ Lê Na, hắn thẳng thừng đáp:
“Em có bằng chứng, chứng minh là Ly Tâm đẩy em ngã không? Nếu có, mang ra đây đối chứng thì anh sẽ tin em nói.”
“Anh…rõ ràng hôm đó ai cũng nhìn thấy chính cô ta đẩy ngã em, anh cũng thấy sao giờ lại nói vậy?”
“Ai nói với em là anh nhìn thấy?”
Từ Lê Na lại câm nín sau khi nghe xong câu hỏi của anh người yêu. Chưa gì, hắn ta đã nói tiếp:
“Em cũng đừng nghĩ ai đó dụ dỗ mê hoặc anh. Chỉ có anh tự tìm được sự thật mà chính em là người lừa dối anh mấy năm qua. Con người em diễn giỏi lắm, cướp công của người khác cũng giỏi.”
“Ý anh là sao?”
“Ý tôi là, chúng ta chia tay.”
Những gì Từ Lê Na lớn giọng chất vấn Lăng Thanh và một màn đấu khẩu giữa hai người họ, vô tình lại lọt hết vào tai Mộc Ly Tâm vừa từ bên ngoài bước vào phòng khách.
Một màn đổ lỗi, vu oan giá họa của bạn mình tạo cho mình. Thực tình khiến Mộc Ly Tâm đứng hình vì không thể nào tin nổi.