*Phạch.
“Anh tự nhìn thành quả anh tạo ra đi. Đúng là báo cha báo mẹ, chả ra cái thể thống gì.”
Lăng Kiến Dụ vừa đích thân đến thăm con trai mình một chuyến. Nhưng khi gặp Lăng Thanh, nhìn thấy hắn mặt mày bầm tím, ông ta chẳng những không hỏi thăm nửa lời, mà tức giận ném một sấp báo dày cộm lên bàn, rồi lớn tiếng chất vấn hắn ta.
Bấy giờ, người đàn ông trẻ ấy mới liếc mắt nhìn qua số báo trên bàn, hắn không cần đọc kĩ cũng biết được nội dung, không tức giận mà chỉ nhếch mép cười nhạt, rồi nói:
“Lâu lâu tạo chút tin đồn cho Tập đoàn được chú ý tới thôi, ba làm gì mà căng ghê vậy?”
“Chú ý à? Mày sợ tao chưa đủ phiền phức hay sao? Giao Tập đoàn cho mày trông coi, rốt cuộc tháng vừa rồi lợi nhuận không có, mà hậu quả thì có thừa. Chưa gì lại để báo đưa tin đường đường là Chủ tịch của một Tập đoàn lớn mà ra ngoài sinh sự. Lăng Thanh, có phải mày chán cái thìa vàng đang ngậm trong miệng rồi không hả?”
Lăng Kiến Dụ tức đỏ cả mắt, ở độ tuổi ngoài 50 chất giọng khi mắng người của ông ta quả thật vẫn khiến người ta đinh tai nhức óc.
Nhưng trước sự phẫn nộ của ba mình, hắn ta chỉ ngoáy tai vài cái, trưng ra cái biểu cảm chán ghét rồi thôi.
Lúc này, Đào Lâm San đi cùng chồng mình cũng lên tiếng trách cứ:
“Lăng Thanh à, con cũng lớn rồi. Ba mẹ khuyên răn thì con phải nghe, chứ có đâu lại ngồi đó trơ trơ mặt ra như thế.”
Lăng Kiến Dụ mắng thì không sao, nhưng tới lượt dì ghẻ như Đào Lâm San cất giọng thì liền lãnh trọn con ngươi sắc bén hơn dao răm từ phía Lăng Thanh, hắn trầm giọng hỏi ngược bà ta một câu:
“Ai là con của bà? Mà bà xưng mẹ con nghe ngọt vậy?”
Lần này Đào Lâm San không trả lời, mà lại chuyển sang nũng nịu với chồng mình:
“Anh à, anh nghe con nó nói rồi đó. Em thương yêu nó mới khuyên nhủ đôi lời, mà thằng bé cứ nói những lời tổn thương em thôi.”
Đào Lâm San năm nay chỉ 37 tuổi, tức kém hơn Lăng Kiến Dụ 15 tuổi đời, chồng già vợ trẻ nên dĩ nhiên ông ta khó lòng không đứng về phía vợ mình, mà khó chịu với con trai.
“Tao nhớ cũng cho mày đi học tới nơi tới chốn đàng hoàng, sao cách ăn nói cư xử với bật trưởng bối mãi không thay đổi là sao vậy?”
“Vì bà ta căn bản không xứng để tôi tôn trọng. Mà một khi tôi đã không tôn trọng thì đừng đứng trước mặt tôi tỏ vẻ ta đây, đặc biệt là cái loại hồ ly tinh như ả ta.”
“Thằng mất dạy, mày ăn nói thế mà nghe được à?”
*Chát.
Vừa nói, Lăng Kiến Dụ vừa xông tới, nói hết câu là Lăng Thanh cũng lãnh trọn một cái tát vào mặt. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, khiến khóe môi hắn ta rướm máu.
Nhìn cha con họ đấu đá tương tàn lẫn nhau mà Đào Lâm San hả hê trong lòng. Bà ngồi đó, chân vắt chéo, miệng cười thầm.
Sau khi bị đánh, cứ tưởng con sói hung hãng trong lòng hắn ta sẽ trỗi dậy. Nhưng không, hắn đang khinh khỉnh bật cười, đưa ngón cái lên lau đi vệt máu trên khóe môi, rồi đứng phắt dậy, trừng trừng mắt nhìn ba mình với tâm thế không hề kiêng sợ.
“Cứ hễ khi nói động tới mụ ta là ông như thú dữ xổng chuồng. Thế mà tôi nhớ ngày mẹ tôi mất, ông chẳng rơi một giọt lệ nào. Tôi cứ luôn thắc mắc tại sao ông lại mạnh mẽ như thế? Giờ tôi mới biết, hóa ra là vì người ông không yêu nên không thấy đau lòng khi mất đi. Còn kẻ ông trân trọng, dù trăm sai ngàn trái vẫn đứng ra bảo vệ.”
Nói đến đây, Lăng Thanh lại bật cười, nhưng đôi mắt dù mạnh mẽ cách mấy vẫn không thể giấu đi nỗi xót xa được che giấu sâu bên trong.
Hắn chỉ cười, rồi vỗ vai ba mình vài cái, sau đó mới nói tiếp:
“Ông cứ hạnh phúc với thứ ông bảo vệ đi. Còn cái thìa vàng tôi ngậm mà ông ban cho ấy, tôi đây chẳng có cần.”
Nói xong, hắn liền cất bước rời đi cùng nụ cười cao ngạo vẫn hiện diện rõ ràng trên môi.
Lúc này, Lăng Kiến Dụ lại lớn tiếng nói vọng theo.
“Chỉ cần con nghe lời, ba sẽ xem như từ nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra.”
Lần đầu tiên Lăng Thanh nghe thấy ba mình chịu nhún nhường, nên có vài phần rất ngạc nhiên. Hắn cũng cảm thấy tò mò nên đã xoay người lại nhìn ông ấy, rồi nói:
“Định chơi trò vừa đấm vừa xoa à?”
“Ba không rảnh để đôi co với con. Càng không muốn cha con ta bất hòa, cho nên chỉ cần con chịu cúi đầu xin lỗi dì, thì ba sẽ xí xóa mọi lỗi lầm con gây ra.”
Suy cho cùng, Lăng Kiến Dụ vẫn đứng về phía vợ nhỏ của mình. Khiến Lăng Thanh nghe xong lại buồn cười vô cùng.
“Muốn tôi cúi đầu trước bà ta á? Vậy bảo bà ta chết đi, khi nào mồ xanh cỏ thì anh đây tới chào.”
“Thằng nghịch tử này, mày…”
“Thôi đi anh à, nếu con nó không muốn thì thôi. Em cũng quen rồi, anh đừng tức giận làm gì mà hại đến sức khỏe.”
“Vậy nha ba, thứ lỗi tôi không khỏe nên không tiễn.”
Chưa gì, Lăng Thanh lại ngạo nghễ cất lời, rồi quay lưng đi thẳng lên lầu.
“Thằng súc sinh này, mày đừng ỷ có bà nội chống lưng thì muốn làm gì cũng được. Lần này tao nhất định cho mày nếm thử mùi vị thế nào là bát cơm đầy thịt bị biến thành bát cháo đầy rau.”
“Mắng tôi súc sinh, vậy nên xem lại là ai sinh ra thằng súc sinh này đã.”
Khi hắn nói hết câu, bóng lưng đã khuất khỏi dãy cầu thang, để lại Lăng Kiến Dụ tức đỏ mặt nhìn theo.
“Cũng tại em cả đấy, nếu sớm sinh được con trai, thì anh chẳng cất công chịu đựng cái thằng nghịch tử này rồi.”
Đào Lâm San bên cạnh ra sức vuốt ve ông ta, cuối cùng vẫn bị trách mắng vạ lây. Rồi hậm hực nhìn lão bỏ đi mà không nói nên lời.
Cùng lúc này, Trữ Ngọc Anh đang ở Mộc gia tìm gặp Mộc Ly Tâm. Bà là bà nội của Lăng Thanh, là người hắn kính trọng, và cũng là người có thể chở che cho hắn trước mọi bão giông từ gia đình ập tới.
“Tiểu Tâm này, dạo gần đây sao không thấy con thường xuyên lui tới thăm bà như trước nữa? Có phải vì sự việc của thằng nhóc tiểu Thanh mà con giận không?”
“Dạ không phải vậy đâu ạ! Tại con vừa tốt nghiệp có nhiều việc phải làm nên không thể thường xuyên tới thăm bà như trước.”
“Vậy mà bà cứ lo con giận, nên không tới bầu bạn với bà nữa chứ!”
Trữ Ngọc Anh nhất mực yêu thích Mộc Ly Tâm, vì cô cho bà ấy cảm thấy sự hiền lành của mình trong mỗi một câu nói lẫn hành động. Nên mối quan hệ của hai người luôn khiến Từ Lê Na ganh ghét.
Cũng nhờ vậy mà lần vừa rồi bà đã cứu cô một ải. Tuy Lăng Thanh lén lút ép buộc cô ký hợp đồng tình nhân để trả thù, nhưng ít ra vẫn tốt hơn bị hắn và Từ gia dùng quyền lực tống cô vào tù.
Những ngày tháng ở bên cạnh Lăng Thanh, thật sự không hề kinh khủng so với những gì cô tưởng tưởng ra. Thế nên như vậy là đã may mắn lắm rồi.
Lúc này, hai bà cháu đang ngồi trò chuyện bình thường với nhau, thì Trữ Ngọc Anh bất ngờ nắm tay Mộc Ly Tâm, rồi ôn hòa lên tiếng:
“Tiểu Tâm này, thật ra bà luôn mong con và tiểu Thanh có thể đến với nhau, nên vợ thành chồng. Trước đây là do thằng ranh con đó ngu muội, mới không nhận ra tấm chân tình của con. Giờ nó mới nhận ra thì lại quá muộn, nhưng nó đã nói thật với bà rằng nó yêu con rất nhiều, càng không muốn mất con. Vậy nên bà hy vọng con có thể cho cháu trai của bà một cơ hội, để hai đứa bắt đầu lại từ đầu được không con?”
Những gì Trữ Ngọc Anh nói, Mộc Ly Tâm đều cúi đầu lắng nghe, và sau tất cả cô chỉ hỏi khẽ một câu:
“Anh ấy đã kể hết mọi chuyện, và nhờ bà giúp đỡ sao?”
“Đúng vậy! Tối qua nó định đi gặp con, nhưng trên đường về lại xảy ra chút chuyện nên không thể đến nhà tìm. Cho tới 1 giờ sáng thì bà nhận được điện thoại của nó, tiểu Thanh nó vừa nghẹn ngào vừa kể hết cho bà nghe. Nó sợ con âm thầm bỏ đi nên nhờ bà đến gặp con nói hộ vài lời.”
“Anh ấy đã nhờ bà những gì?”
“Chắc sáng nay con cũng xem tin tức và đã biết rồi, đúng không?”
“Dạ con có thấy! Báo đăng tin anh ấy bị đánh.”
“Đó là lý do nó không thể đến tìm con, mà phải nhờ bà đích thân sang đây giữ chân con lại.”
Nói đến đây, cả hai đều im lặng. Mộc Ly Tâm cũng lặng lẽ suy nghĩ rất lâu, rồi mới nhã nhặn cất lời:
“Con biết bà thương con, thương cả anh ấy. Nhưng duyên nợ là điều không thể cưỡng cầu được, nếu tụi con thật sự có duyên thì sóng gió thế nào kết quả cũng sẽ là của nhau. Con không muốn gượng ép quá, cứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn bà ạ!”
Trữ Ngọc Anh thoáng chút thất vọng khi nghe xong những lời thẳng thắng của cô gái. Nhưng sau đó bà vẫn mỉm cười ôn nhu, vẫn nắm tay cô, và nói lời dễ nghe:
“Nếu con đã nói vậy thì bà hy vọng duyên nợ của hai đứa sẽ là duyên nợ trăm năm. Giờ chỉ đành trông cậy vào thể hiện của tiểu Thanh thôi, chứ bà cũng hết cách.”
Nói xong, Trữ Ngọc Anh còn mỉm cười, để không khiến Mộc Ly Tâm cảm thấy áp lực.
Cái cô nói là thuận theo tự nhiên, vậy quyết định sau cùng của cô là gì chứ?