Sau khi được cho vào nhà, Lăng Thanh vừa xuống xe đã bước tới chỗ Mộc Ly Tâm đang đứng, điềm nhiên ôm eo cô nàng, dọa cô một phen giật mình.
“Anh làm gì vậy? Lỡ có ai nhìn thấy thì sao?”
“Thì có sao đâu. Vả lại chúng ta còn lạ gì nhau mà em ngại.”
“Anh im đi. Ba mà nghe là chết cả hai bây giờ.”
Hắn nói chuyện, Mộc Ly Tâm đỡ không kịp nên chỉ có thể lớn tiếng cảnh cáo, đồng thời trưng ra khuôn mặt nghiêm khắc. Sau đó, cô mạnh dạn gạt tay hắn ta ra khỏi eo mình, chủ động tránh xa ba bước chân, tiếp theo mới lên tiếng:
“Ba đang ở nhà, anh liệu hồn mà cư xử đàng hoàng cho em.”
“Mà ai cho anh chạy tới đây hả, mặt mũi bầm tím còn cố chấp chạy long nhong bên ngoài là sao?”
“Thì…”
“Đứng yên đó.”
Lăng Thanh cực kỳ không thích nói chuyện với nhau mà phải đứng xa thế này, nhưng chỉ cần hắn bước tới một bước là lập tức nhận được giọng nói đính kèm ánh mắt sắc lẻm của Mộc Ly Tâm nên lại rén ngay.
“Thì anh nhớ em, muốn ăn đồ ăn em nấu.”
“Cậu nhớ con gái tôi hay nhớ đồ ăn nó nấu?”
Hắn vừa dứt câu, từ phía sau đã có người hỏi vọng tới, khiến cả hai giật mình. Đặc biệt là Mộc Ly Tâm, sống lưng cô bây giờ cứ như vừa bị chập điện vào vậy, căng lên tới mức cứng đờ, ảnh hưởng tới cả nụ cười sượng trân trên môi.
Cô cũng không dám đứng đó, mà vội quay về bên cạnh người ba đáng kính của mình.
“Ba… Sao ba ra đây vậy?”
Nghe xong câu hỏi của cô con gái cưng, Mộc Thái lại không thể giấu đi nụ cười ẩn ý. Sau đó, ông ấy bất ngờ véo tai Mộc Ly Tâm, rồi mới nói:
“Con gái lớn gan quá rồi ha? Bây giờ nhà là của ba, đến chuyện ba đi đâu con cũng dám quản à?”
“A…a…a đau con mà ba…Con đâu có dám…”
“Ba… Ý lộn bác, bác buông tay ra đi, có gì từ từ mình nói, bác véo tai tiểu Tâm đỏ hết rồi kìa…”
Không những Mộc Ly Tâm kêu ca khi bị véo tai, mà Lăng Thanh cũng hoảng tới phát liệu, xưng hô lung tung, dáng vẻ còn cuống quýt hết cả lên mà vẫn không biết phải làm sao để giúp đỡ người mình thương.
Cũng may, sau đó Mộc Thái đã buông tha cho con gái mình. Vì lúc này, ông đã có cớ bắt chuyện với chàng trai trẻ ấy.
“Hmm…”
Thấy Mộc Ly Tâm được tha, hắn liền bước tới muốn xem xem vành tai của cô đã bị véo tới mức nào rồi, nhưng còn chưa kịp chạm vào người ấy, hắn đã phải khựng lại ngay khi nghe Mộc Thái hắng giọng.
Đường đường là một Đại thiếu gia, kiêm Chủ tịch của một Tập đoàn lớn, nay lại vì chinh phục một cô gái mà chấp nhận vứt sạch liêm sỉ vào sọt rác, mà còn là đứng trước những người từng bị chính mình hạ bệ, đối xử cay nghiệt.
Hắn cũng đâu có ngờ lại có một ngày tự mình vả mặt mình thế này. Giờ có khóc cũng không ai thèm thương.
Trước ánh mắt lạnh lùng như băng phủ của Mộc Thái, không hiểu sao hắn lại rén hơn cả khi đối diện với ba ruột của mình.
Căng thẳng, hồi hộp chờ một hồi, cuối cùng Mộc Thái cũng lên tiếng:
“Hình như đến lễ nghi khi nói chuyện với trượng bối mà Lăng tổng cũng không biết thì phải?”
Câu nói bâng quơ của Mộc Thái khiến Lăng Thanh cau mày vì không hiểu, nên liền chuyển mắt cầu cứu nhìn sang Mộc Ly Tâm thì thấy cô chỉ vào mặt rồi chỉ lên mắt, hắn mới sựt nhớ ra từ nãy giờ mình vẫn còn mang khẩu trang và đeo kính răm.
“À dạ, con quên mất. Xin lỗi bác!”
Sau khi hiểu ra, hắn lập tức bỏ khẩu trang và mắt kính xuống, rồi cúi đầu với Mộc Thái một cái.
Lúc này, Mộc Thái mới hỏi tiếp:
“Vừa rồi cậu sợ con gái của tôi bị đau sao?”
Lăng Thanh gật đầu, rồi nói:
“Bác có giận, có trách cái gì thì cứ ra tay với con, chứ cô ấy là con gái làm sao chịu đau được.”
“Cậu biết nghĩ như vậy, sao lúc mang con gái tôi về nhà đày đọa đủ điều, cậu không thấy xót?”
“Ba à… Chuyện này không phải con đã nói với ba rồi sao, ở đó anh ấy đâu có đối xử tệ với con.”
“Có hay không, ba muốn nghe chính miệng cậu ta nói.”
Bầu không khí ngày càng căng thẳng, Lăng Thanh cũng xuống sắc, không dám ngẩng mặt đối diện với họ.
Từng giây phút ngột ngạt trôi qua, cuối cùng cũng ngẩng mặt nhìn lên Mộc Thái, rồi nói:
“Bác nói đúng, con từng đối xử tệ với cô ấy. Lỗi lầm đó con không chối bỏ, và con đang đứng ở đây, đối diện với bác là để nói rằng: Ngày tháng sau này, Lăng Thanh con nhất định sẽ bù đắp lại tất cả cho người con yêu.”
“Con yêu Mộc Ly Tâm, yêu con gái bác! Là tình yêu chân thành, chỉ một lòng một dạ.”
Đó là những lời nói nghiêm túc của một Lăng Thanh mang đến sự chân thành. Hắn không đùa cợt, mà mỗi một câu thốt ra đều chắc chắn và dứt khoát, khiến Mộc Thái âm thầm dao động.
Ông khẽ gật đầu, sắc mặt cũng đã hòa hoãn hơn nhiều.
“Thôi được, tôi tạm tin cậu. Coi như cho cậu cơ hội chứng minh lời nói của mình.”
“Dạ, con cảm ơn bác!”
Miệng cười vui rối rít cảm ơn, nhưng chân lại chạy tới chỗ Mộc Ly Tâm, dang tay ôm cô vào lòng, khiến Mộc Thái thêm một phen chau mày bất mãn, vội đanh giọng nhắc nhở ngay:
“Hmm, bớt sỗ sàng chút đi.”
Nhờ vậy mà đôi nam nữ nọ mới chịu tách ra xa. Bấy giờ, Mộc Ly Tâm mới lên tiếng thử thăm dò tâm ý của ba mình:
“Vậy ba cho phép anh ấy vào nhà chưa ạ?”
“Vào thì được, nhưng phải xuống bếp.”
“Xuống bếp làm gì ba? Dù sao anh ấy cũng là khách mà…”
“Ơ thế muốn làm khách chứ không muốn làm rể à?”
“Muốn làm rể, không làm khách. Bác muốn con vào bếp, con sẽ vào!”
“Phiền em dẫn đường cho anh.”
Hai cha con nhà họ Mộc đang đối thoại, Lăng Thanh không biết điều lại chen ngang. Nhưng mà chen đúng lúc, nên không khiến ba vợ tương lại buồn lòng.
Nhưng hắn kêu Mộc Ly Tâm dẫn đường vào bếp, thì cô vẫn còn chần chừ chưa chịu đi.
“Em sao vậy? Chỉ đường cho anh vào bếp đi chứ?”
Lúc này, Mộc Ly Tâm mới quay qua nhìn hắn, chỉ bình thản hỏi vỏn vẹn một câu:
“Anh biết nấu ăn không?”
“Anh không!”
“Vậy xuống bếp làm gì?”
“Thì ba em kêu xuống bếp ăn sáng, giờ cũng muộn rồi mà?”
Hắn hồn nhiên tới mức Mộc Ly Tâm phải há hốc, đưa tay đỡ trán trong bất lực.
Mà lúc này, Mộc Thái đã thân mật khoác tay qua vai chàng trai trẻ ngây thơ ấy. Sau đó, thay con gái mình nói tiếp vế sau:
“Tôi kêu cậu xuống bếp, đúng là để ăn sáng.”
“Đó, em nghe chưa.”
“NHƯNG, có làm thì mới có ăn.”
Đến khi Mộc Thái chốt lại vấn đề bằng một câu ngắn gọn, thì nụ cười trên môi hắn ta chợt tắt như gió thổi tắt nến.
Lúc đó, hắn đã bị “bê” vào nhà mà nước mắt trong lòng chảy ngập thành sông.
Thôi thì tự nhủ, cố lên tôi ơi! Vì một hành trình chinh phục vợ đẹp!