Đúng với câu nói, có làm thì mới có ăn.
Nhờ Lăng Thanh chịu lăn vào bếp cùng ba vợ tương lai mà hắn mới có được một bữa sáng no nê, mặc dù trước đó bị bỏng và đổ không ít mồ hôi, nhưng công sức bỏ ra đổi lại thành quả to lớn, cũng khiến hắn an ủi phần nào.
Giờ đây, Mộc Thái đã đi làm, chỉ còn đôi cô nam quả nữ ở nhà, cùng một vài người giúp việc của Mộc gia.
“Haizzz… Cuối cùng thì ba cũng đi rồi.”
Cho tới tận thời khắc này, Lăng Thanh mới dám thả lỏng bản thân hơn một chút. Hắn thoải mái ngã xuống sofa để xoa dịu cơ thể mỏi mệt của mình.
“Anh đừng có chủ quan, ba đi làm nhưng tai mắt ở nhà có khắp mọi nơi đấy. Cẩn thận cái miệng họa của anh.”
Bấy giờ, Mộc Ly Tâm mang tới một lọ thuốc. Cô ngồi ngay bên cạnh chỗ hắn đang nằm, rồi nói tiếp:
“Ngồi dậy.”
“Làm gì? Em cho anh nằm nghỉ một chút thôi, đứng nấu ăn cả buổi sáng, giờ cái lưng đáng thương của anh sắp gãy ra làm hai luôn rồi.”
“Em kêu anh ngồi dậy.”
Cứ phải đợi “bà nhà” nghiêm giọng thì hắn mới chịu ngoan ngoãn nghe theo. Im lặng và ngồi dậy là những gì người đàn ông ấy vừa thực hiện.
“Tay nào bị bỏng, đưa cho em.”
Câu nói tiếp theo của Mộc Ly Tâm khiến Lăng Thanh bật cười. Giờ thì hắn cũng đã hiểu nguyên nhân cô kêu hắn ngồi dậy, nên liền ôm cô gái nhỏ ấy vào lòng mình. Sau đó, tiếp tục hôn lên má cô thêm một cái.
Trong khi Mộc Ly Tâm cứ như chú gấu bông bị cưỡng ôm, cưỡng hôn tới tấp, nên cô nàng bắt đầu chau mày không được vui.
“Anh bị điên à? Em kêu anh đưa tay bị bỏng ra cho em thoa thuốc, mà anh làm gì vậy?”
“Anh ôm em, hôn em.”
“Ai mượn?”
“Tự anh muốn.”
Nói qua nói lại một hồi, Mộc Ly Tâm cũng bực bội không chịu được, nên hậm hực đẩy Lăng Thanh ra xa, rồi không nói năng gì thêm nữa.
Bấy giờ, đến lượt người đàn ông ấy trở về nét nghiêm túc của mình.
Hắn nắm tay cô, rồi trầm giọng mở lời:
“Vừa rồi là anh đang cảm ơn em! Cảm ơn em đã không bỏ mặc anh, cho anh cơ hội, và cảm ơn em vẫn luôn ở phía sau âm thầm lo lắng cho anh. Anh không biết nói như thế nào, chỉ biết em cứ như người mẹ thứ hai của anh vậy.”
Lăng Thanh, đôi khi rất thật thà. Càng tiếp xúc lâu với hắn, sẽ nhận ra hắn là người không biết nói lời hoa mỹ, cũng không lạnh lùng, mà tính cách thật sự là một người đàn ông rất sôi nổi, năng động và phá cách.
Vì vậy nên ngày còn ngồi trên ghế nhà trường hắn mới nổi danh là học sinh cá biệt. Nếu không nhờ IQ thiên phú bẩm sinh đã thông minh, nhạy bén, chắc cũng chẳng trụ nổi trên chiếc ghế Chủ tịch quyền lực của Tập đoàn Lăng thị.
Vừa rồi, hắn thành công chọc Mộc Ly Tâm bật cười. Sau đó, cô không nói gì hết, chỉ im lặng lấy thuốc bôi lên chỗ vết bỏng trên tay người đàn ông ấy.
Qua thêm vài giây, cô mới nói:
“Sau này anh đừng đem mẹ mình ra để so sánh với bất kì ai, vì không ai có thể bằng mẹ mình cả. Em có tốt với anh cách mấy cũng không bằng một phần nhỏ của mẹ anh.”
“Nhưng mẹ anh mất rồi, bà nội thì già yếu. Chỉ có em là yêu thương, chăm sóc cho anh chu đáo nhất. Nên anh cũng muốn được đáp trả lại tấm lòng của em, như anh trả hiếu cho mẹ mình vậy.”
Hắn đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng lại khiến Mộc Ly Tâm hết lần này tới lần khác không thể nhịn cười.
Cô nhìn hắn, cuối cùng chỉ biết thốt lên một câu:
“Đồ ngốc, không biết nói chuyện thì đừng cố nói nhiều. Mấy lời vừa rồi của anh nếu để ai nghe thấy, em chẳng biết anh phải giấu mặt đi đâu luôn.”
Thấy Mộc Ly Tâm cứ cười, Lăng Thanh cũng cau mày theo. Hắn không biết đã nói sai ở đâu, nên liền nói thẳng ra thêm lần nữa:
“Tóm lại là anh yêu em, anh cần em. Muốn chúng ta cùng chia sẻ ngọt bùi, chăm sóc lẫn nhau đến bách niên giai lão.”
“Hơ, có ai đồng ý làm bạn gái anh chưa mà đã tính tới chuyện bách niên giai lão rồi. Lăng Thanh, anh bệnh nặng lắm rồi á!”
“Bệnh? Bệnh gì chứ?”
“Bệnh tự luyến.”
Cười nói xong, Mộc Ly Tâm liền mang lọ thuốc đi cất. Sau đó cô đi thẳng lên phòng, nên ai kia cũng nhanh chóng lẽo đẽo chạy theo sau.
Lên tới phòng riêng, cả hai càng có thể thoải mái hơn. Lúc Lăng Thanh đã ngã lưng trên chiếc giường mềm mại của Mộc Ly Tâm, còn cô ấy đã lấy laptop ra để bắt đầu làm việc.
Thấy vậy, hắn liền hỏi:
“Em làm gì vậy?”
“Làm việc.”
“Việc gì? Sao trước giờ chưa từng nghe em nhắc tới?”
“Hồi trước em vừa tốt nghiệp chưa có việc làm. Giờ mới tìm được việc nên phải làm đây.”
Hắn không hiểu rõ công việc Mộc Ly Tâm nói tới là gì nên lại đi tới ngồi bên cạnh nhìn cô làm.
“Thiết kế bìa sách?”
“Ừm, em vừa nhận được vài đơn đặt hàng vào tối qua, giờ tranh thủ làm cho xong đã. Anh không đi làm thì lên giường nằm nghỉ đi.”
Mộc Ly Tâm đã tập trung vào công việc, nên không nhận ra người đàn ông bên cạnh đang dùng ánh mắt nể phục nhìn mình.
Mãi một lúc sau khi thấy hắn im lặng, cô mới quay qua nhìn thì tình cờ bắt gặp ánh mắt ấy.
“Anh làm gì mà nhìn em chằm chằm vậy?”
Bấy giờ, người đàn ông ấy mới chuyển mắt nhìn sang hướng khác. Trầm lặng một chút, hắn mới nói:
“Anh đang cảm thấy bản thân mình quá tệ, so với một cô gái mạnh mẽ như em.”
“Sao tự nhiên anh nói vậy?”
Sang giây sau, hắn đã hơi cong môi cười nhẹ, rồi nắm tay cô gái. Sau đó, bắt đầu trải lòng:
“Từ nhỏ anh đã được sống trong sự bao bọc của gia đình. Bạn bè nói anh là đứa trẻ từ khi sinh ra đã định sẵn ở vạch đích, anh không cần làm gì cả cũng có đồ ăn ngon, quần áo đẹp. Cũng không biết từ bao giờ anh lại quen với điều đó, thiếu đi tình thương yêu, dạy bảo của mẹ, anh dần trở thành một đứa nhóc ngỗ nghịch, suy nghĩ và làm việc tùy hứng. Tuy vị trí anh đang ngồi là Chủ tịch, nhưng em biết không, một năm qua anh chưa từng gặt hái được chút thành tựu nào cho Tập đoàn. Suy nghĩ của anh nông cạn lắm, đôi lúc thấy nó vô vị vì không biết mục tiêu phấn đấu là gì.”
“Cho tới khi anh được ở bên cạnh em. Em là người vẽ cho anh muôn vạn màu sắc mới trong cuộc sống tẻ nhạt của mình, em mạnh mẽ, và kiên cường lắm. Tuy cũng là một tiểu thư danh giá, nhưng em chưa từng ỷ lại gia cảnh sang giàu của mình. Chuyện gì em cũng biết làm, khổ cực thế nào mình em cân tất. Đến cả công việc sau khi tốt nghiệp em cũng không nhờ gia đình giúp đỡ, nếu đem so với anh, thì anh phải gọi em là đại thần. Tự dưng anh cảm thấy hình như bản thân mình không xứng với em.”
Lăng Thanh đang cười, nhưng gượng gạo lắm, vì cô biết hắn xúc động. Dĩ nhiên cô không muốn thấy hắn buồn, và để thay đổi bầu không khí ảm đạm hiện tại, cô đã cười rồi tinh nghịch nói:
“Anh biết vậy thì còn không lo phấn đấu từ bây giờ đi. Siêng năng lập nghiệp vào, để sau này lỡ có biến cố gì thì còn chống đỡ được.”
“Giờ em kêu anh làm gì anh cũng làm, miễn có em là được!”
Nói xong, hắn lại âu yếm ôm lấy cô gái, nâng niu như báu vật vô giá của mình.
“Thôi được rồi, anh an phận cho em còn làm việc nè.”
“Thì em làm đi, anh ở bên cạnh tiếp sức cho em.”
“Anh không phá là em mừng lắm rồi.”
Họ đã đi qua được một quãng đường không dài cũng không ngắn. Họ chưa công khai chính thức là người yêu của nhau, nhưng trong lòng họ đã mặc định trái tim mình là một nửa của đối phương!