Đêm vừa qua, Mộc Ly Tâm cũng nhớ không rõ mình đã cùng người đàn ông ấy trải qua bao nhiêu “trận chiến”. Cô cũng không nhớ mình lên giường ngủ bằng cách nào.
Cho tới khi giật mình thức giấc, cô mới biết, bản thân đã ngủ tới tận 10 giờ sáng.
Bàng hoàng ngồi dậy, Mộc Ly Tâm đảo mắt nhìn khắp phòng cũng không thấy Lăng Thanh đâu. Nhìn lại cơ thể mình, thấy có quần áo chỉn chu, cô cũng nhẹ lòng.
“Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?”
Sau khi tự hỏi chính mình một câu, Mộc Ly Tâm quyết định bước xuống giường, nhưng có muốn đi tìm người đàn ông ấy thì cô cũng phải vệ sinh cá nhân trước nên đã vào toilet chuẩn bị.
Vào tới bên trong, cô mới biết mọi vật dụng cần thiết đều đã được ai đó chuẩn bị sẵn, không thiếu một thứ. Nhưng thứ thu hút cô nhất lúc này, chính là mảnh giấy nhỏ dán trên gương với dòng chữ:
[Chúc vợ yêu buổi sáng nhiều niềm vui! Quần áo của em đều ở trong tủ, thích gì cứ thay, tiền của anh là để em tiêu nên không cần suy nghĩ.]
Đọc xong nội dung mảnh giấy, Mộc Ly Tâm không thể giấu đi nụ cười trên môi, rồi lại tự trách móc một câu:
“Đồ ngốc này, em cần tiền của anh chắc. Đúng là kiêu ngạo quen thói, hừm…”
Lẩm bẩm xong, Mộc Ly Tâm mang theo tâm trạng vui vẻ để bắt đầu ngày mới. Tuy chê ai kia kiêu ngạo, nhưng sau khi đánh răng, rửa mặt xong, cô vẫn tìm tới tủ quần áo chọn cho mình một chiếc váy trắng đơn giản, rồi mang đi tắm.
20 phút sau, Mộc Ly Tâm quay trở ra với dáng vẻ tươm tất của một nàng thiếu nữ. Trông cô rất thanh lịch với trang phục váy trắng trẻ trung, chỉ có mỗi những dấu tích đỏ đỏ in chằng chịt khắp nơi trên cổ cô là tố giác dấu hiệu “hư hỏng” do cuồng nhiệt quá mức.
Mà cô cũng quên mất nên chẳng để ý gì mấy, cứ thế thản nhiên tìm xuống phòng khách, nhưng vẫn không thấy người đàn ông của mình ở đâu.
Mộc Ly Tâm vô thức nhíu mày, khi không tìm thấy Lăng Thanh. Trong lúc hiếu kì, cô tình cờ ngửi được hương thơm thức ăn, nên đã đi theo mùi hương ấy tìm tới phòng bếp sang trọng cách đó không xa.
Sau khi tới điểm muốn đến, trước mắt cô là dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của một người đàn ông đang đứng nấu nướng gì đó bên gian bếp.
Hắn vừa xem IPad vừa nấu ăn, có vẻ là đang học lỏm công thức trên mạng, nên mới tập trung như thế.
Nhưng kỳ thực, người đàn ông ấy lúc này trông rất quyến rũ khi trổ tài nội trợ. Chính chiếc áo sơ mi trắng trên người hắn là điểm thu hút chết người ngay hiện tại. Đến Mộc Ly Tâm còn phải nhìn say đắm một lúc lâu mới bình tâm trở lại.
Để gây sự chú ý, cô nàng quyết định hắng giọng lên tiếng:
“Hmm…Anh đang nấu gì đó?”
Khẩu khí của Mộc Ly Tâm nhanh chóng nhận được sự chú ý của người đàn ông.
Hắn định quay lại, thì cô đã bước tới bên cạnh, nhìn nồi súp đang sôi trên bếp, rồi nhìn sang số rau củ hắn đang cắt trên thớt, bỗng nhiên trên môi Mộc Ly Tâm chợt vẽ nên nụ cười hạnh phúc. Sau đó, mới ngẩng mặt nhìn lên Lăng Thanh, dịu dàng hỏi:
“Anh học nấu ăn là vì em à?”
Bấy giờ, Lăng Thanh đã bỏ dao xuống. Hắn rửa tay, xong lau khô hẳn thì mới nắm tay Mộc Ly Tâm, rồi nói:
“Anh muốn thay ba chăm sóc em! Muốn bù đắp cho em, nên anh quyết định rồi. Từ giờ anh sẽ học nấu ăn, nấu đến khi nào ngon như ba em nấu mới thôi.”
Cứ mỗi khi Lăng Thanh bày tỏ tình cảm, là Mộc Ly Tâm không thể nén cười. Nhưng cô cười trong xúc động chứ không phải cười nhạo người đàn ông của mình.
Lúc này cũng vậy, vừa cười xong, cô đã chủ động kiễng chân để hôn lên môi hắn.
Sau đó, Mộc Ly Tâm nhìn Lăng Thanh với đôi mắt trìu mến, cô cong môi cười nhẹ cùng lời nói:
“Đó là phần thưởng cho mọi nổ lực và công sức của anh!”
Ai kia chỉ đứng trong bếp, quơ tay múa chân có một chút mà đã được thưởng hậu hĩnh, nên trong lòng tràn ngập vui sướng.
“Có nụ hôn này của em rồi, anh đứng đây từ giờ tới chiều cũng được.”
“Ơ, thế anh đứng đây từ giờ tới chiều cho em đói chết mất à? Anh phải nấu tiếp mới được chứ!”
“Ờ đúng rồi ha! Vậy em qua kia ngồi đi, chờ anh thêm chút nữa thôi là có bữa trưa cho em ngay.”
Thấy hắn ngoan ngoãn, Mộc Ly Tâm liền bày trò trêu chọc:
“Chà, hôm nay giỏi dữ vậy ta? Động lực nào thôi thúc Lăng thiếu gia thay đổi 180 độ vậy nè?”
“Động lực hả?”
Lăng Thanh trưng ra nét mặt do dự suy nghĩ, nhưng hai cánh tay thì đã sớm vòng qua ôm eo Mộc Ly Tâm, kéo cô áp sát vào cơ thể mình, rồi mới nói:
“Em chính là động lực của anh!”
Cứ mỗi khi hắn nói ngọt là tim cô mềm nhũn. Giờ cũng thế, nên ngại ngùng cứ mím môi nén cười.
“Anh hay lắm, cứ khéo biết cách lấy lòng người khác.”
“Không nha, anh chỉ lấy lòng vợ anh thôi, chứ không lấy lòng người khác.”
“Vậy vợ anh là ai?”
“Là Mộc Ly Tâm tiểu thư, cô gái có khả năng thay đổi vận mệnh cả đời anh!”
Nhìn dáng vẻ tự hào của Lăng Thanh, Mộc Ly Tâm lại cười tươi như hoa nở mùa xuân. Sau đó, lần nữa chủ động hôn thêm một cái lên môi người đàn ông ấy, rồi nói:
“Thế vợ chúc anh nấu bữa trưa thành công. Và phải nhanh lên nha, vì vợ đói rồi!”
Nói rồi, cô nàng mang theo nụ cười, nhanh chóng xoay người rời đi. Nhưng đi ra tới cửa, cô mới quay lại nhìn hắn, nói nốt một ý cuối cùng:
“Đừng trách em không phụ anh nha, vì cái này tự anh nói muốn bù đắp cho em!”
“Được rồi, được rồi! Nửa chữ anh cũng không dám trách, vợ cứ ra ngoài chơi đi, việc còn lại cứ để chồng lo.”
Thấy đối phương tự tin vỗ ngực, Mộc Ly Tâm cũng đặt toàn bộ tin tưởng của mình vào nụ cười gửi cho hắn, sau đó mới an nhiên đi ra ngoài.
Kết quả cả buổi trưa hôm đó, một mình Lăng Thanh hì hụt cả buổi cũng chẳng nấu ra thứ gì ngon hơn ngoài nồi súp nhạt nhẽo, và phần thịt rán bị cháy đen.
Cuối cùng hắn vẫn phải nhờ tới quyền trợ giúp từ người vợ đáng yêu của mình mới thu dọn xong tàn cuộc. Sau đó, cả hai quyết định lên xe đi ăn nhà hàng, sẵn tiện đưa Mộc Ly Tâm về nhà trình diện với ba vợ tương lai.
Kẻo chưa cưới, mà ông biết cả hai đã vượt rào, thì cái chân của hắn muốn tiếp tục lành lặn cũng khó.
Tuổi trẻ là thế, yêu bồng bột, yêu cuồng nhiệt quên cả thời gian. Và mỗi một sự lựa chọn đều không nằm trong dự tính ban đầu của mình. Ai cũng mong mình yêu đúng người, đúng thời điểm, để quyết định lựa chọn ngày đó không mang ân hận về sau.
Cũng giống như Mộc Ly Tâm quyết định trao cho Lăng Thanh cơ hội. Và những ngày tháng sắp tới đây, sẽ là bước ngoặt đầu tiên trong cuộc tình của họ.