“Bà chủ, chẳng phải bà luôn muốn dẹp bỏ chướng ngại vật phiền toái kia sao? Bây giờ để hắn kết hôn, nếu sớm sinh được con trai thì vị trí của tiểu thư làm sao trụ vững?”
Trong căn phòng tối tại một nơi nào đó không rõ, quản gia Lâm đang đứng cung kính cúi đầu trước bóng lưng của một người phụ nữ.
Bà ta ngồi trên ghế bành sang trọng, tay đang nâng ly rượu nhấm nháp trên môi.
Nghe thuộc hạ thân tín của mình thăm hỏi, bà chỉ nhoẻn miệng cười, rồi điềm đạm cất lời:
“Ông nghĩ, hắn ta sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân với kẻ thù của mình sao?”
Lâm Dân Tiêu thoáng cau mày, qua vài giây vẫn không đoán được tâm cơ của người phụ nữ đối diện, nên đành hỏi:
“Ý của bà chủ như thế nào tôi vẫn chưa rõ. Nếu hắn không đồng ý thì tiếp theo chúng ta cần làm gì?”
“Không, hắn ta buộc phải đồng ý.”
“Vậy…”
“Hắn đồng ý nhưng không có nghĩa sẽ chấp nhận người phụ nữ kia là vợ của mình.”
“Ý của bà chủ là…”
Người phụ nữ nhếch mép cười, nhàn nhã tiếp lời:
“Một con sói điên, khi bị đẩy tới giới hạn cuối cùng, ông nghĩ nó sẽ khoanh tay chịu trói, hay nhe nanh liều mạng?”
Bấy giờ, Lâm Dân Tiêu cũng phần nào hiểu được dụng ý của người phụ nữ ấy, nên liền nhoẻn cười, rồi nói:
“Tôi nghĩ, nếu bản chất là sói điên khi bị dồn vào đường cùng thì ắt hẳn sẽ nhe nanh múa vuốt, lao đến cắn người, chứ sao có thể khoanh tay chịu trói.”
“Thế nên sói càng điên, càng dữ, người ngoài cuộc như chúng ta càng có lợi. Sắp tới chắc ông sẽ bận rộn hơn đấy.”
“Bận rộn thì có là gì chứ, chỉ cần bà chủ không bạt đãi tôi là quý hóa quá rồi.”
“Chuyện đó ông yên tâm, làm việc cho tôi chỉ cần trung thành thì khi nghiệp lớn vững chắc trong tay, nhất định sẽ được vinh hoa phú quý.”
“Dạ, Lâm Dân Tiêu tôi nhất định một lòng một dạ với bà chủ!”
Cuộc trò chuyện, được kết thúc bằng một nụ cười lạnh lùng, thâm hiểm của người phụ nữ bí ẩn.
Sói điên? Rốt cuộc kẻ đó là ai chứ?
—————-
《Lăng gia.》
“Có chuyện gì mà anh mời tôi xuống đây?”
Từ ngày Lăng Thanh gặp chuyện, Trữ Ngọc Anh cũng hiếm khi ra khỏi phòng.
Vừa rồi bà được người làm chạy lên mời xuống, theo lời của Lăng Kiến Dụ bảo là có việc quan trọng cần bàn, nên bà mới chịu gặp mặt cậu con trai và đứa con dâu chưa được chấp nhận của mình tại phòng khách.
“Con tìm mẹ thì cũng chỉ có mỗi chuyện của Lăng Thanh thôi.”
Trữ Ngọc Anh nghe xong đã nhoẻn miệng cười nhạt với thái độ thờ ơ hết mức có thể, rồi nói:
“Sao, là chuyện gì?”
“Con muốn mẹ gọi nó về đây, bảo nó nhanh chóng thành hôn với Từ Lê Na.”
Nghe xong câu nói của Lăng Kiến Dụ, Trữ Ngọc Anh lập tức xuống sắc, ánh mắt trở nên sắc lạnh khi nhìn tới đứa con trai của mình.
“Anh có biết anh vừa nói gì không?”
“Phải, mẹ không nghe nhầm đâu. Con muốn tiểu Thanh nhanh chóng cưới Từ Lê Na làm vợ.”
“Nhưng người thằng bé yêu là Mộc Ly Tâm. Con có biết kẻ đứng sau phá hoại tình cảm của hai đứa nó là ai không, mà ngồi đây ăn nói hàm hồ như vậy?”
“Tại sao mẹ lại nói là phá hoại? Nếu không phải do nó bay bướm, một chân muốn đạp hai thuyền nên mới ra cớ sự này sao?”
“Con im miệng đi.”
Trữ Ngọc Anh đã tức giận, cũng không muốn nói gì thêm với vấn đề này nên đã đứng dậy định rời đi, thì Lăng Kiến Du lại lên tiếng:
“Mẹ có biết, mẹ cố chấp tùy ý để nó phóng túng như vậy sẽ ảnh hưởng thế nào đến Lăng gia ta không?”
“Ý con là sao? Thằng bé đã gây ra lỗi lầm gì mà con trách móc?”
“Mẹ à, lỗi của nó không nhỏ đâu. Mẹ biết hôm qua Từ Lê Na đã cho con xem cái gì không? Là cảnh tượng lúc nó lột sạch quần áo con người ta đấy. Nếu nó không chịu trách nhiệm thì nay mai tin xấu, Đại thiếu gia của nhà họ Lăng là kẻ tệ bạc, cố tình cưỡng đoạt thân xác người khác rồi phủi bỏ trách nhiệm, sẽ xuất hiện trên khắp các mặt báo. Lúc đó Lăng gia ta biết giấu mặt đi đâu đây?”
“Tại sao phải giấu? Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, nó có khiến ta mất đi miếng da miếng thịt nào không mà anh sợ?”
“Nhưng mất đi thể diện đó mẹ à. Con không thể chấp nhận một thằng con gây ra tiếng xấu, sao mẹ cứ cố chấp không chịu hiểu vậy?”
Càng nghe con trai mình nói, Trữ Ngọc Anh càng cảm thấy nực cười, và bà đã cười một cách khinh bỉ, rồi điềm nhiên cất lời:
“Vậy tôi hỏi anh, lúc anh cặp kè với con đàn bà này, ngay khi mẹ của tiểu Thanh vẫn còn sống sờ sờ ra đó, sao anh không thấy mất mặt? Lúc đó báo chí nói gì, lẽ nào anh không nhớ?”
Lăng Kiến Dụ nhất thời cứng họng. Mãi một lúc sau mới hậm hực lên tiếng:
“Tóm lại con nhất định phải bắt nó đồng ý hôn sự này. Không thể để Lăng gia ta chịu nhiều tai tiếng.”
“Thế anh định bắt kiểu gì? Thằng bé đâu phải con mèo con chuột, mà anh muốn bắt thì bắt.”
“Con đã nói tới như vậy mà mẹ vẫn không đồng ý giúp con gọi nó về đây?”
Lăng Kiến Dụ tức tới mức mở to mắt lên nhìn mẹ mình, với thái độ cáu bẳn, nhưng bà ấy cũng chỉ cười, rồi bình thản nói:
“Cháu của tôi lớn rồi, tôi không thể quản. Anh có giỏi thì tự mang về đi. Huống chi tôi già rồi, không còn sức đâu mà can thiệp vào đời sống riêng tư của người khác.”
Nói xong, Trữ Ngọc Anh ung dung cùng người hầu của mình trở lên phòng. Để lại người đàn ông tức tối nhìn theo trong bất lực.
“Đúng là tức chết mà.”
Lúc này, Đào Lâm San liền rót trà cho chồng mình. Sau đó, dịu dàng lên tiếng:
“Nếu mẹ đã không đồng ý khuyên nhủ tiểu Thanh, thôi thì chỉ còn cách cưỡng chế thằng bé. Chứ nếu kéo dài thêm, em chỉ sợ con bé Từ Lê Na đó không vui rồi làm ra chuyện xằng bậy thì hỏng mất.”
Nghe vậy, vừa uống trà xong, Lăng Kiến Dụ liền nhìn qua Đào Lâm San, nhanh miệng hỏi:
“Em có kế sách gì hay à?”
“Kế thì em có, nhưng chỉ sợ anh xót cho mẹ, rồi không nỡ thực hiện thôi.”
“Kế gì thì em cứ nói thử xem.”
Đào Lâm San không hề vội vã, thậm chí còn uống xong chút trà, mới chịu nói:
“Em thấy tiểu Thanh thương mẹ như vậy, nếu như mà hay tin bà nội gặp chuyện gì đó, kiểu gì nó không đích thân trở về.”
“Ý em là sao cứ nói thẳng ra đi, đừng dài dòng nữa.”
“Em nói, nhưng anh không được trách em lòng dạ thâm độc đâu đó.”
Đào Lâm San vừa nũng nịu một chút, Lăng Kiến Dụ đã lập tức cưng chiều, âu yếm ôm hôn, ôn nhu nói:
“Rồi rồi, làm sao anh có thể trách tiểu mỹ nhân của anh được chứ. Mau nói anh nghe, em có ý gì hay?”
“Dạ, ý của em là thế này…”
Đào Lâm San kề sát vào tai chồng mình, nhanh nhảu thì thầm to nhỏ. Rất nhanh sau, trên môi Lăng Kiến Dụ đã xuất hiện nụ cười hài lòng.