Một ngày một đêm không trở về nhà, nay người đàn ông ấy mới tỉnh dậy sau cơn mưa tầm tã đêm trước, nhưng lúc nhận ra nơi mình đang ở lại là một căn phòng xa lạ.
Gượng cơ thể đau nhức khắp nơi ngồi dậy, hắn cau chặt mày nhìn xung quanh căn phòng, muốn tìm cho mình câu trả lời, nhưng bên cạnh chẳng có ai.
*Cạch.
Lúc này từ phía cửa, dì Kim bước vào với bát cháo trên tay.
Khi nhìn thấy dì Kim đi vào, Lăng Thanh liền vui mừng ra mặt. Giờ không cần hỏi, hắn cũng biết mình đang ở đâu.
“Cậu tỉnh rồi à? Vậy thì ngồi đó ăn chút cháo cho khỏe rồi hẳn về.”
“Sao tôi lại ở đây? Ly Tâm đâu rồi? Tôi muốn gặp cô ấy.”
Vừa nói, Lăng Thanh vừa bước xuống giường, nhưng đầu óc đột ngột choáng váng, buộc hắn phải bất lực ngồi trở xuống, đưa tay day nhẹ vầng trán của mình.
Bấy giờ, sau khi đặt cháo lên bàn xong, dì Kim mới nói:
“Tiểu thư không có ở nhà, mà nếu có thì cô ấy cũng không gặp mặt cậu đâu. Cho nên, cậu ăn cháo rồi nằm nghỉ ngơi đi.”
Lăng Thanh giữ trạng thái im lặng đến khi cơn choáng qua đi, hắn mới hỏi:
“Sao tôi lại ở đây?”
“Thì đêm qua, cậu đứng suốt dưới mưa mấy tiếng đồng hồ tới mức ngất xỉu. Cũng may, tiểu thư kịp thời phát hiện nên bảo người làm đưa cậu lên đây. Quần áo cậu đang mặc là quần áo đã được giặt sạch rồi sấy khô, nên đừng sợ bẩn.”
“Ai thay quần áo cho tôi?”
“Là tiểu thư!”
“Ai chăm sóc cho tôi đêm qua?”
“Cũng là tiểu thư.”
“Vậy tại sao cô ấy không chịu gặp tôi? Ly Tâm đang ở nhà đúng không, dì cho tôi gặp cô ấy một chút đi.”
Nói rồi, hắn lại đứng dậy muốn chạy đi tìm người mình yêu, nhưng khổ nỗi cứ đứng lên là đầu óc quay cuồng, khiến hai chân không thể đứng vững.
Lần hai bất lực ngồi xuống, hắn tức đến mức đấm tay xuống giường.
Dì Kim đứng đó trông thấy cũng không khỏi xót xa, nhưng những gì Mộc Ly Tâm đã dặn trước đó, bà không thể không nói.
“Cậu đừng cố chấp nữa. Tiểu thư nói, giúp cậu chỉ là vì không muốn chuyện cậu ngất xỉu trước cửa nhà gây ảnh hưởng đến gia đình thôi, chứ không phải vì nguyên nhân nào khác, nên cậu đừng nghĩ nhiều. Cô ấy còn nói…”
Lúc này, người đàn ông ấy giương đôi mắt đỏ au lên nhìn dì Kim, trầm giọng hỏi:
“Cô ấy nói gì?”
“Tiểu thư nói, xin cậu từ giờ về sau đừng làm phiền cuộc sống của cô ấy nữa.”
Một lời nhắn, khiến hắn bật cười trong nước mắt. Nụ cười chứa đựng tuyệt vọng, thống khổ đến mức nát lòng.
“Đến cơ hội giải thích, cô ấy cũng nhất quyết cự tuyệt ư? Mộc Ly Tâm…Giờ anh mới biết, em thật sự rất nhẫn tâm. Trái tim em, cứng cỏi hơn anh nghĩ rất nhiều.”
Đến khi hắn nhận ra giọt lệ vừa rơi xuống gò má, liền vội vàng lau đi, nhanh chóng kiềm chế cảm xúc lại, rồi nói:
“Tôi sẽ không đi đâu, nếu chưa gặp được cô ấy.”
“Chuyện này…”
“Tôi muốn ở một mình, dì ra ngoài đi.”
“Vậy cậu ăn cháo xong rồi uống thuốc cho nhanh khỏe. Cần gì cứ gọi tôi.”
Dặn dò xong, dì Kim liền rời khỏi căn phòng ấy. Vừa ra ngoài, bà đã gặp Mộc Ly Tâm đang đứng bên lan can hành lang cách đó không xa.
Bà biết, cô đang chờ mình, nên đã bước tới đó.
“Tiểu thư!”
Người mình chờ ra tới, Mộc Ly Tâm vẫn bình lặng, cũng chẳng tỏ ra nóng lòng lo lắng, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Anh ấy thế nào rồi dì?”
“Cậu ấy vừa tỉnh lại đã muốn chạy đi tìm tiểu thư, nhưng có vẻ như vẫn còn choáng nên hai lần đứng dậy đều bị buộc phải ngồi trở xuống.”
“Dì có nói những gì con dặn không?”
“Có, nhưng cậu ấy cương quyết nói sẽ không đi đâu nếu chưa gặp được con.”
Mộc Ly Tâm rơi vào trầm lặng. Ánh mắt dù đã lộ rõ sự dao động, nhưng vẫn nhanh chóng bị thay thế bởi đường nét thờ ơ, vô cảm.
“Anh ta muốn chờ thì cứ chờ. Sáng hôm sau không gặp được, chắc cũng chán rồi rời đi thôi.”
Nói xong, Mộc Ly Tâm đã quay lưng định đi về phòng ngủ của mình, nhưng chợt nhớ ra gì đó nên quay lại, căn dặn dì Kim vài lời:
“Tạm thời dì đừng cho ba con biết anh ấy ở đây nha! Con không muốn có thêm bất cứ một phiền phức nào nữa hết.”
“Nhưng dì sợ không giấu được lâu ấy.”
“Không sao đâu dì, dạo này công ty nhiều việc, ba con cũng bận rộn nên tạm thời không để ý mấy đến việc trong nhà đâu. Vả lại chắc nay mai anh ta cũng đi thôi.”
“Ừm, vậy dì giấu giúp con.”
Mộc Ly Tâm cười nhẹ, sau đó mới đi về phòng của mình.
Cả ngày hôm đó, hai người trong hai căn phòng riêng biệt, nhưng lại cùng một suy nghĩ hướng về đối phương.
Lăng Thanh quanh quẩn trong phòng, hắn cũng muốn ra ngoài lắm, nhưng cứ hễ đứng lên, chưa đi được bao xa thì đầu óc cứ chao đảo, cuồng quay không rõ lối. Năm bảy lần cố gắng đều bất lực, hắn tự trách cứ tức giận là lại thẳng tay đấm vào một vật gì đó, bất kể cứng hay mềm.
Thế rồi một ngày ngắn ngủi trôi qua, nếu mọi chuyện không xảy ra vấn đề gì bất ngờ, thì ngày mai chính là ngày đính hôn của cả hai.
Ai cũng nhớ rõ, chỉ là sẽ không có hôn lễ nào diễn ra, khi lòng dạ Mộc Ly Tâm đã hoàn toàn nguội lạnh với thứ tình cảm vừa trải qua.
Đêm khuya, gió lạnh lại tạt qua khắp mọi nơi. Người đàn ông mang theo tâm sự chất đống đứng ngoài ban công phòng ngủ. Nhờ chịu uống thuốc mà sức khỏe hắn đỡ hơn, vốn định đợi đến khuya một chút, hắn sẽ lén qua phòng tìm gặp Mộc Ly Tâm, vì khi đó chắc chắn cô sẽ ở trong phòng.
Nhưng có lẽ người tính lại không bằng trời tính, hắn vừa nghĩ xong đã thấy Mộc Ly Tâm từ trong nhà đi ra cổng, trong trang phục quần áo chỉn chu. Nhìn ra cổng thì thấy có chiếc ô tô sang trọng đang đỗ ở đó.
Thiết nghĩ chiếc xe ấy đang chờ đón người hắn yêu, nên lúc này không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Hắn vội vàng chạy ra khỏi phòng, vừa xuống phòng khách lại tình cờ chạm mặt Mộc Thái.
Hai người họ cứ thế nhìn nhau trong nét mặt bất ngờ. Nhưng tình thế cấp bách, Mộc Thái vừa chau mày còn chưa kịp tức giận thì người đàn ông ấy đã cúi đầu chào, rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
“Ly Tâm…”
Mộc Ly Tâm đang định bước lên xe thì nghe thấy giọng nói của Lăng Thanh vọng tới từ phía sau. Nên cả cô và Bắc Đình Nhan đều nhìn về phía người đàn ông đang đi tới.
Nhìn thấy Lăng Thanh, Mộc Ly Tâm sững người ra, nhưng sau đó mấy giây cô đã trở về nét mặt tự nhiên nhất, không chỉ vậy mà còn chủ động khoác tay người đàn ông bên cạnh mình, khiến Bắc Đình Nhan ngỡ ngàng.
Nhưng có vẻ như anh hiểu ý của Mộc Ly Tâm nên không hề có phản ứng gì khó chịu hay từ chối hành động đường đột của cô.
Chỉ có Lăng Thanh, sau khi chứng kiến người mình yêu chủ động khoác tay người đàn ông khác ngay trước mặt mình, thì hắn chỉ biết chôn chân tại chỗ.