Sau khi viếng mộ mẹ, Lăng Thanh cùng người đàn ông lạ mặt đến quán rượu gần đó vừa nhấm rượu vừa trò chuyện.
Tuy định sẵn sẽ có rất nhiều lời để hỏi, nhưng đến lúc uống với nhau cũng vài ly, thế mà cả hai vẫn chưa nói lời nào, họ chỉ chăm chú lẳng lặng ngồi nhìn đối phương.
Lúc này, Lăng Thanh là người mất kiên nhẫn trước, nên hắn lên tiếng:
“Tôi có thể biết danh tính của ông chứ?”
“Chú là Sở Mục, cháu đoán xem năm nay chú u bao nhiêu?”
“Khoảng ba tôi thôi, ngoài 50.”
Sở Mục bật cười với câu trả lời của Lăng Thanh, ông điềm đạm nói:
“Chú nhỏ hơn ba cháu 2 tuổi. Năm nay mới U50 thôi.”
“Ông cũng biết ba tôi?”
Nhắc tới Lăng Kiến Dụ, sắc mặt Sở Mục thoáng chốc trầm sắc. Ông nhấp nháp chút rượu rồi mới nói:
“Không những biết, mà còn biết rất rõ.”
Lăng Thanh bắt đầu hứng thú với cuộc trò chuyện hiện tại, hắn nhanh chóng bắt chuyện ngay.
“Thế ông biết được những gì? Có vẻ như quan hệ giữa ông, mẹ và ba tôi không đơn giản là bạn bè bình thường.”
Sở Mục lại cười trầm, rồi mới nói:
“Cháu đoán đúng! Nói trắng ra thì ba cháu từng là kẻ thù của chú.”
“Kẻ thù?”
Lăng Thanh cười nửa miệng, cảm thấy rất thú vị với hai từ “kẻ thù” ấy. Lúc này, Sở Mục nói tiếp:
“Nếu cháu muốn biết, chú sẽ kể. Dù sao mọi chuyện cũng qua lâu rồi, Mộng Linh cũng không còn.”
Nhắc tới cái tên Mộng Linh, mẹ của hắn, người đàn ông trung niên vẫn không thể giấu đi giọng nói xót xa, nuối tiếc, khiến Lăng Thanh khẽ chau mày.
“Chú kể đi, tôi đang nghe.”
Trước khi ôn lại chuyện cũ, Sở Mục đã uống hết ly rượu trong tay, rồi mới nói:
“Chú và mẹ cháu từng là thanh mai trúc mã. Hai người bọn ta yêu nhau rất sâu nặng, nhưng duyên nợ ngắn ngủi nên không thể đến được với nhau.”
“Tại sao?”
“Vì ông bà ngoại cháu không chấp nhận một tên đàn anh cầm đầu băng nhóm xã hội đen như ta làm con rể.”
Nghe đến đây, Lăng Thanh đã cau chặt mày. Trước giờ hắn chưa từng được nghe bất cứ ai kể một điều gì liên quan tới mẹ mình, cả ông bà ngoại hắn cũng chưa từng gặp vì họ đã mất sớm trước lúc mẹ hắn không còn.
Nay tình cờ gặp lại cố nhân của mẹ mình, kể cho hắn nghe câu chuyện này khiến lòng hắn phức tạp vô cùng.
“Vậy sau đó thế nào?”
“Sau đó, chú và mẹ cháu bỏ trốn được một khoảng thời gian thì Mộng Linh bị ông ngoại cháu bắt về. Ông ta ép gả cô ấy cho Lăng Kiến Dụ, để được hưởng vinh hoa phú quý, sống cuộc sống an nhàn, thảnh thơi, chứ không phải đi theo tên giang hồ nay đây mai đó như ta.”
“Vậy lúc đó hai người đều chấp nhận theo số phận an bài?”
“Cháu đoán xem, một người chung tình như mẹ cháu, liệu cô ấy có chấp nhận?”
Sở Mục hơi cười, nụ cười đong đầy luyến tiếc. Ông uống thêm chút rượu, rồi mới nói:
“Sau đêm tân hôn với người đàn ông mình không yêu, cô ấy đã tới tìm chú và khóc rất nhiều. Chính đêm hôm đó, cô ấy đã để lại một kỉ niệm mà đến giờ chú vẫn chưa thể quên đi.”
Nói đến đây, Sở Mục giương mắt nhìn Lăng Thanh vài giây, rồi khẽ hỏi:
“Cháu đang cảm thấy chú là một thằng đàn ông khốn nạn đúng chứ?”
Nhận được câu hỏi, Lăng Thanh chỉ bật cười. Mắt hắn nhìn xuống ly rượu đang được lắc nhẹ trong tay, điềm đạm trả lời:
“Nếu đổi lại tôi là mẹ mình, thì lúc đó cũng sẽ làm như vậy. Vì cảm giác phải chấp nhận từ từ buông bỏ một người mình yêu thương sâu nặng, thật sự rất khó khăn, thậm chí là đau như ai xé rách trái tim thành hai mảnh.”
Có lẽ, Lăng Thanh đang nhìn thấy hắn trong chính câu chuyện cũ của mẹ mình. Đứng trong khoảnh khắc bất lực đứng nhìn một cuộc tình tan vỡ, thật sự rất tồi tệ.
Sở Mục nhìn ra hắn đang có tâm sự. Ông cũng muốn hỏi thăm, nhưng lúc này Lăng Thanh lại lên tiếng trước:
“Vậy sau đêm hôm đó hai người không còn liên lạc với nhau nữa?”
“Phải, vì chú muốn mẹ cháu có cuộc sống yên ổn nên đã quyết định rời khỏi thành phố này để lập nghiệp. Khi chấp nhận buông bỏ, chỉ mong cô ấy được hạnh phúc, sống sung túc cả đời bên gia đình của mình, nhưng không ngờ đời người thật ngắn ngủi.”
Tại thời khắc này, cả hai người đàn ông đều lắng đọng. Mãi một lúc sau, Lăng Thanh mới trầm giọng lên tiếng:
“Chắc có lẽ những gì chú mong mỏi đã không xảy ra với bà ấy.”
Trong khi Sở Mục đang chau mày muốn nghe tiếp điều gì đó, thì Lăng Thanh lại nhàn nhã uống hết một ly rượu, rồi mới nói:
“Năm tôi tròn 5 tuổi, tôi còn nhớ đã từng rất nhiều lần nhìn thấy mẹ mình lặng thinh ngồi bên cửa sổ rất lâu. Bà ấy cứ hướng mắt nhìn vô định như đang mong chờ điều gì đó. Rồi có những lúc tôi thấy hai tay bà ấy bầm tím, bầm xanh như bị ai đó đánh đập, tôi hỏi thì bà nói bất cẩn tự làm mình bị thương. Có lẽ, điều đó khiến tôi ám ảnh tới tận bây giờ nên mới không quên đi. Sau đó không lâu thì bà ấy đột ngột qua đời, lúc đó tôi còn quá nhỏ để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, tôi chỉ biết mẹ mình mất vì bị bệnh. Tôi luôn thắc mắc tại sao ngày mẹ tôi vĩnh viễn không còn tồn tại trên cõi đời này, ba tôi lại không hề rơi một giọt nước mắt. Giờ nghĩ lại mới biết, chắc có lẽ vì cuộc hôn nhân giữa hai người họ từ khi bắt đầu đã không tồn tại tình yêu, nên con người ta mới thờ ơ như thế.”
Một phút tưởng nhớ, nhắc lại chuyện xưa, khiến cảm xúc của hai người đàn ông đều trở nên phức tạp, đâu đó nhiều nhất vẫn là cảm giác xót thương về người phụ nữ quá cố.
Sở Mục càng không thể giấu đi đôi mắt đỏ au của mình, cổ họng nghẹn ngào buộc lòng phải dùng tới rượu để khỏa lấp.
Bấy giờ, Lăng Thanh lại đang cười nhạt, khi chợt nhớ đến Mộc Ly Tâm từng nói hắn giống ba mình. Đối với hắn, cô luôn đúng. Nhưng riêng chuyện này thì không. Vì hắn hoàn toàn không giống người đàn ông vô tình đó. Hắn nhận thấy bản thân quá giống người mẹ đáng thương của mình. Chung tình tới mức tự ôm đau thương chồng chất.
Nghĩ đến đây, Lăng Thanh chợt cười bình thản. Hắn thở hắt ra một hơi như trút đi muộn phiền, rồi lấy chai rót rượu vào ly cho người chú đối diện.
“Mọi chuyện xảy ra đều trở thành quá khứ hết rồi, nhắc lại bấy nhiêu đó thôi. Bây giờ nói chuyện hiện tại đi.”
Sau đề nghị của Lăng Thanh, Sở Mục cũng tạm thoát khỏi tâm trạng u sầu, ông cười nhẹ, rồi hỏi:
“Cháu muốn hỏi gì thì cứ hỏi! Ta xem cháu như bạn, nên sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì.”
“Được! Vậy tôi hỏi chú, hiện tại gia đình và sự nghiệp thế nào rồi?”
“Sự nghiệp ổn định, làm chủ cả một vùng đất lớn. Còn gia đình thì chưa.”
“Xem ra chú cũng si tình phết đấy chứ!”
Lăng Thanh vừa cười vừa nói trêu, xong lại nhấp nháp chút rượu.
Sở Mục cũng cười, rồi nói:
“Thú thật thì ngoài mẹ cháu ra chú không cảm thấy hứng thú với bất kì một người phụ nữ nào khác hết. Kiểu như không thể “cương” nổi, kể cả khi họ phô ra ngay trước mắt.”
“Haha…”
Lăng Thanh bật cười, hắn cũng gật gù với những gì Sở Mục vừa nói. Dĩ nhiên hắn cũng tin, vì hắn cũng bị trường hợp như thế. Ngoài Mộc Ly Tâm ra, hắn hoàn toàn không còn hứng thú với phụ nữ.
Suy đi nghĩ lại, hai người đàn ông lạ mặt tình cờ hội ngộ, nhưng nghĩ kĩ sẽ thấy họ lại có rất nhiều điểm tương đồng với nhau.