Trước sự cố chặng đường bất ngờ trong đêm, Hạ Miên đã bị bắt tới một căn nhà hoang tối tăm nằm ngoài ngoại ô.
Sau khi bị trói hết tay chân bằng dây thừng, khuôn miệng nhỏ cũng bị bịt bằng băng dính, cô bị đưa đến trước mặt một cô gái, mà đó lại không ai khác ngoài Tử Bích, con gái của Hội phụ huynh học sinh trong trường.
“Mở bịt miệng ra cho nó.”
Sau khẩu lệnh của Tử Bích, Hạ Miên đã có thể nói chuyện, và cô lập tức cất lời:
“Tại sao lại bắt tao?”
“Đương nhiên là để hành hạ, chà đạp mày cho hả giận trong lòng tao rồi.”
“Chỉ vì chuyện sáng nay thôi ư?”
“Phải! Chính mày và tên khốn Sở Mộc Thiên Phong đó khiến tao mất mặt. Để tao xem lúc anh ta thấy bạn gái của mình bị lộ clip nhạy cảm sẽ như thế nào? Xem anh ta có dám đứng ra bảo vệ mày nữa anh không.”
“Tụi bây, cởi sạch quần áo nó cho tao.”
Rất nhanh chóng và dứt khoát, Tử Bích đã cầm điện thoại lên chuẩn bị sẵn sàng để quay phim, còn một trong số bốn tên đàn ông kia thì đang tiến về phía Hạ Miên, khiến cô hoảng sợ.
“Các người không được tới đây. Cút, mau cút đi cho tôi.”
“Đừng mà…Cứu tôi, cứu tôi với…”
“Haha… Ở đây hoang vu, mày có hét khảng cả giọng cũng không ai nghe thấy đâu. Nhanh lên, cởi áo nó trước cho tao.”
Tên tay sai làm việc vì tiền bấy giờ đã tới rất gần Hạ Miên, trong khi cô vẫn đang cố gắng nhích người về phía sau, thì kết quả vẫn bị người đàn ông đó chạm vào.
“Đừng mà, mau cút đi thằng khốn.”
“Cứu, cứu tôi với.”
“Thiên Phong, anh ở đâu rồi? Mau tới cứu em…”
Cô la hét, kêu cứu và vùng vẫy nhưng vẫn bị người đàn ông ấy quật ngã nhanh chóng, trong lúc hoảng loạn cô vô thức gọi tên Thiên Phong.
Tưởng chừng chỉ gào thét trong vô vọng. nhưng đúng lúc cô sắp bị đối phương xé rách áo, thì chiếc mô tô phân khối lớn của Sở Mộc Thiên Phong bất ngờ lao thẳng tới, khiến gã đàn ông sợ hãi, vội vàng tránh sang một bên.
*Két…
Chiếc xe ấy đã không đâm trực diện vào Hạ Miên như bọn chúng tưởng tượng, mà đã rẽ sang hướng ngay sau đó. Âm thanh bánh xe ma sát với mặt sàn nhà vang lên chói tai khi anh ta phanh gấp.
“Thiên Phong.”
Hạ Miên khẽ gọi tên người thanh niên ấy khi thấy anh xuất hiện bất ngờ, đến cả Tử Bích cũng kinh ngạc không kém.
“Hay lắm, nếu đã tới rồi thì giải quyết luôn một thể vậy! Bốn người, đánh nó cho tao.”
Tử Bích chính là đang xử trí kiểu phóng lao theo lao, nhưng bốn người đàn ông kia thì lại đang do dự trước mệnh lệnh của cô ta.
“Sao còn đứng ngay ra đó vậy hả?”
Lúc này, một trong số bốn kẻ đó đại diện đáp trả:
“Cô em muốn giải quyết thêm một người thì phải thêm tiền.”
“Tưởng gì chứ tiền thì bổn tiểu thư đây không thiếu. Cứ đánh chết lũ chúng nó, tiền thưởng tăng gấp ba.”
Trong khi nội bộ bọn họ thương lượng tiền bạc, thì Hạ Miên đã được cởi trói, sau đó bị Thiên Phong giấu ra sau lưng, nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô gái.
Bấy giờ, tên đàn ông to cao, bậm trợn nhất nhóm đã bật con dao bấm cầm trong tay, từ từ tiến về phía đôi nam nữ.
“Sao anh biết tôi đang gặp nguy hiểm mà xuất hiện kịp lúc vậy?”
“Theo dõi nên biết!”
Hạ Miên nhất thời câm nín, giờ thì cô mới biết hóa ra cả ngày hôm nay mình bị theo dõi. Nhưng không sao, nhờ vậy mà lúc nguy hiểm này cô không còn phải sợ hãi quá mức nữa, nên tạm thời bỏ qua để nhanh chóng đặt trọng tâm vào vấn đề hiện tại.
“Thiên Phong, tôi biết anh là trùm trường, nhưng mà một mình anh làm sao đánh lại bốn tên đàn ông lực lưỡng này chứ? Bọn chúng còn có dao nữa kìa?”
“Nếu hôm nay tôi cứu em bình an thoát nạn, thì sau này em phải gả cho tôi đấy!”
Hạ Miên dè dặt khẽ cất lời trong âu lo, vậy mà anh ta vẫn còn tâm trạng trêu đùa, khiến cô cũng chịu thua.
“Đã là lúc nào rồi mà anh còn đùa được vậy?”
Lúc Hạ Miên bất mãn nói xong, thì Thiên đã quay mặt lại nhìn cô, rồi nói:
“Tôi không đùa! Tôi thích em là thật!”
Vừa dứt câu, hắn liền cúi xuống đặt lên môi cô gái một nụ hôn. Cùng lúc đó tên đàn ông cầm dao kia liền lao tới định đâm lén, nhưng nào ngờ rằng không những tránh được đòn hiểm độc đó mà Thiên Phong còn kéo theo cô gái của mình thành công thoát nạn trong gang tấc.
Xem ra so với Sở Thanh (Lăng Thanh) thời còn trẻ, thì Sở Mộc Thiên Phong lại nhạy bén và có cả thân thủ mạnh mẽ hơn lão ba ba của mình rất nhiều.
Ngay sau đó, trận ẩu đả chính thức bắt đầu. Anh lao vào xô xát với đám đàn ông đó, từng người một bị đánh tơi bời đến không còn đường đáp trả.
Mặc dù có hơi mất sức một chút, nhưng cả bốn tên đàn ông lực lưỡng kia đều phải nằm dưới chân chàng trai trẻ.
Sau khi biết thất thế, cả bốn tên đó đều co chân bỏ chạy, để lại Tử Bích sững sờ nhìn theo. Vậy mà cô ta vẫn tuyệt nhiên cố chấp, không trồng cậy vào đám tay sai được thì tự mình hành động.
Trong lúc Sở Mộc Thiên Phong đang loay hoay, thì Tử Bích đã nhặt lấy con dao gần đó rồi lao về phía Hạ Miên với ý định rạch mặt cô ấy, tới lúc lưỡi dao sắp chạm mặt Hạ Miên thì Thiên Phong kịp thời chen ngang, cứu cô gái tránh khỏi nguy hiểm trong gang tấc, nhưng lại khiến bản thân bị thương trên cánh tay.
Bấy giờ, Tử Bích mới biết hoảng sợ khi nhìn thấy cánh tay Thiên Phong chảy máu nên liền nhân cơ hội đối phương chưa kịp phản ứng, liền tức tốc chạy khỏi hiện trường.
Lúc này, Hạ Miên cũng trở nên sốt sắng, vội nắm lấy cánh tay của Thiên Phong để xem xét.
“Phong, tay anh chảy máu rồi.”
“Không sao. Chút vết thương bên ngoài thôi, không đáng ngại.”
“Chảy nhiều máu như vậy mà còn nói không sao? Đi, tôi đưa anh đến bệnh viện.”
“Khoan! Chờ anh giải quyết con nhỏ kia đã.”
Anh ta cười nói xong, thì quay đầu nhìn lại phía sau, mới biết nơi đây căn bản chẳng còn ai ngoài hai người bọn họ. Cuối cùng chỉ có thể nhếch mép khinh bỉ.
“Nhanh như vậy đã chạy rồi à? Để tao xem, mày chạy được tới đâu.”
“Anh lảm nhảm gì vậy? Cô ta bỏ chạy rồi, còn anh đứng đây một hồi lại chảy hết máu ra bây giờ.”
Thấy hắn lép bép trong miệng gì đó, Hạ Hạ Miên liền hỏi, nhưng cô lại bị anh ta xoa đầu như trẻ con.
“Vết thương ngoài da, lát nữa sẽ tự hết chảy máu thôi.”
“Đi, giờ anh đưa em về nhà!”
Nói xong Thiên Phong đã nắm tay cô gái tiến về phía chiếc mô tô của mình.
“Thiên Phong, anh đưa tôi về nhà làm gì?”
“Ra mắt ba mẹ!”
Trước khi lên xe, Hạ Miên đã e dè rút tay ra khỏi tay người đàn ông ấy, với biểu cảm bối rối khó nói thành lời.
“Sao vậy? Ba mẹ anh còn đang đợi anh đưa em về đấy!”
“Anh thật sự nghiêm túc muốn phát triển mối quan hệ tình cảm này sao?”
Cô khẽ hỏi, và ngay sau đó anh đã nắm tay cô gái. Lần đầu tiên, dùng thái độ dịu dàng, ôn nhu với một người phụ nữ mà nói:
“Dĩ nhiên là thật. Tuy chúng ta mới gặp nhau, nhưng lúc nào hình bóng của em cũng nằm trong tâm trí anh, mỗi lần bên em, tim anh dường như loạn nhịp.”
“Có thể em cho rằng anh đa tình vì vẻ ngoài lãng tử, phong lưu, nhưng em là người đầu tiên khiến anh phải thổn thức không yên vì nhung nhớ.”
“Hạ Miên anh thật sự thích em! Thích em vì em là cô gái đặc biệt! Anh không quan tâm giai cấp, địa vị, vì tình yêu của em đối với anh mới là thứ đáng trân quý nhất!”
“Đừng do dự nữa, hãy để anh bảo vệ em trên đoạn đường phía trước, được không?”
Giây phút quan trọng, nói lời thật lòng!
Giọng điệu ngọt ngào như mật này của chàng trai thật sự quá giống một người. Và Hạ Miên cũng giống với một người phụ nữ nào đó, có thể sẽ là mẹ chồng tương lai của cô ấy!
Hạ Miên bị những lời lẽ thâm tình đó làm cho dao động. Cô suy nghĩ thật lâu, thật kĩ càng, mới chịu đối mặt với anh, khẽ nói:
“Tuổi trẻ, không trải nghiệm là thiếu sót cực kỳ lớn. Em cho anh cơ hội, cũng như đang mở ra cho chính mình một niềm hy vọng mới trong cuộc sống này!”
“Thiên Phong, mình yêu nhau đi anh!”
Lời kết cuối cùng được đáp trả bằng nụ hôn ngọt ngào! Tương lai ra sao không rõ, nhưng ngày hôm nay, họ chính thức có nhau trong đời!
…—————-END—————-…